Nguyễn Ngưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Hôm qua cô đi dạo siêu thị mua một miếng thịt bò, sau đó dùng nó cho nồi lẩu ăn chung với đồng nghiệp, lúc ấy đồng nghiệp còn chụp hình up lên Moment chia sẻ, hiện tại miếng thịt bò này lại xuất hiện ở trong tủ lạnh. Sau nhiều lần xác nhận trong Moment của đồng nghiệp hình chụp thịt bò tự cắt, Nguyễn Ngưng cẩn thận quan sát tủ lạnh hai cửa trước mặt mình. Nguyễn Ngưng nhanh chóng phát hiện nước khoáng tăng thêm hai chai, trứng gà cũng trở lại con số mười, bao gồm sữa Vượng Tử mà cô uống hết trong liên hoan tối hôm qua cũng lại xuất hiện ở ngăn mát. Nguyễn Ngưng lấy hộp sữa bò màu đỏ ra, trầm ngâm nhìn cái nồi đun nước nhỏ. Nếu chỉ có thịt bò thì còn đoán là nhớ lầm được, bây giờ một đống đồ vật bày ở trước mặt, Nguyễn Ngưng không thể tự lừa dối mình. Thức ăn trong tủ lạnh của cô bỗng dưng tái sinh! Vì nghiệm chứng phán đoán của mình có đúng hay không, Nguyễn Ngưng e ngại gặp chuyện kỳ lạ như xuyên việt, cô dứt khoát sửa rồi xuống lầu đi…
Chương 132
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt ThếTác giả: Ô MộcTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Ngưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Hôm qua cô đi dạo siêu thị mua một miếng thịt bò, sau đó dùng nó cho nồi lẩu ăn chung với đồng nghiệp, lúc ấy đồng nghiệp còn chụp hình up lên Moment chia sẻ, hiện tại miếng thịt bò này lại xuất hiện ở trong tủ lạnh. Sau nhiều lần xác nhận trong Moment của đồng nghiệp hình chụp thịt bò tự cắt, Nguyễn Ngưng cẩn thận quan sát tủ lạnh hai cửa trước mặt mình. Nguyễn Ngưng nhanh chóng phát hiện nước khoáng tăng thêm hai chai, trứng gà cũng trở lại con số mười, bao gồm sữa Vượng Tử mà cô uống hết trong liên hoan tối hôm qua cũng lại xuất hiện ở ngăn mát. Nguyễn Ngưng lấy hộp sữa bò màu đỏ ra, trầm ngâm nhìn cái nồi đun nước nhỏ. Nếu chỉ có thịt bò thì còn đoán là nhớ lầm được, bây giờ một đống đồ vật bày ở trước mặt, Nguyễn Ngưng không thể tự lừa dối mình. Thức ăn trong tủ lạnh của cô bỗng dưng tái sinh! Vì nghiệm chứng phán đoán của mình có đúng hay không, Nguyễn Ngưng e ngại gặp chuyện kỳ lạ như xuyên việt, cô dứt khoát sửa rồi xuống lầu đi… Nguyễn Ngưng gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ lập tức quay về bảo cô ấy lên đây lấy.”Viên sĩ quan kia nói: “Tốt nhất mấy người nên đi cùng nhau, bây giờ trên đường rất nguy hiểm.”Nguyễn Ngưng: “Được.”Nói xong, hai người chèo thuyền về lại khu chung cư.Trình Quý Lịch vẫn còn hơi bối rối, mặc dù họ chỉ mới biết nhau hơn một tháng nhưng giờ đây bọn họ đã hình thành nên tình bạn cách mạng.Suýt chút nữa cô ấy đã khóc: “Ngưng Ngưng, cậu nói xem phải làm sao bây giờ, cha chồng chị ấy mới mất, liệu lần này chị Linh Hạ có đủ sức gắng gượng không?”Nguyễn Ngưng lắc đầu tỏ vẻ không biếtTrình Quý Lịch: “Vậy chúng ta nói với chị ấy thế nào? Tớ không dám nói.”Nguyễn Ngưng nói: “Theo tớ, chắc chị ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”Trình Quý Lịch có một loại cảm giác giống như trời sắp sập xuống, thậm chí cô ấy còn không thể tưởng tượng được tâm trạng của Vương Linh Hạ.Chẳng mấy chốc, hai người đã đến tầng mười bảy.Trình Quý Lịch không dám bước lên, chỉ để một mình Nguyễn Ngưng đứng đó nói chuyện với Vương Linh Hạ rất lâu, còn Vương Linh Hạ che miệng không ngừng khóc.Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ con của mình nghe thấy.Một lúc lâu sau, Nguyễn Ngưng gọi Vưu Đại Phúc tới, ba người bọn họ cùng nhau đưa Vương Linh Hạ đi nhận đồ.Trên đường đi, tất cả mọi người đều im lặng.Họ tìm đến viên sĩ quan kia, rồi cẩn thận giấu đồ vào túi vải vì sợ bị người khác nhìn thấy.Nếu bị người khác biết được có nhiều đồ ăn như vậy còn có thêm cả một ký rưỡi gạo thì cho dù có là vật tư trợ cấp, cũng sẽ có người nghĩ cách cướp lấy nó.Nhận đồ xong, viên sĩ quan kia nói với Vương Linh Hạ: “Tôi là Tôn Vĩnh Siêu, có chuyện gì có thể đến tìm tôi.”Vương Linh Hạ rưng rưng gật đầu.Nguyễn Ngưng ở bên cạnh vừa nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu lên.Đây chẳng phải là chồng sắp cưới của Nghiêm Nhược Tuyết trong tiểu thuyết gốc, nhân vật nam phản diện bị Sở Định Phong coi như cái gai trong mắt vì liên tục cản trở hắn, cuối cùng chết thảm sao?Không ngờ anh ta lại cao ráo, bá đạo như vậy, nhưng thế này càng giống trong tiểu thuyết hơn.Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nhưng không biết liệu bọn họ có cơ hội hợp tác với nhau không.Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Ngưng đi đến cạnh Tôn Vĩnh Siêu, nói: “Lãnh đạo, gần đây sĩ quan Nghiêm Nhược Tuyết bận việc gì thế?”Tôn Vĩnh Siêu liếc cô một cái: “Gần đây cô ấy bận nghĩ cách thu thập vật tư.”Trong tiểu thuyết gốc, Nghiêm Nhược Tuyết luôn chiến đấu ở tuyến đầu, Nguyễn Ngưng không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại thay đổi như vậy.Cô giả vờ đau khổ nói: “Thật sao? Thật ra tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, không biết cô ấy có thời gian đến gặp tôi không.”Tôn Vĩnh Siêu nói: “Cô có chuyện gì cứ nói với tôi.”Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt nghi ngờ: “Thật không?”Tôn Vĩnh Siêu: “Đương nhiên là thật, nếu có việc gì cần cô ấy giúp, tôi có thể nói cho cô ấy biết, xem cô ấy có sẵn lòng giúp cô không.”Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Thật ra cũng không phải, chỉ là...”Cô nói nhỏ: “Lãnh đạo, chúng ta có thể đến nơi khác nói chuyện không?”Tôn Vĩnh Siêu nhìn cô một lúc, rồi gật đầu đồng ý.Nguyễn Ngưng nhảy lên thuyền lớn, đi vào góc nói chuyện với Tôn Vĩnh Siêu.Cô nói: “Là thế này, lãnh đạo, anh có biết một trung đoàn tên là Thiên Lang không? Bọn họ không chỉ đi khắp nơi cướp vật tư mà chuyện ác gì cũng làm.”Tôn Vĩnh Siêu thay đổi sắc mặt, lập tức cảnh giác: “Cô biết tổ chức này?”Nguyễn Ngưng: “Chúng tôi là quần chúng, quần chúng tự nhiên sẽ có đường tin tức riêng của quần chúng, mấy anh không nghe được những tin tức này đâu.”Tôn Vĩnh Siêu quả quyết: “Nếu cô cung cấp thông tin chính xác, tôi có thể xin cấp cho cô một ký rưỡi bánh quy nén.”Một ký rưỡi thôi hả... cô cũng không có thiếu.Nguyễn Ngưng không quan tâm đến vấn đề này lắm, cô nói: “Tôi nghe bạn bè nói hôm qua trung đoàn Thiên Lang đã xảy ra tranh chấp ở một khu chung cư khác, nghe nói còn dùng đến cả thứ này.”Cô làm ra tư thế cầm súng.Tôn Vĩnh Siêu: “Đúng vậy.”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt ThếTác giả: Ô MộcTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Ngưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Hôm qua cô đi dạo siêu thị mua một miếng thịt bò, sau đó dùng nó cho nồi lẩu ăn chung với đồng nghiệp, lúc ấy đồng nghiệp còn chụp hình up lên Moment chia sẻ, hiện tại miếng thịt bò này lại xuất hiện ở trong tủ lạnh. Sau nhiều lần xác nhận trong Moment của đồng nghiệp hình chụp thịt bò tự cắt, Nguyễn Ngưng cẩn thận quan sát tủ lạnh hai cửa trước mặt mình. Nguyễn Ngưng nhanh chóng phát hiện nước khoáng tăng thêm hai chai, trứng gà cũng trở lại con số mười, bao gồm sữa Vượng Tử mà cô uống hết trong liên hoan tối hôm qua cũng lại xuất hiện ở ngăn mát. Nguyễn Ngưng lấy hộp sữa bò màu đỏ ra, trầm ngâm nhìn cái nồi đun nước nhỏ. Nếu chỉ có thịt bò thì còn đoán là nhớ lầm được, bây giờ một đống đồ vật bày ở trước mặt, Nguyễn Ngưng không thể tự lừa dối mình. Thức ăn trong tủ lạnh của cô bỗng dưng tái sinh! Vì nghiệm chứng phán đoán của mình có đúng hay không, Nguyễn Ngưng e ngại gặp chuyện kỳ lạ như xuyên việt, cô dứt khoát sửa rồi xuống lầu đi… Nguyễn Ngưng gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ lập tức quay về bảo cô ấy lên đây lấy.”Viên sĩ quan kia nói: “Tốt nhất mấy người nên đi cùng nhau, bây giờ trên đường rất nguy hiểm.”Nguyễn Ngưng: “Được.”Nói xong, hai người chèo thuyền về lại khu chung cư.Trình Quý Lịch vẫn còn hơi bối rối, mặc dù họ chỉ mới biết nhau hơn một tháng nhưng giờ đây bọn họ đã hình thành nên tình bạn cách mạng.Suýt chút nữa cô ấy đã khóc: “Ngưng Ngưng, cậu nói xem phải làm sao bây giờ, cha chồng chị ấy mới mất, liệu lần này chị Linh Hạ có đủ sức gắng gượng không?”Nguyễn Ngưng lắc đầu tỏ vẻ không biếtTrình Quý Lịch: “Vậy chúng ta nói với chị ấy thế nào? Tớ không dám nói.”Nguyễn Ngưng nói: “Theo tớ, chắc chị ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”Trình Quý Lịch có một loại cảm giác giống như trời sắp sập xuống, thậm chí cô ấy còn không thể tưởng tượng được tâm trạng của Vương Linh Hạ.Chẳng mấy chốc, hai người đã đến tầng mười bảy.Trình Quý Lịch không dám bước lên, chỉ để một mình Nguyễn Ngưng đứng đó nói chuyện với Vương Linh Hạ rất lâu, còn Vương Linh Hạ che miệng không ngừng khóc.Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ con của mình nghe thấy.Một lúc lâu sau, Nguyễn Ngưng gọi Vưu Đại Phúc tới, ba người bọn họ cùng nhau đưa Vương Linh Hạ đi nhận đồ.Trên đường đi, tất cả mọi người đều im lặng.Họ tìm đến viên sĩ quan kia, rồi cẩn thận giấu đồ vào túi vải vì sợ bị người khác nhìn thấy.Nếu bị người khác biết được có nhiều đồ ăn như vậy còn có thêm cả một ký rưỡi gạo thì cho dù có là vật tư trợ cấp, cũng sẽ có người nghĩ cách cướp lấy nó.Nhận đồ xong, viên sĩ quan kia nói với Vương Linh Hạ: “Tôi là Tôn Vĩnh Siêu, có chuyện gì có thể đến tìm tôi.”Vương Linh Hạ rưng rưng gật đầu.Nguyễn Ngưng ở bên cạnh vừa nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu lên.Đây chẳng phải là chồng sắp cưới của Nghiêm Nhược Tuyết trong tiểu thuyết gốc, nhân vật nam phản diện bị Sở Định Phong coi như cái gai trong mắt vì liên tục cản trở hắn, cuối cùng chết thảm sao?Không ngờ anh ta lại cao ráo, bá đạo như vậy, nhưng thế này càng giống trong tiểu thuyết hơn.Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nhưng không biết liệu bọn họ có cơ hội hợp tác với nhau không.Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Ngưng đi đến cạnh Tôn Vĩnh Siêu, nói: “Lãnh đạo, gần đây sĩ quan Nghiêm Nhược Tuyết bận việc gì thế?”Tôn Vĩnh Siêu liếc cô một cái: “Gần đây cô ấy bận nghĩ cách thu thập vật tư.”Trong tiểu thuyết gốc, Nghiêm Nhược Tuyết luôn chiến đấu ở tuyến đầu, Nguyễn Ngưng không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại thay đổi như vậy.Cô giả vờ đau khổ nói: “Thật sao? Thật ra tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, không biết cô ấy có thời gian đến gặp tôi không.”Tôn Vĩnh Siêu nói: “Cô có chuyện gì cứ nói với tôi.”Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt nghi ngờ: “Thật không?”Tôn Vĩnh Siêu: “Đương nhiên là thật, nếu có việc gì cần cô ấy giúp, tôi có thể nói cho cô ấy biết, xem cô ấy có sẵn lòng giúp cô không.”Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Thật ra cũng không phải, chỉ là...”Cô nói nhỏ: “Lãnh đạo, chúng ta có thể đến nơi khác nói chuyện không?”Tôn Vĩnh Siêu nhìn cô một lúc, rồi gật đầu đồng ý.Nguyễn Ngưng nhảy lên thuyền lớn, đi vào góc nói chuyện với Tôn Vĩnh Siêu.Cô nói: “Là thế này, lãnh đạo, anh có biết một trung đoàn tên là Thiên Lang không? Bọn họ không chỉ đi khắp nơi cướp vật tư mà chuyện ác gì cũng làm.”Tôn Vĩnh Siêu thay đổi sắc mặt, lập tức cảnh giác: “Cô biết tổ chức này?”Nguyễn Ngưng: “Chúng tôi là quần chúng, quần chúng tự nhiên sẽ có đường tin tức riêng của quần chúng, mấy anh không nghe được những tin tức này đâu.”Tôn Vĩnh Siêu quả quyết: “Nếu cô cung cấp thông tin chính xác, tôi có thể xin cấp cho cô một ký rưỡi bánh quy nén.”Một ký rưỡi thôi hả... cô cũng không có thiếu.Nguyễn Ngưng không quan tâm đến vấn đề này lắm, cô nói: “Tôi nghe bạn bè nói hôm qua trung đoàn Thiên Lang đã xảy ra tranh chấp ở một khu chung cư khác, nghe nói còn dùng đến cả thứ này.”Cô làm ra tư thế cầm súng.Tôn Vĩnh Siêu: “Đúng vậy.”
Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt ThếTác giả: Ô MộcTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNguyễn Ngưng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng. Hôm qua cô đi dạo siêu thị mua một miếng thịt bò, sau đó dùng nó cho nồi lẩu ăn chung với đồng nghiệp, lúc ấy đồng nghiệp còn chụp hình up lên Moment chia sẻ, hiện tại miếng thịt bò này lại xuất hiện ở trong tủ lạnh. Sau nhiều lần xác nhận trong Moment của đồng nghiệp hình chụp thịt bò tự cắt, Nguyễn Ngưng cẩn thận quan sát tủ lạnh hai cửa trước mặt mình. Nguyễn Ngưng nhanh chóng phát hiện nước khoáng tăng thêm hai chai, trứng gà cũng trở lại con số mười, bao gồm sữa Vượng Tử mà cô uống hết trong liên hoan tối hôm qua cũng lại xuất hiện ở ngăn mát. Nguyễn Ngưng lấy hộp sữa bò màu đỏ ra, trầm ngâm nhìn cái nồi đun nước nhỏ. Nếu chỉ có thịt bò thì còn đoán là nhớ lầm được, bây giờ một đống đồ vật bày ở trước mặt, Nguyễn Ngưng không thể tự lừa dối mình. Thức ăn trong tủ lạnh của cô bỗng dưng tái sinh! Vì nghiệm chứng phán đoán của mình có đúng hay không, Nguyễn Ngưng e ngại gặp chuyện kỳ lạ như xuyên việt, cô dứt khoát sửa rồi xuống lầu đi… Nguyễn Ngưng gật đầu: “Cảm ơn, tôi sẽ lập tức quay về bảo cô ấy lên đây lấy.”Viên sĩ quan kia nói: “Tốt nhất mấy người nên đi cùng nhau, bây giờ trên đường rất nguy hiểm.”Nguyễn Ngưng: “Được.”Nói xong, hai người chèo thuyền về lại khu chung cư.Trình Quý Lịch vẫn còn hơi bối rối, mặc dù họ chỉ mới biết nhau hơn một tháng nhưng giờ đây bọn họ đã hình thành nên tình bạn cách mạng.Suýt chút nữa cô ấy đã khóc: “Ngưng Ngưng, cậu nói xem phải làm sao bây giờ, cha chồng chị ấy mới mất, liệu lần này chị Linh Hạ có đủ sức gắng gượng không?”Nguyễn Ngưng lắc đầu tỏ vẻ không biếtTrình Quý Lịch: “Vậy chúng ta nói với chị ấy thế nào? Tớ không dám nói.”Nguyễn Ngưng nói: “Theo tớ, chắc chị ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”Trình Quý Lịch có một loại cảm giác giống như trời sắp sập xuống, thậm chí cô ấy còn không thể tưởng tượng được tâm trạng của Vương Linh Hạ.Chẳng mấy chốc, hai người đã đến tầng mười bảy.Trình Quý Lịch không dám bước lên, chỉ để một mình Nguyễn Ngưng đứng đó nói chuyện với Vương Linh Hạ rất lâu, còn Vương Linh Hạ che miệng không ngừng khóc.Cô ta không dám khóc thành tiếng, sợ con của mình nghe thấy.Một lúc lâu sau, Nguyễn Ngưng gọi Vưu Đại Phúc tới, ba người bọn họ cùng nhau đưa Vương Linh Hạ đi nhận đồ.Trên đường đi, tất cả mọi người đều im lặng.Họ tìm đến viên sĩ quan kia, rồi cẩn thận giấu đồ vào túi vải vì sợ bị người khác nhìn thấy.Nếu bị người khác biết được có nhiều đồ ăn như vậy còn có thêm cả một ký rưỡi gạo thì cho dù có là vật tư trợ cấp, cũng sẽ có người nghĩ cách cướp lấy nó.Nhận đồ xong, viên sĩ quan kia nói với Vương Linh Hạ: “Tôi là Tôn Vĩnh Siêu, có chuyện gì có thể đến tìm tôi.”Vương Linh Hạ rưng rưng gật đầu.Nguyễn Ngưng ở bên cạnh vừa nghe đến cái tên này, lập tức ngẩng đầu lên.Đây chẳng phải là chồng sắp cưới của Nghiêm Nhược Tuyết trong tiểu thuyết gốc, nhân vật nam phản diện bị Sở Định Phong coi như cái gai trong mắt vì liên tục cản trở hắn, cuối cùng chết thảm sao?Không ngờ anh ta lại cao ráo, bá đạo như vậy, nhưng thế này càng giống trong tiểu thuyết hơn.Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nhưng không biết liệu bọn họ có cơ hội hợp tác với nhau không.Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Ngưng đi đến cạnh Tôn Vĩnh Siêu, nói: “Lãnh đạo, gần đây sĩ quan Nghiêm Nhược Tuyết bận việc gì thế?”Tôn Vĩnh Siêu liếc cô một cái: “Gần đây cô ấy bận nghĩ cách thu thập vật tư.”Trong tiểu thuyết gốc, Nghiêm Nhược Tuyết luôn chiến đấu ở tuyến đầu, Nguyễn Ngưng không biết tại sao đột nhiên cô ấy lại thay đổi như vậy.Cô giả vờ đau khổ nói: “Thật sao? Thật ra tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, không biết cô ấy có thời gian đến gặp tôi không.”Tôn Vĩnh Siêu nói: “Cô có chuyện gì cứ nói với tôi.”Nguyễn Ngưng bày ra vẻ mặt nghi ngờ: “Thật không?”Tôn Vĩnh Siêu: “Đương nhiên là thật, nếu có việc gì cần cô ấy giúp, tôi có thể nói cho cô ấy biết, xem cô ấy có sẵn lòng giúp cô không.”Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Thật ra cũng không phải, chỉ là...”Cô nói nhỏ: “Lãnh đạo, chúng ta có thể đến nơi khác nói chuyện không?”Tôn Vĩnh Siêu nhìn cô một lúc, rồi gật đầu đồng ý.Nguyễn Ngưng nhảy lên thuyền lớn, đi vào góc nói chuyện với Tôn Vĩnh Siêu.Cô nói: “Là thế này, lãnh đạo, anh có biết một trung đoàn tên là Thiên Lang không? Bọn họ không chỉ đi khắp nơi cướp vật tư mà chuyện ác gì cũng làm.”Tôn Vĩnh Siêu thay đổi sắc mặt, lập tức cảnh giác: “Cô biết tổ chức này?”Nguyễn Ngưng: “Chúng tôi là quần chúng, quần chúng tự nhiên sẽ có đường tin tức riêng của quần chúng, mấy anh không nghe được những tin tức này đâu.”Tôn Vĩnh Siêu quả quyết: “Nếu cô cung cấp thông tin chính xác, tôi có thể xin cấp cho cô một ký rưỡi bánh quy nén.”Một ký rưỡi thôi hả... cô cũng không có thiếu.Nguyễn Ngưng không quan tâm đến vấn đề này lắm, cô nói: “Tôi nghe bạn bè nói hôm qua trung đoàn Thiên Lang đã xảy ra tranh chấp ở một khu chung cư khác, nghe nói còn dùng đến cả thứ này.”Cô làm ra tư thế cầm súng.Tôn Vĩnh Siêu: “Đúng vậy.”