1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong…
Chương 12
Bé Con Ốm Yếu Của Lão ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong… 16."Lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại về nhà." Thanh âm trách móc truyền qua điện thoại vào tai tôi, "Vân Vãn, chúng tôi đã dạy cậu như thế nào?"Tôi theo bản năng nhíu mày một cái, cầm điện thoại di động liếc nhìn chú thích, lúc này mới ý thức được người ở đầu dây bên kia là Vân Mặc.Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: "Các người đã từng dạy tôi cái gì à?"Chẳng phải chỉ có thời thời khắc khắc chèn ép cùng chỉ trích sao?"Cậu...!" Anh ta nghẹn một hồi, không nhịn được nói, "Buổi gặp mặt của Vân gia và Hách Liên gia vào thứ bảy, đến đúng giờ, đừng suy nghĩ làm cái gì mờ ám khác!"Không đợi tôi đáp lại đã cúp điện thoại.Thật là, như có chứng nóng trong vậy ý.Hách Liên Dật cũng nhận được tin tức, hỏi tôi có muốn hay không đi.Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là đi thôi.Nếu không, người Vân gia nhất định sẽ gọi điện thoại quấy rầy tôi liên tục.17.Tối thứ Bảy.Hai nhà Vân và Hách Liên, hai thế hệ cùng nhau tụ họp.Khi ngồi xuống, Vân Hoài bưng khuôn mặt cười vui vẻ gọi tôi: "Vân Vãn, đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cậu."Tôi nhìn cậu ta một cái, không muốn để ý tới.Thấy vậy, Vân Mặc dường như muốn nổi giận, nhưng ở trước mặt Hách Liên gia chỉ có thể nhịn xuống, chẳng qua ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi tràn đầy cảnh cáo.Hách Liên Dật chặn lại ánh mắt của anh ta.Giọng hắn lạnh căm: "Anh vợ, anh trừng vợ tôi làm gì?"Bầu không khí tại hiện trường đóng băng trong một khoảnh khắc, dường như mọi người đều không ngờ, Hách Liên Dật sẽ nói trực tiếp như vậy.Có người đi ra cười giảng hòa: "Mọi người hãy ngồi xuống, ăn cơm trước, có chuyện gì lát nữa nói sau."Món ăn được đưa ra, rất phong phú.Nhưng có lẽ vì có mấy người không muốn thấy ở đây, tôi không có khẩu vị gì.Chỉ ăn từng miếng nhỏ thức ăn mà Hách Liên Dật gắp cho tôi.Bây giờ hắn đã nhớ rõ tôi có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, chăm sóc tôi rất tận tình, vừa thành thạo vừa vô cùng tự nhiên.Khi ăn xong, bọn họ bắt đầu trò chuyện.Trước một bàn người này, trừ Hách Liên Dật ra, tôi không có ý muốn nói chuyện với bất cứ ai.Bọn họ nói chuyện của bọn họ, tôi bịt tai không nghe, thỉnh thoảng tiến tới bên tai Hách Liên Dật nhỏ giọng nói chuyện với hắn.Cho đến khi chủ đề của bọn họ chuyển đến chúng tôi.
Bé Con Ốm Yếu Của Lão ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong… 16."Lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại về nhà." Thanh âm trách móc truyền qua điện thoại vào tai tôi, "Vân Vãn, chúng tôi đã dạy cậu như thế nào?"Tôi theo bản năng nhíu mày một cái, cầm điện thoại di động liếc nhìn chú thích, lúc này mới ý thức được người ở đầu dây bên kia là Vân Mặc.Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: "Các người đã từng dạy tôi cái gì à?"Chẳng phải chỉ có thời thời khắc khắc chèn ép cùng chỉ trích sao?"Cậu...!" Anh ta nghẹn một hồi, không nhịn được nói, "Buổi gặp mặt của Vân gia và Hách Liên gia vào thứ bảy, đến đúng giờ, đừng suy nghĩ làm cái gì mờ ám khác!"Không đợi tôi đáp lại đã cúp điện thoại.Thật là, như có chứng nóng trong vậy ý.Hách Liên Dật cũng nhận được tin tức, hỏi tôi có muốn hay không đi.Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là đi thôi.Nếu không, người Vân gia nhất định sẽ gọi điện thoại quấy rầy tôi liên tục.17.Tối thứ Bảy.Hai nhà Vân và Hách Liên, hai thế hệ cùng nhau tụ họp.Khi ngồi xuống, Vân Hoài bưng khuôn mặt cười vui vẻ gọi tôi: "Vân Vãn, đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cậu."Tôi nhìn cậu ta một cái, không muốn để ý tới.Thấy vậy, Vân Mặc dường như muốn nổi giận, nhưng ở trước mặt Hách Liên gia chỉ có thể nhịn xuống, chẳng qua ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi tràn đầy cảnh cáo.Hách Liên Dật chặn lại ánh mắt của anh ta.Giọng hắn lạnh căm: "Anh vợ, anh trừng vợ tôi làm gì?"Bầu không khí tại hiện trường đóng băng trong một khoảnh khắc, dường như mọi người đều không ngờ, Hách Liên Dật sẽ nói trực tiếp như vậy.Có người đi ra cười giảng hòa: "Mọi người hãy ngồi xuống, ăn cơm trước, có chuyện gì lát nữa nói sau."Món ăn được đưa ra, rất phong phú.Nhưng có lẽ vì có mấy người không muốn thấy ở đây, tôi không có khẩu vị gì.Chỉ ăn từng miếng nhỏ thức ăn mà Hách Liên Dật gắp cho tôi.Bây giờ hắn đã nhớ rõ tôi có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, chăm sóc tôi rất tận tình, vừa thành thạo vừa vô cùng tự nhiên.Khi ăn xong, bọn họ bắt đầu trò chuyện.Trước một bàn người này, trừ Hách Liên Dật ra, tôi không có ý muốn nói chuyện với bất cứ ai.Bọn họ nói chuyện của bọn họ, tôi bịt tai không nghe, thỉnh thoảng tiến tới bên tai Hách Liên Dật nhỏ giọng nói chuyện với hắn.Cho đến khi chủ đề của bọn họ chuyển đến chúng tôi.
Bé Con Ốm Yếu Của Lão ĐạiTác giả: ZhihuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng1. Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia. Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng. Vào năm tôi hai mươi hai tuổi, bị Vân gia tìm được, mang về nhà. Cả đời chịu hết khổ nạn vất vả, tôi cho là mình rốt cuộc có một mái ấm, cùng với những người nhà yêu thương mình. Nhưng sự thật là —— ba mẹ, anh trai và cả Cố Bùi, người thừa kế Cố gia có quan hệ tốt với Vân gia... Tất cả mọi người dường như có khuynh hướng thích Vân Hoài hơn, luôn đặt cậu ta lên hàng đầu. Mỗi khi tôi và Vân Hoài nảy sinh mâu thuẫn tranh chấp, bọn họ cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Vân Hoài, không phân biệt phải trái đúng sai đều chỉ trích tôi. Kết quả cuối cùng đều giống nhau, tôi chỉ nhận được ánh mắt chán ghét từ người thân và bạn bè, cùng với một nụ cười giảo hoạt của Vân Hoài. Vân Hoài là "bảo bối" mà họ đã bưng trong… 16."Lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại về nhà." Thanh âm trách móc truyền qua điện thoại vào tai tôi, "Vân Vãn, chúng tôi đã dạy cậu như thế nào?"Tôi theo bản năng nhíu mày một cái, cầm điện thoại di động liếc nhìn chú thích, lúc này mới ý thức được người ở đầu dây bên kia là Vân Mặc.Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: "Các người đã từng dạy tôi cái gì à?"Chẳng phải chỉ có thời thời khắc khắc chèn ép cùng chỉ trích sao?"Cậu...!" Anh ta nghẹn một hồi, không nhịn được nói, "Buổi gặp mặt của Vân gia và Hách Liên gia vào thứ bảy, đến đúng giờ, đừng suy nghĩ làm cái gì mờ ám khác!"Không đợi tôi đáp lại đã cúp điện thoại.Thật là, như có chứng nóng trong vậy ý.Hách Liên Dật cũng nhận được tin tức, hỏi tôi có muốn hay không đi.Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là đi thôi.Nếu không, người Vân gia nhất định sẽ gọi điện thoại quấy rầy tôi liên tục.17.Tối thứ Bảy.Hai nhà Vân và Hách Liên, hai thế hệ cùng nhau tụ họp.Khi ngồi xuống, Vân Hoài bưng khuôn mặt cười vui vẻ gọi tôi: "Vân Vãn, đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cậu."Tôi nhìn cậu ta một cái, không muốn để ý tới.Thấy vậy, Vân Mặc dường như muốn nổi giận, nhưng ở trước mặt Hách Liên gia chỉ có thể nhịn xuống, chẳng qua ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi tràn đầy cảnh cáo.Hách Liên Dật chặn lại ánh mắt của anh ta.Giọng hắn lạnh căm: "Anh vợ, anh trừng vợ tôi làm gì?"Bầu không khí tại hiện trường đóng băng trong một khoảnh khắc, dường như mọi người đều không ngờ, Hách Liên Dật sẽ nói trực tiếp như vậy.Có người đi ra cười giảng hòa: "Mọi người hãy ngồi xuống, ăn cơm trước, có chuyện gì lát nữa nói sau."Món ăn được đưa ra, rất phong phú.Nhưng có lẽ vì có mấy người không muốn thấy ở đây, tôi không có khẩu vị gì.Chỉ ăn từng miếng nhỏ thức ăn mà Hách Liên Dật gắp cho tôi.Bây giờ hắn đã nhớ rõ tôi có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, chăm sóc tôi rất tận tình, vừa thành thạo vừa vô cùng tự nhiên.Khi ăn xong, bọn họ bắt đầu trò chuyện.Trước một bàn người này, trừ Hách Liên Dật ra, tôi không có ý muốn nói chuyện với bất cứ ai.Bọn họ nói chuyện của bọn họ, tôi bịt tai không nghe, thỉnh thoảng tiến tới bên tai Hách Liên Dật nhỏ giọng nói chuyện với hắn.Cho đến khi chủ đề của bọn họ chuyển đến chúng tôi.