Trong hai ngày qua, Tống gia có chút nhộn nhịp, vừa dọn dẹp phòng khách, lại vừa mua sắm đồ đạc, đám hạ nhân bận rộn không ngừng. Dù Tống Hà không thường ở nhà, hắn cũng nhận ra đầu mối. Tỗ mẫu Mục thị gần đây sức khỏe không tốt, luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, giờ cũng đã dậy, đứng dưới hành lang gấp khúc nhìn cảnh sắc trong vườn, thỉnh thoảng dặn dò tì nữ vài câu: “Bày trí phòng cho thoải mái, dễ nhìn một chút, tốt nhất có chút phong vị Giang Nam. Nha đầu kia từ Dương Châu đến, tập tính không giống chúng ta ở Thục Trung, hôm nay đừng cho ớt vào món ăn, người Dương Châu không ăn cay.” Trong lúc dặn dò, Lý ma ma ngẩng nhìn lão phu nhân nhà mình một cái, có vẻ như lão phu nhân rất coi trọng nha đầu Nguyễn gia từ Dương Châu đến này, vì nàng mà đến cả ớt cũng không ăn, phải biết là lão phu nhân ở trong nhà có tiếng ăn không cay không ngon. Chưa kịp để tì nữ cáo lui, Mục thị lại gọi nàng ta lại: “Nếu không thì hãy xào vài món có ớt, mấy người trong nhà đều không thể thiếu vị cay, cũng…
Chương 107
Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A LuậtTác giả: Lâm A LuậtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTrong hai ngày qua, Tống gia có chút nhộn nhịp, vừa dọn dẹp phòng khách, lại vừa mua sắm đồ đạc, đám hạ nhân bận rộn không ngừng. Dù Tống Hà không thường ở nhà, hắn cũng nhận ra đầu mối. Tỗ mẫu Mục thị gần đây sức khỏe không tốt, luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, giờ cũng đã dậy, đứng dưới hành lang gấp khúc nhìn cảnh sắc trong vườn, thỉnh thoảng dặn dò tì nữ vài câu: “Bày trí phòng cho thoải mái, dễ nhìn một chút, tốt nhất có chút phong vị Giang Nam. Nha đầu kia từ Dương Châu đến, tập tính không giống chúng ta ở Thục Trung, hôm nay đừng cho ớt vào món ăn, người Dương Châu không ăn cay.” Trong lúc dặn dò, Lý ma ma ngẩng nhìn lão phu nhân nhà mình một cái, có vẻ như lão phu nhân rất coi trọng nha đầu Nguyễn gia từ Dương Châu đến này, vì nàng mà đến cả ớt cũng không ăn, phải biết là lão phu nhân ở trong nhà có tiếng ăn không cay không ngon. Chưa kịp để tì nữ cáo lui, Mục thị lại gọi nàng ta lại: “Nếu không thì hãy xào vài món có ớt, mấy người trong nhà đều không thể thiếu vị cay, cũng… Thấy Nguyễn Du mím môi không nói gì, Mục thị lại nói: “Cháu nói cháu sợ làm liên lụy đến người khác, nhưng cháu có từng nghĩ rằng có thể Hoài Ngọc hoàn toàn không sợ bị liên lụy không? Thời gian qua hai đứa cũng đã tiếp xúc nhiều, tổ mẫu thực sự cũng thấy hắn đối với cháu là chân thành, vậy tại sao cháu lại cứ mãi bận tâm về chuyện đó?”“Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược một chút, nếu hắn có thể giữ vững tình cảm với cháu, dù biết chuyện nhà con cũng không ngại, thì cháu hãy rút lại lời ‘lùi hôn’ hôm nay, có được không?”Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Mục thị, Nguyễn Du cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy. Nàng không phải là người không biết điều, nàng biết Mục thị quan tâm đến mình, nhưng nàng không có tình cảm nam nữ với Lục Hoài Ngọc, càng không thể lấy hắn ta. Nếu nàng nhượng bộ một chút, tương lai chắc chắn sẽ phát sinh nhiều rắc rối, chi bằng hôm nay nói rõ ràng hơn.Nàng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “A Du không dám đánh cược.”Mỗi bước mỗi xaNàng dựa vào cái gì để dùng tiền đồ của người khác làm vât cược?Mục thị chỉ nghĩ rằng nàng không có tự tin vào Lục Hoài Ngọc, trong lòng quyết định cụ phải nói chuyện rõ ràng với Lục Hoài Ngọc. Chuyện của Nguyễn gia đã gây ra tổn thương lớn cho Nguyễn Du, cụ không muốn điều đó ảnh hưởng đến hôn sự của Nguyễn Du.Tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, chủ yếu là Mục thị đang an ủi Nguyễn Du. Đến khi Nguyễn Du hành lễ chuẩn bị cáo từ, Mục thị bỗng nhớ ra điều gì đó hỏi: “Du nha đầu, tổ mẫu hỏi cháu, lúc trước việc cháu từ chối hôn sự với Hà nhi có phải cũng vì chuyện nhà của cháu hay không?”Vốn trước đây cụ luôn nghĩ rằng Nguyễn Du không có tình cảm với Tống Hà, nhưng sau những gì Nguyễn Du nói hôm nay, cụ mới nhận ra có thể không phải như vậy.Nguyễn Du dừng lại một chút, cuối cùng gật đầu.-Tống Hà đang trên đường đến Như Ý lâu, tất nhiên trước đó hắn đã đi tìm Tạ Thính. Tạ Thính đang ở tiệm thuốc chỉ huy Tiểu Thất phơi dược liệu, vừa vặn bị Tống Hà bắt được, biết hắn lại muốn đến Như Ý lâu liền khuyên nhủ đủ điều, nhưng vẫn không có tác dụng, hôm nay nói gì Tống tiểu gia cũng nhất quyết phải đi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-107.html.]Không còn cách nào, một mình Tạ Thính không thể liều mình bồi quân tử được, người bạn tốt tự nhiên phải cùng nhau vượt qua, vì vậy Tạ Thính đề nghị bọn họ nhất định phải gọi Mạnh Tử Nguyên đi cùng.Tống Hà liếc hắn ta một cái nói: “Không cần ngươi nhắc, ta tự nhiên sẽ dẫn hắn theo.”Hai người đi tìm Mạnh Tử Nguyên, chỉ có điều tiểu tử kia lần này đã học khôn, khi biết là Tống Hà và Tạ Thính đến tìm mình, liền bắt đầu giả bệnh, tự nhiên không đi cùng bọn họ nữa.Tống Hà kéo Tạ Thính thẳng đến Như Ý lâu, Tạ Thính còn vì không dẫn Mạnh Tử Nguyên đi cùng mà cảm thấy hơi bực bội. Triệu Đông theo sau hai vị công tử, thấy bọn họ lại lên Như Ý lâu, nhớ lại trước đó Tống Hà vừa mới bị đánh, vết thương hai ngày nay vừa mới lành.Trong lòng hắn ta lo lắng, nhưng không thể khuyên nổi Tống Hà, chỉ có thể về nhà gọi cứu binh.Còn cứu binh này là ai — giải chuông cần phải tìm người buộc chuông, tự nhiên không ai khác ngoài Nguyễn Du!Lúc Triệu Đông đến nơi, Nguyễn Du đang ở trong phòng, A Tương đang hỏi nàng về chuyện với Lục Hoài Ngọc: “Tiểu thư, thật sự người sắp thành thân với Lục công tử rồi sao? Thật là quá tốt, A Tương thấy Lục công tử và tiểu thư rất xứng đôi.”A Tương nghe tin này thật sự rất vui, vì trong mắt nàng ta, Lục Hoài Ngọc tài hoa hơn hẳn, còn Tống Hà chỉ là một kẻ quần là áo lụa phóng túng, so sánh thì rõ ràng, nàng ta tự nhiên hy vọng tiểu thư nhà mình có thể gả cho một lang quân tốt như Lục Hoài Ngọc.Nguyễn Du lại mặt mày âm trầm, nàng vốn vì chuyện Mục thị chỉ loạn uyên ương mà phiền lòng, A Tương còn không biết nguyên nhân mà tiếp tục chủ đề này, nàng càng cảm thấy khó chịu. May mắn là nàng nghĩ Lục Hoài Ngọc rất có khả năng sẽ vì chuyện nhà nàng mà từ chối hôn sự này, Lục Hoài Ngọc chắc chắn sẽ theo con đường quan trường, làm sao có thể vì nàng mà từ bỏ tiền đồ tươi sáng?Nếu cưới nàng thì chính là đặt cược với Thiên tử, ai cũng không biết liệu có bị nàng liên lụy hay không, làm hắn ta từ đó bị vận long đong.Chỉ có điều… Nguyễn Du nhớ lại những lần gần đây cùng Lục Hoài Ngọc, hắn ta thực sự rất quan tâm nàng, nhưng nàng luôn nghĩ hắn ta đối xử tốt với mọi người, dĩ nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là người đặc biệt.Triệu Đông gõ cửa ba tiếng, nói: “Nguyễn tiểu thư có ở đây không ạ?”
Thấy Nguyễn Du mím môi không nói gì, Mục thị lại nói: “Cháu nói cháu sợ làm liên lụy đến người khác, nhưng cháu có từng nghĩ rằng có thể Hoài Ngọc hoàn toàn không sợ bị liên lụy không? Thời gian qua hai đứa cũng đã tiếp xúc nhiều, tổ mẫu thực sự cũng thấy hắn đối với cháu là chân thành, vậy tại sao cháu lại cứ mãi bận tâm về chuyện đó?”
“Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược một chút, nếu hắn có thể giữ vững tình cảm với cháu, dù biết chuyện nhà con cũng không ngại, thì cháu hãy rút lại lời ‘lùi hôn’ hôm nay, có được không?”
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Mục thị, Nguyễn Du cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy. Nàng không phải là người không biết điều, nàng biết Mục thị quan tâm đến mình, nhưng nàng không có tình cảm nam nữ với Lục Hoài Ngọc, càng không thể lấy hắn ta. Nếu nàng nhượng bộ một chút, tương lai chắc chắn sẽ phát sinh nhiều rắc rối, chi bằng hôm nay nói rõ ràng hơn.
Nàng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “A Du không dám đánh cược.”
Mỗi bước mỗi xa
Nàng dựa vào cái gì để dùng tiền đồ của người khác làm vât cược?
Mục thị chỉ nghĩ rằng nàng không có tự tin vào Lục Hoài Ngọc, trong lòng quyết định cụ phải nói chuyện rõ ràng với Lục Hoài Ngọc. Chuyện của Nguyễn gia đã gây ra tổn thương lớn cho Nguyễn Du, cụ không muốn điều đó ảnh hưởng đến hôn sự của Nguyễn Du.
Tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, chủ yếu là Mục thị đang an ủi Nguyễn Du. Đến khi Nguyễn Du hành lễ chuẩn bị cáo từ, Mục thị bỗng nhớ ra điều gì đó hỏi: “Du nha đầu, tổ mẫu hỏi cháu, lúc trước việc cháu từ chối hôn sự với Hà nhi có phải cũng vì chuyện nhà của cháu hay không?”
Vốn trước đây cụ luôn nghĩ rằng Nguyễn Du không có tình cảm với Tống Hà, nhưng sau những gì Nguyễn Du nói hôm nay, cụ mới nhận ra có thể không phải như vậy.
Nguyễn Du dừng lại một chút, cuối cùng gật đầu.
-
Tống Hà đang trên đường đến Như Ý lâu, tất nhiên trước đó hắn đã đi tìm Tạ Thính. Tạ Thính đang ở tiệm thuốc chỉ huy Tiểu Thất phơi dược liệu, vừa vặn bị Tống Hà bắt được, biết hắn lại muốn đến Như Ý lâu liền khuyên nhủ đủ điều, nhưng vẫn không có tác dụng, hôm nay nói gì Tống tiểu gia cũng nhất quyết phải đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-107.html
.]
Không còn cách nào, một mình Tạ Thính không thể liều mình bồi quân tử được, người bạn tốt tự nhiên phải cùng nhau vượt qua, vì vậy Tạ Thính đề nghị bọn họ nhất định phải gọi Mạnh Tử Nguyên đi cùng.
Tống Hà liếc hắn ta một cái nói: “Không cần ngươi nhắc, ta tự nhiên sẽ dẫn hắn theo.”
Hai người đi tìm Mạnh Tử Nguyên, chỉ có điều tiểu tử kia lần này đã học khôn, khi biết là Tống Hà và Tạ Thính đến tìm mình, liền bắt đầu giả bệnh, tự nhiên không đi cùng bọn họ nữa.
Tống Hà kéo Tạ Thính thẳng đến Như Ý lâu, Tạ Thính còn vì không dẫn Mạnh Tử Nguyên đi cùng mà cảm thấy hơi bực bội. Triệu Đông theo sau hai vị công tử, thấy bọn họ lại lên Như Ý lâu, nhớ lại trước đó Tống Hà vừa mới bị đánh, vết thương hai ngày nay vừa mới lành.
Trong lòng hắn ta lo lắng, nhưng không thể khuyên nổi Tống Hà, chỉ có thể về nhà gọi cứu binh.
Còn cứu binh này là ai — giải chuông cần phải tìm người buộc chuông, tự nhiên không ai khác ngoài Nguyễn Du!
Lúc Triệu Đông đến nơi, Nguyễn Du đang ở trong phòng, A Tương đang hỏi nàng về chuyện với Lục Hoài Ngọc: “Tiểu thư, thật sự người sắp thành thân với Lục công tử rồi sao? Thật là quá tốt, A Tương thấy Lục công tử và tiểu thư rất xứng đôi.”
A Tương nghe tin này thật sự rất vui, vì trong mắt nàng ta, Lục Hoài Ngọc tài hoa hơn hẳn, còn Tống Hà chỉ là một kẻ quần là áo lụa phóng túng, so sánh thì rõ ràng, nàng ta tự nhiên hy vọng tiểu thư nhà mình có thể gả cho một lang quân tốt như Lục Hoài Ngọc.
Nguyễn Du lại mặt mày âm trầm, nàng vốn vì chuyện Mục thị chỉ loạn uyên ương mà phiền lòng, A Tương còn không biết nguyên nhân mà tiếp tục chủ đề này, nàng càng cảm thấy khó chịu. May mắn là nàng nghĩ Lục Hoài Ngọc rất có khả năng sẽ vì chuyện nhà nàng mà từ chối hôn sự này, Lục Hoài Ngọc chắc chắn sẽ theo con đường quan trường, làm sao có thể vì nàng mà từ bỏ tiền đồ tươi sáng?
Nếu cưới nàng thì chính là đặt cược với Thiên tử, ai cũng không biết liệu có bị nàng liên lụy hay không, làm hắn ta từ đó bị vận long đong.
Chỉ có điều… Nguyễn Du nhớ lại những lần gần đây cùng Lục Hoài Ngọc, hắn ta thực sự rất quan tâm nàng, nhưng nàng luôn nghĩ hắn ta đối xử tốt với mọi người, dĩ nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là người đặc biệt.
Triệu Đông gõ cửa ba tiếng, nói: “Nguyễn tiểu thư có ở đây không ạ?”
Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A LuậtTác giả: Lâm A LuậtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTrong hai ngày qua, Tống gia có chút nhộn nhịp, vừa dọn dẹp phòng khách, lại vừa mua sắm đồ đạc, đám hạ nhân bận rộn không ngừng. Dù Tống Hà không thường ở nhà, hắn cũng nhận ra đầu mối. Tỗ mẫu Mục thị gần đây sức khỏe không tốt, luôn nằm trên giường dưỡng bệnh, giờ cũng đã dậy, đứng dưới hành lang gấp khúc nhìn cảnh sắc trong vườn, thỉnh thoảng dặn dò tì nữ vài câu: “Bày trí phòng cho thoải mái, dễ nhìn một chút, tốt nhất có chút phong vị Giang Nam. Nha đầu kia từ Dương Châu đến, tập tính không giống chúng ta ở Thục Trung, hôm nay đừng cho ớt vào món ăn, người Dương Châu không ăn cay.” Trong lúc dặn dò, Lý ma ma ngẩng nhìn lão phu nhân nhà mình một cái, có vẻ như lão phu nhân rất coi trọng nha đầu Nguyễn gia từ Dương Châu đến này, vì nàng mà đến cả ớt cũng không ăn, phải biết là lão phu nhân ở trong nhà có tiếng ăn không cay không ngon. Chưa kịp để tì nữ cáo lui, Mục thị lại gọi nàng ta lại: “Nếu không thì hãy xào vài món có ớt, mấy người trong nhà đều không thể thiếu vị cay, cũng… Thấy Nguyễn Du mím môi không nói gì, Mục thị lại nói: “Cháu nói cháu sợ làm liên lụy đến người khác, nhưng cháu có từng nghĩ rằng có thể Hoài Ngọc hoàn toàn không sợ bị liên lụy không? Thời gian qua hai đứa cũng đã tiếp xúc nhiều, tổ mẫu thực sự cũng thấy hắn đối với cháu là chân thành, vậy tại sao cháu lại cứ mãi bận tâm về chuyện đó?”“Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược một chút, nếu hắn có thể giữ vững tình cảm với cháu, dù biết chuyện nhà con cũng không ngại, thì cháu hãy rút lại lời ‘lùi hôn’ hôm nay, có được không?”Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Mục thị, Nguyễn Du cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy. Nàng không phải là người không biết điều, nàng biết Mục thị quan tâm đến mình, nhưng nàng không có tình cảm nam nữ với Lục Hoài Ngọc, càng không thể lấy hắn ta. Nếu nàng nhượng bộ một chút, tương lai chắc chắn sẽ phát sinh nhiều rắc rối, chi bằng hôm nay nói rõ ràng hơn.Nàng thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “A Du không dám đánh cược.”Mỗi bước mỗi xaNàng dựa vào cái gì để dùng tiền đồ của người khác làm vât cược?Mục thị chỉ nghĩ rằng nàng không có tự tin vào Lục Hoài Ngọc, trong lòng quyết định cụ phải nói chuyện rõ ràng với Lục Hoài Ngọc. Chuyện của Nguyễn gia đã gây ra tổn thương lớn cho Nguyễn Du, cụ không muốn điều đó ảnh hưởng đến hôn sự của Nguyễn Du.Tổ tôn hai người lại nói chuyện một lúc, chủ yếu là Mục thị đang an ủi Nguyễn Du. Đến khi Nguyễn Du hành lễ chuẩn bị cáo từ, Mục thị bỗng nhớ ra điều gì đó hỏi: “Du nha đầu, tổ mẫu hỏi cháu, lúc trước việc cháu từ chối hôn sự với Hà nhi có phải cũng vì chuyện nhà của cháu hay không?”Vốn trước đây cụ luôn nghĩ rằng Nguyễn Du không có tình cảm với Tống Hà, nhưng sau những gì Nguyễn Du nói hôm nay, cụ mới nhận ra có thể không phải như vậy.Nguyễn Du dừng lại một chút, cuối cùng gật đầu.-Tống Hà đang trên đường đến Như Ý lâu, tất nhiên trước đó hắn đã đi tìm Tạ Thính. Tạ Thính đang ở tiệm thuốc chỉ huy Tiểu Thất phơi dược liệu, vừa vặn bị Tống Hà bắt được, biết hắn lại muốn đến Như Ý lâu liền khuyên nhủ đủ điều, nhưng vẫn không có tác dụng, hôm nay nói gì Tống tiểu gia cũng nhất quyết phải đi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-107.html.]Không còn cách nào, một mình Tạ Thính không thể liều mình bồi quân tử được, người bạn tốt tự nhiên phải cùng nhau vượt qua, vì vậy Tạ Thính đề nghị bọn họ nhất định phải gọi Mạnh Tử Nguyên đi cùng.Tống Hà liếc hắn ta một cái nói: “Không cần ngươi nhắc, ta tự nhiên sẽ dẫn hắn theo.”Hai người đi tìm Mạnh Tử Nguyên, chỉ có điều tiểu tử kia lần này đã học khôn, khi biết là Tống Hà và Tạ Thính đến tìm mình, liền bắt đầu giả bệnh, tự nhiên không đi cùng bọn họ nữa.Tống Hà kéo Tạ Thính thẳng đến Như Ý lâu, Tạ Thính còn vì không dẫn Mạnh Tử Nguyên đi cùng mà cảm thấy hơi bực bội. Triệu Đông theo sau hai vị công tử, thấy bọn họ lại lên Như Ý lâu, nhớ lại trước đó Tống Hà vừa mới bị đánh, vết thương hai ngày nay vừa mới lành.Trong lòng hắn ta lo lắng, nhưng không thể khuyên nổi Tống Hà, chỉ có thể về nhà gọi cứu binh.Còn cứu binh này là ai — giải chuông cần phải tìm người buộc chuông, tự nhiên không ai khác ngoài Nguyễn Du!Lúc Triệu Đông đến nơi, Nguyễn Du đang ở trong phòng, A Tương đang hỏi nàng về chuyện với Lục Hoài Ngọc: “Tiểu thư, thật sự người sắp thành thân với Lục công tử rồi sao? Thật là quá tốt, A Tương thấy Lục công tử và tiểu thư rất xứng đôi.”A Tương nghe tin này thật sự rất vui, vì trong mắt nàng ta, Lục Hoài Ngọc tài hoa hơn hẳn, còn Tống Hà chỉ là một kẻ quần là áo lụa phóng túng, so sánh thì rõ ràng, nàng ta tự nhiên hy vọng tiểu thư nhà mình có thể gả cho một lang quân tốt như Lục Hoài Ngọc.Nguyễn Du lại mặt mày âm trầm, nàng vốn vì chuyện Mục thị chỉ loạn uyên ương mà phiền lòng, A Tương còn không biết nguyên nhân mà tiếp tục chủ đề này, nàng càng cảm thấy khó chịu. May mắn là nàng nghĩ Lục Hoài Ngọc rất có khả năng sẽ vì chuyện nhà nàng mà từ chối hôn sự này, Lục Hoài Ngọc chắc chắn sẽ theo con đường quan trường, làm sao có thể vì nàng mà từ bỏ tiền đồ tươi sáng?Nếu cưới nàng thì chính là đặt cược với Thiên tử, ai cũng không biết liệu có bị nàng liên lụy hay không, làm hắn ta từ đó bị vận long đong.Chỉ có điều… Nguyễn Du nhớ lại những lần gần đây cùng Lục Hoài Ngọc, hắn ta thực sự rất quan tâm nàng, nhưng nàng luôn nghĩ hắn ta đối xử tốt với mọi người, dĩ nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là người đặc biệt.Triệu Đông gõ cửa ba tiếng, nói: “Nguyễn tiểu thư có ở đây không ạ?”