Mặt trời đỏ rực chói chang, hừng hực khí thế của mùa hè. Những người phụ nữ của thôn Thanh Thủy thuộc đại đội Thường Thanh vừa làm công việc đồng áng vừa nhìn chằm chằm vào những thanh niên trí thức đang lười biếng đào hố và trồng rau ở cách đó không xa. Một bà thím gầy gò, da ngăm, má hóp trừng mắt nhìn thanh niên trí thức làm việc ở đằng kia: "Nhóm thanh niên trí thức mới tới đó đúng là được nuông chiều, không có sức làm việc tí nào cả, nhất là nữ thanh niên trí thức õng ẹo đó. Hôm qua làm được có tí, hôm nay mới làm chưa được bao lâu đã ngất rồi, mới đến đây chưa được hai ngày, đúng là điệu bộ nhà tư bản." "Này, đừng nói như vậy, dù sao thanh niên trí thức đều là người thành phố, mấy ngày nay phơi nắng nhiều, nhất định không chịu nổi, cũng phải mấy ngày nữa mới thích ứng được." Có người nói một lời công bằng cho những thanh niên trí thức. "Nói cũng đúng, khí chất của thanh niên trí thức từ thành phố thật khác biệt, đặc biệt là thanh niên trí thức Giang thật sự rất ưa nhìn, da mỏng…
Chương 170
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí ThứcTác giả: Phan Lại LạiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời đỏ rực chói chang, hừng hực khí thế của mùa hè. Những người phụ nữ của thôn Thanh Thủy thuộc đại đội Thường Thanh vừa làm công việc đồng áng vừa nhìn chằm chằm vào những thanh niên trí thức đang lười biếng đào hố và trồng rau ở cách đó không xa. Một bà thím gầy gò, da ngăm, má hóp trừng mắt nhìn thanh niên trí thức làm việc ở đằng kia: "Nhóm thanh niên trí thức mới tới đó đúng là được nuông chiều, không có sức làm việc tí nào cả, nhất là nữ thanh niên trí thức õng ẹo đó. Hôm qua làm được có tí, hôm nay mới làm chưa được bao lâu đã ngất rồi, mới đến đây chưa được hai ngày, đúng là điệu bộ nhà tư bản." "Này, đừng nói như vậy, dù sao thanh niên trí thức đều là người thành phố, mấy ngày nay phơi nắng nhiều, nhất định không chịu nổi, cũng phải mấy ngày nữa mới thích ứng được." Có người nói một lời công bằng cho những thanh niên trí thức. "Nói cũng đúng, khí chất của thanh niên trí thức từ thành phố thật khác biệt, đặc biệt là thanh niên trí thức Giang thật sự rất ưa nhìn, da mỏng… Mọi người trong phòng quay lại nhìn cô gái xinh đẹp lạ thường từ ngoài bước vào.Trương Phong liếc mắt nhìn Hạ Vi, vội vàng gọi: "Chị dâu!"Giang Noãn bước tới gần Hứa Yến, hào phóng chào hỏi bọn họ, trong phòng bệnh ngoài Trương Phong ra còn có năm đồng chí mặc quân phục.Có một sĩ quan trông khoảng sáu mươi tuổi, chắc là quân đoàn trưởng mà Hứa Yến đã cứu, hai đồng chí quân nhân khoảng ba mươi tuổi, bất ngờ nhất là Triệu Chấn Dương cũng ở đây, người còn lại là đồng chí nữ duy nhất vừa nói chuyện.Giang Noãn thản nhiên liếc nhìn Hạ Vi, đồng chí nữ này cao ngang ngửa cô, tóc tai để xõa, trông xinh xắn sáng sủa.Hạ Vi cũng nhìn chằm chằm Giang Noãn, càng nhìn cô ta càng siết chặt nắm đấm, bạn gái của Hứa Yến hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta luôn tự tin về vẻ đẹp của mình, cô ta cho rằng bạn gái của Hứa Yến kém cô ta về ngoại hình kể cả những khía cạnh khác...Nhưng thực tế lại vả mặt cô ta, trong ánh sáng rực rỡ của phòng bệnh, Giang Noãn trông xinh đẹp trắng như ngọc, làn da trắng nõn mịn màng, hai má trắng hồng, đôi mắt hạnh sáng ngời càng quyến rũ mê người. Quần áo của cô cũng rất thời trang và tinh tế, Hạ Vi cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí màu xám đứng cạnh một con thiên nga trắng.Cô ta không muốn nói lời nào nữa, thậm chí còn muốn nhanh chóng đi ra ngoài!Cô ta cố nặn ra một nụ cười, nghe ông quân đoàn trưởng cảm ơn Hứa Yến, ngây ngốc suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lúc nói lời tạm biệt.Giang Noãn nhìn dáng vẻ hơi nhếch nhác của Hạ Vi mà không nói nên lời, sức chiến đấu yếu như vậy, cô còn chưa bắt đầu tấn công đã kết thúc rồi? Ha, chán quá...Giang Noãn nhớ lúc nãy Triệu Chấn Dương cũng có mặt, trong đầu vang lên một tiếng “tinh”, kết hợp với ông quân đoàn trưởng vừa tới thăm và từ khóa quan trọng của trận động đất ở Cát Lâm, cô nhớ tới một tình tiết trong truyện.Nam chính trong tiểu thuyết cũng chính là Triệu Chấn Dương kiếp trước, sở dĩ hành trình quân sự của anh ta suôn sẻ là do anh ta đi làm nhiệm vụ cứu được lãnh đạo, và địa điểm thực hiện nhiệm vụ là ở thành phố Cát Lâm, cụ thể là Triệu Chấn Dương đã dũng cảm cứu quân đoàn trưởng ở Cát Lâm nơi xảy ra trận động đất. Sau khi nhân vật nữ chính sống lại, quá trình cứu người của nhân vật nam chính không thay đổi.Cô muốn chứng minh suy nghĩ của mình nên hỏi Hứa Yến: "Ngoài anh đã cứu quân đoàn trưởng ra, còn có ai cứu quân đoàn trưởng không?"Thấy Hứa Yến lắc đầu, cô rất ngạc nhiên, người được nam chính cứu lại bị Hứa Yến cứu... cốt truyện hoàn toàn thay đổi.Điều này có thể là bởi vì thế giới này không còn là cuốn sách, đây là thế giới thực, cô cư xử bình thường, dù sao trước đó tình tiết trong truyện đã thay đổi rất nhiều lần cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ, cuộc sống không giống như thế.Nghĩ đến những gì vừa nãy Hạ Vi và những đồng đội khác nói, cô nghi ngờ hỏi Hứa Yến: "Anh, buổi chiều chúng ta sẽ trở về à? Anh đã hoàn thành nhiệm vụ?"Hứa Yến xoa đầu Giang Noãn, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nhiệm vụ còn lại không còn nhiều, anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, cũng đã mua vé, buổi chiều chúng ta sẽ trở về."Sau khi ăn trưa xong, Hứa Yến đi tháo chỉ khâu, Giang Noãn tìm Lưu Tiểu Mỹ nói lời từ biệt, hai người trao đổi địa chỉ thư từ, hẹn sau này sẽ viết thư thường xuyên.Sau đó quay về phòng bệnh sắp xếp hành lý, hai người không có nhiều đồ, nhanh chóng thu dọn xong, chỉ có một chiếc va li Giang Noãn mang theo và một túi của Hứa Yến, Hứa Yến có thể dễ dàng nhấc lên bằng tay trái.Lên tàu trở về Bắc Kinh, tâm trạng của Giang Noãn hoàn toàn trái ngược với lúc đi tàu một mình mấy ngày trước, lúc này tâm trạng của cô rất tươi tỉnh, phấn chấn và vui vẻ...Sau khi rời nhà năm ngày, cô nhớ gia đình và bạn bè, “nỗi nhớ” da diết, trước khi xuyên sách cô chưa bao giờ cảm thấy như thế, lúc đó cô chỉ muốn có đôi cánh bay vút trên bầu trời, mặc dù tự do, nhưng lang thang không nơi nương tựa, cô đơn một mình...Nhưng bây giờ thì khác, cô nắm tay Hứa Yến, tâm trạng thoải mái tận hưởng khung cảnh bên ngoài cửa sổ.Phong cảnh mùa đông có chút hoang vắng, Giang Noãn đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày 15 tháng 11, sinh nhật của Hứa Yến là ngày 21, tức là còn sáu ngày nữa, cô là người rất chú trọng lễ nghĩa, cô phải suy nghĩ xem hôm đó nên tạo bất ngờ gì cho anh...
Mọi người trong phòng quay lại nhìn cô gái xinh đẹp lạ thường từ ngoài bước vào.
Trương Phong liếc mắt nhìn Hạ Vi, vội vàng gọi: "Chị dâu!"
Giang Noãn bước tới gần Hứa Yến, hào phóng chào hỏi bọn họ, trong phòng bệnh ngoài Trương Phong ra còn có năm đồng chí mặc quân phục.
Có một sĩ quan trông khoảng sáu mươi tuổi, chắc là quân đoàn trưởng mà Hứa Yến đã cứu, hai đồng chí quân nhân khoảng ba mươi tuổi, bất ngờ nhất là Triệu Chấn Dương cũng ở đây, người còn lại là đồng chí nữ duy nhất vừa nói chuyện.
Giang Noãn thản nhiên liếc nhìn Hạ Vi, đồng chí nữ này cao ngang ngửa cô, tóc tai để xõa, trông xinh xắn sáng sủa.
Hạ Vi cũng nhìn chằm chằm Giang Noãn, càng nhìn cô ta càng siết chặt nắm đấm, bạn gái của Hứa Yến hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta luôn tự tin về vẻ đẹp của mình, cô ta cho rằng bạn gái của Hứa Yến kém cô ta về ngoại hình kể cả những khía cạnh khác...
Nhưng thực tế lại vả mặt cô ta, trong ánh sáng rực rỡ của phòng bệnh, Giang Noãn trông xinh đẹp trắng như ngọc, làn da trắng nõn mịn màng, hai má trắng hồng, đôi mắt hạnh sáng ngời càng quyến rũ mê người. Quần áo của cô cũng rất thời trang và tinh tế, Hạ Vi cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí màu xám đứng cạnh một con thiên nga trắng.
Cô ta không muốn nói lời nào nữa, thậm chí còn muốn nhanh chóng đi ra ngoài!
Cô ta cố nặn ra một nụ cười, nghe ông quân đoàn trưởng cảm ơn Hứa Yến, ngây ngốc suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lúc nói lời tạm biệt.
Giang Noãn nhìn dáng vẻ hơi nhếch nhác của Hạ Vi mà không nói nên lời, sức chiến đấu yếu như vậy, cô còn chưa bắt đầu tấn công đã kết thúc rồi? Ha, chán quá...
Giang Noãn nhớ lúc nãy Triệu Chấn Dương cũng có mặt, trong đầu vang lên một tiếng “tinh”, kết hợp với ông quân đoàn trưởng vừa tới thăm và từ khóa quan trọng của trận động đất ở Cát Lâm, cô nhớ tới một tình tiết trong truyện.
Nam chính trong tiểu thuyết cũng chính là Triệu Chấn Dương kiếp trước, sở dĩ hành trình quân sự của anh ta suôn sẻ là do anh ta đi làm nhiệm vụ cứu được lãnh đạo, và địa điểm thực hiện nhiệm vụ là ở thành phố Cát Lâm, cụ thể là Triệu Chấn Dương đã dũng cảm cứu quân đoàn trưởng ở Cát Lâm nơi xảy ra trận động đất. Sau khi nhân vật nữ chính sống lại, quá trình cứu người của nhân vật nam chính không thay đổi.
Cô muốn chứng minh suy nghĩ của mình nên hỏi Hứa Yến: "Ngoài anh đã cứu quân đoàn trưởng ra, còn có ai cứu quân đoàn trưởng không?"
Thấy Hứa Yến lắc đầu, cô rất ngạc nhiên, người được nam chính cứu lại bị Hứa Yến cứu... cốt truyện hoàn toàn thay đổi.
Điều này có thể là bởi vì thế giới này không còn là cuốn sách, đây là thế giới thực, cô cư xử bình thường, dù sao trước đó tình tiết trong truyện đã thay đổi rất nhiều lần cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ, cuộc sống không giống như thế.
Nghĩ đến những gì vừa nãy Hạ Vi và những đồng đội khác nói, cô nghi ngờ hỏi Hứa Yến: "Anh, buổi chiều chúng ta sẽ trở về à? Anh đã hoàn thành nhiệm vụ?"
Hứa Yến xoa đầu Giang Noãn, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nhiệm vụ còn lại không còn nhiều, anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, cũng đã mua vé, buổi chiều chúng ta sẽ trở về."
Sau khi ăn trưa xong, Hứa Yến đi tháo chỉ khâu, Giang Noãn tìm Lưu Tiểu Mỹ nói lời từ biệt, hai người trao đổi địa chỉ thư từ, hẹn sau này sẽ viết thư thường xuyên.
Sau đó quay về phòng bệnh sắp xếp hành lý, hai người không có nhiều đồ, nhanh chóng thu dọn xong, chỉ có một chiếc va li Giang Noãn mang theo và một túi của Hứa Yến, Hứa Yến có thể dễ dàng nhấc lên bằng tay trái.
Lên tàu trở về Bắc Kinh, tâm trạng của Giang Noãn hoàn toàn trái ngược với lúc đi tàu một mình mấy ngày trước, lúc này tâm trạng của cô rất tươi tỉnh, phấn chấn và vui vẻ...
Sau khi rời nhà năm ngày, cô nhớ gia đình và bạn bè, “nỗi nhớ” da diết, trước khi xuyên sách cô chưa bao giờ cảm thấy như thế, lúc đó cô chỉ muốn có đôi cánh bay vút trên bầu trời, mặc dù tự do, nhưng lang thang không nơi nương tựa, cô đơn một mình...
Nhưng bây giờ thì khác, cô nắm tay Hứa Yến, tâm trạng thoải mái tận hưởng khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phong cảnh mùa đông có chút hoang vắng, Giang Noãn đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày 15 tháng 11, sinh nhật của Hứa Yến là ngày 21, tức là còn sáu ngày nữa, cô là người rất chú trọng lễ nghĩa, cô phải suy nghĩ xem hôm đó nên tạo bất ngờ gì cho anh...
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí ThứcTác giả: Phan Lại LạiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMặt trời đỏ rực chói chang, hừng hực khí thế của mùa hè. Những người phụ nữ của thôn Thanh Thủy thuộc đại đội Thường Thanh vừa làm công việc đồng áng vừa nhìn chằm chằm vào những thanh niên trí thức đang lười biếng đào hố và trồng rau ở cách đó không xa. Một bà thím gầy gò, da ngăm, má hóp trừng mắt nhìn thanh niên trí thức làm việc ở đằng kia: "Nhóm thanh niên trí thức mới tới đó đúng là được nuông chiều, không có sức làm việc tí nào cả, nhất là nữ thanh niên trí thức õng ẹo đó. Hôm qua làm được có tí, hôm nay mới làm chưa được bao lâu đã ngất rồi, mới đến đây chưa được hai ngày, đúng là điệu bộ nhà tư bản." "Này, đừng nói như vậy, dù sao thanh niên trí thức đều là người thành phố, mấy ngày nay phơi nắng nhiều, nhất định không chịu nổi, cũng phải mấy ngày nữa mới thích ứng được." Có người nói một lời công bằng cho những thanh niên trí thức. "Nói cũng đúng, khí chất của thanh niên trí thức từ thành phố thật khác biệt, đặc biệt là thanh niên trí thức Giang thật sự rất ưa nhìn, da mỏng… Mọi người trong phòng quay lại nhìn cô gái xinh đẹp lạ thường từ ngoài bước vào.Trương Phong liếc mắt nhìn Hạ Vi, vội vàng gọi: "Chị dâu!"Giang Noãn bước tới gần Hứa Yến, hào phóng chào hỏi bọn họ, trong phòng bệnh ngoài Trương Phong ra còn có năm đồng chí mặc quân phục.Có một sĩ quan trông khoảng sáu mươi tuổi, chắc là quân đoàn trưởng mà Hứa Yến đã cứu, hai đồng chí quân nhân khoảng ba mươi tuổi, bất ngờ nhất là Triệu Chấn Dương cũng ở đây, người còn lại là đồng chí nữ duy nhất vừa nói chuyện.Giang Noãn thản nhiên liếc nhìn Hạ Vi, đồng chí nữ này cao ngang ngửa cô, tóc tai để xõa, trông xinh xắn sáng sủa.Hạ Vi cũng nhìn chằm chằm Giang Noãn, càng nhìn cô ta càng siết chặt nắm đấm, bạn gái của Hứa Yến hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, cô ta luôn tự tin về vẻ đẹp của mình, cô ta cho rằng bạn gái của Hứa Yến kém cô ta về ngoại hình kể cả những khía cạnh khác...Nhưng thực tế lại vả mặt cô ta, trong ánh sáng rực rỡ của phòng bệnh, Giang Noãn trông xinh đẹp trắng như ngọc, làn da trắng nõn mịn màng, hai má trắng hồng, đôi mắt hạnh sáng ngời càng quyến rũ mê người. Quần áo của cô cũng rất thời trang và tinh tế, Hạ Vi cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí màu xám đứng cạnh một con thiên nga trắng.Cô ta không muốn nói lời nào nữa, thậm chí còn muốn nhanh chóng đi ra ngoài!Cô ta cố nặn ra một nụ cười, nghe ông quân đoàn trưởng cảm ơn Hứa Yến, ngây ngốc suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lúc nói lời tạm biệt.Giang Noãn nhìn dáng vẻ hơi nhếch nhác của Hạ Vi mà không nói nên lời, sức chiến đấu yếu như vậy, cô còn chưa bắt đầu tấn công đã kết thúc rồi? Ha, chán quá...Giang Noãn nhớ lúc nãy Triệu Chấn Dương cũng có mặt, trong đầu vang lên một tiếng “tinh”, kết hợp với ông quân đoàn trưởng vừa tới thăm và từ khóa quan trọng của trận động đất ở Cát Lâm, cô nhớ tới một tình tiết trong truyện.Nam chính trong tiểu thuyết cũng chính là Triệu Chấn Dương kiếp trước, sở dĩ hành trình quân sự của anh ta suôn sẻ là do anh ta đi làm nhiệm vụ cứu được lãnh đạo, và địa điểm thực hiện nhiệm vụ là ở thành phố Cát Lâm, cụ thể là Triệu Chấn Dương đã dũng cảm cứu quân đoàn trưởng ở Cát Lâm nơi xảy ra trận động đất. Sau khi nhân vật nữ chính sống lại, quá trình cứu người của nhân vật nam chính không thay đổi.Cô muốn chứng minh suy nghĩ của mình nên hỏi Hứa Yến: "Ngoài anh đã cứu quân đoàn trưởng ra, còn có ai cứu quân đoàn trưởng không?"Thấy Hứa Yến lắc đầu, cô rất ngạc nhiên, người được nam chính cứu lại bị Hứa Yến cứu... cốt truyện hoàn toàn thay đổi.Điều này có thể là bởi vì thế giới này không còn là cuốn sách, đây là thế giới thực, cô cư xử bình thường, dù sao trước đó tình tiết trong truyện đã thay đổi rất nhiều lần cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ, cuộc sống không giống như thế.Nghĩ đến những gì vừa nãy Hạ Vi và những đồng đội khác nói, cô nghi ngờ hỏi Hứa Yến: "Anh, buổi chiều chúng ta sẽ trở về à? Anh đã hoàn thành nhiệm vụ?"Hứa Yến xoa đầu Giang Noãn, nhẹ nhàng nói: "Ừ, nhiệm vụ còn lại không còn nhiều, anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, cũng đã mua vé, buổi chiều chúng ta sẽ trở về."Sau khi ăn trưa xong, Hứa Yến đi tháo chỉ khâu, Giang Noãn tìm Lưu Tiểu Mỹ nói lời từ biệt, hai người trao đổi địa chỉ thư từ, hẹn sau này sẽ viết thư thường xuyên.Sau đó quay về phòng bệnh sắp xếp hành lý, hai người không có nhiều đồ, nhanh chóng thu dọn xong, chỉ có một chiếc va li Giang Noãn mang theo và một túi của Hứa Yến, Hứa Yến có thể dễ dàng nhấc lên bằng tay trái.Lên tàu trở về Bắc Kinh, tâm trạng của Giang Noãn hoàn toàn trái ngược với lúc đi tàu một mình mấy ngày trước, lúc này tâm trạng của cô rất tươi tỉnh, phấn chấn và vui vẻ...Sau khi rời nhà năm ngày, cô nhớ gia đình và bạn bè, “nỗi nhớ” da diết, trước khi xuyên sách cô chưa bao giờ cảm thấy như thế, lúc đó cô chỉ muốn có đôi cánh bay vút trên bầu trời, mặc dù tự do, nhưng lang thang không nơi nương tựa, cô đơn một mình...Nhưng bây giờ thì khác, cô nắm tay Hứa Yến, tâm trạng thoải mái tận hưởng khung cảnh bên ngoài cửa sổ.Phong cảnh mùa đông có chút hoang vắng, Giang Noãn đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày 15 tháng 11, sinh nhật của Hứa Yến là ngày 21, tức là còn sáu ngày nữa, cô là người rất chú trọng lễ nghĩa, cô phải suy nghĩ xem hôm đó nên tạo bất ngờ gì cho anh...