Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải…
Chương 105
Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh ĐẹpTác giả: Di Sinh SinhTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Lăng Nghị nhẹ kêu "Đau" một tiếng, sau đó rụt chân lại.Phó Lê vội vàng đè anh: "Không được tránh."Lăng Nghị thở dồn dập hai cái, sau đó đè xuống rung động trong lòng, anh cười nói: "Không tránh, chỉ cần em không chạm vào anh... Là được."Phó Lê mờ mịt nhìn anh, cô không hiểu anh đang nói cái gì, cô lại cúi đầu bôi thuốc lên vết thương, sau khi bôi thuốc mỡ, vài giây sau, một màng nước xuất hiện bao bọc lấy vết thương rồi chậm rãi biến mất, vết thương làm cho người khác kinh sợ đã không thấy đâu.Phó Lê nhẹ nhàng thở ra, yên tâm mà võ lên đùi Lăng Nghị: "Được rồi."Lăng Nghị cảm nhận được, ngay sau đó anh kinh ngạc ngồi dậy, cúi đầu nhìn về phía bên trái, nơi anh vừa mới bị thương...Thế mà hoàn hảo như không có việc gjlRốt cuộc Phó Lê đã bôi cho anh loại thuốc thần kì gì mà chỉ trong vài giây đã có thế làm cho vết thương khôi phục như lúc ban đầu!Lăng Nghị rất ngạc nhiên, anh theo bản năng nhìn vào mu bàn tay Phó Lê.Nơi anh bôi thuốc ngày hôm qua giờ đã trắng nõn như lúc đầu, một chút vết thương cũng không thấy.Chuyện này thật là... Trong phút chốc, Lăng Nghị kích động đến mức không biết nói gì cho tốt, anh nhìn Phó Lê đến phát ngốc.Phó Lê đỏ mặt, cô cũng đang ngẩn người.Bôi thuốc xong, cô mới nhớ ra lúc này mình vừa làm cái gì, còn có động tác vô thức kia của Lăng Nghị, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.Ánh mắt Phó Lê bối rối, cô không dám nhìn Lăng Nghị.Nhưng mà hệ thống trong đầu cố tình không buông tha cô, lúc cô bôi thuốc trên đùi Lăng Nghị thì không tính vào thời hạn của nhiệm vụ, chỉ khi nãy cô để tay lên đùi Lăng Nghị mới tính.29 giây chói lọi đập vào mắt Phó Lê, muốn quên cũng không thể quên.Nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, cô không thể bỏ dở giữa chừng.Phó Lê đỏ mặt, sau khi tự thôi miên mình, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt ở trên đùi Lang Nghi.Cảm giác mềm mại làm cho Lăng Nghị đang suy nghĩ viển vông lập tức hoàn hồn, anh cụp mắt xuống liền thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, ngay cả cái cổ cũng đỏ, đôi mắt khép hờ, bất chấp mà sờ đùi anh.Lăng Nghị bật cười... Thật là, thích sờ anh đến như vậy sao?Mỗi lần gặp mặt cô đều tìm cơ hội sờ sờ anh, lần trước còn nghĩ đến sờ chân anh ở dưới bàn ăn... Tiểu yêu tinh dính người.Lăng Nghị nói thầm một câu, anh kéo Phó lê đang ngẩn người vào lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Chỗ nào cũng đều cho em sờ soạng, em còn không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?"Phó Lê không nói chuyện, trái tim cô đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.Dưới tay là da thịt nhìn thì mềm nhưng sờ lên lại rắn chắc, cực kỳ co dãn... Phó Lê nhịn không được nhéo một cái.Trán Lăng Nghị giật giật vài cái, giọng khàn khàn nói: "Nếu em thích sờ như vậy, vậy thì kết giao với anh đi, chờ anh thành bạn trai em thì chính là người của em rồi. Em muốn nhìn bao lâu thì nhìn, muốn sờ thế nào thì sờ thế ấy, người khác sẽ không có quyền lợi này.""Em nghĩ kỹ đi, về thôn rồi, có thể lần sau anh sẽ không cho em sờ soạng miễn phí nữa đâu." Lăng Nghị cười toe toét, ánh mắt có chút thấp thỏm.Anh yêu thương mà hôn lên đỉnh đầu Phó Lê.Phó Lê đỏ mặt, ánh mắt mê man, cô cắn môi do dự, cứ như vậy mà đồng ý anh thì có phải gấp gáp quá hay không... Qua một lúc lâu, Phó Lê hỏi một câu không liên quan.Cô nói: “Anh thích em... từ khi nào vậy?”Giọng Phó Lê rất nhỏ, giống như gió thổi một cái liền biến mất.Lăng Nghị nheo mắt, chắc là rất lâu rồi thì phải, anh cũng không sợ dọa đến cô mà nói thẳng: "Em còn nhớ lần chúng ta trú mưa trong hang động không?”Phó Lê gật đầu, từ lúc đó đã bắt đầu thích rồi sao?Cô nghĩ thế nào liên hỏi thế ấy.Lăng Nghị ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Cũng không hẳn, chỉ là lúc ấy nổi lên hứng thú nên nhịn không được mà chú ý tới em, cứ nhìn nhìn như thế rồi từ khi nào không phải em là không cưới thì anh cũng không rõ."
Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh ĐẹpTác giả: Di Sinh SinhTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Lăng Nghị nhẹ kêu "Đau" một tiếng, sau đó rụt chân lại.Phó Lê vội vàng đè anh: "Không được tránh."Lăng Nghị thở dồn dập hai cái, sau đó đè xuống rung động trong lòng, anh cười nói: "Không tránh, chỉ cần em không chạm vào anh... Là được."Phó Lê mờ mịt nhìn anh, cô không hiểu anh đang nói cái gì, cô lại cúi đầu bôi thuốc lên vết thương, sau khi bôi thuốc mỡ, vài giây sau, một màng nước xuất hiện bao bọc lấy vết thương rồi chậm rãi biến mất, vết thương làm cho người khác kinh sợ đã không thấy đâu.Phó Lê nhẹ nhàng thở ra, yên tâm mà võ lên đùi Lăng Nghị: "Được rồi."Lăng Nghị cảm nhận được, ngay sau đó anh kinh ngạc ngồi dậy, cúi đầu nhìn về phía bên trái, nơi anh vừa mới bị thương...Thế mà hoàn hảo như không có việc gjlRốt cuộc Phó Lê đã bôi cho anh loại thuốc thần kì gì mà chỉ trong vài giây đã có thế làm cho vết thương khôi phục như lúc ban đầu!Lăng Nghị rất ngạc nhiên, anh theo bản năng nhìn vào mu bàn tay Phó Lê.Nơi anh bôi thuốc ngày hôm qua giờ đã trắng nõn như lúc đầu, một chút vết thương cũng không thấy.Chuyện này thật là... Trong phút chốc, Lăng Nghị kích động đến mức không biết nói gì cho tốt, anh nhìn Phó Lê đến phát ngốc.Phó Lê đỏ mặt, cô cũng đang ngẩn người.Bôi thuốc xong, cô mới nhớ ra lúc này mình vừa làm cái gì, còn có động tác vô thức kia của Lăng Nghị, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.Ánh mắt Phó Lê bối rối, cô không dám nhìn Lăng Nghị.Nhưng mà hệ thống trong đầu cố tình không buông tha cô, lúc cô bôi thuốc trên đùi Lăng Nghị thì không tính vào thời hạn của nhiệm vụ, chỉ khi nãy cô để tay lên đùi Lăng Nghị mới tính.29 giây chói lọi đập vào mắt Phó Lê, muốn quên cũng không thể quên.Nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, cô không thể bỏ dở giữa chừng.Phó Lê đỏ mặt, sau khi tự thôi miên mình, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt ở trên đùi Lang Nghi.Cảm giác mềm mại làm cho Lăng Nghị đang suy nghĩ viển vông lập tức hoàn hồn, anh cụp mắt xuống liền thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, ngay cả cái cổ cũng đỏ, đôi mắt khép hờ, bất chấp mà sờ đùi anh.Lăng Nghị bật cười... Thật là, thích sờ anh đến như vậy sao?Mỗi lần gặp mặt cô đều tìm cơ hội sờ sờ anh, lần trước còn nghĩ đến sờ chân anh ở dưới bàn ăn... Tiểu yêu tinh dính người.Lăng Nghị nói thầm một câu, anh kéo Phó lê đang ngẩn người vào lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Chỗ nào cũng đều cho em sờ soạng, em còn không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?"Phó Lê không nói chuyện, trái tim cô đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.Dưới tay là da thịt nhìn thì mềm nhưng sờ lên lại rắn chắc, cực kỳ co dãn... Phó Lê nhịn không được nhéo một cái.Trán Lăng Nghị giật giật vài cái, giọng khàn khàn nói: "Nếu em thích sờ như vậy, vậy thì kết giao với anh đi, chờ anh thành bạn trai em thì chính là người của em rồi. Em muốn nhìn bao lâu thì nhìn, muốn sờ thế nào thì sờ thế ấy, người khác sẽ không có quyền lợi này.""Em nghĩ kỹ đi, về thôn rồi, có thể lần sau anh sẽ không cho em sờ soạng miễn phí nữa đâu." Lăng Nghị cười toe toét, ánh mắt có chút thấp thỏm.Anh yêu thương mà hôn lên đỉnh đầu Phó Lê.Phó Lê đỏ mặt, ánh mắt mê man, cô cắn môi do dự, cứ như vậy mà đồng ý anh thì có phải gấp gáp quá hay không... Qua một lúc lâu, Phó Lê hỏi một câu không liên quan.Cô nói: “Anh thích em... từ khi nào vậy?”Giọng Phó Lê rất nhỏ, giống như gió thổi một cái liền biến mất.Lăng Nghị nheo mắt, chắc là rất lâu rồi thì phải, anh cũng không sợ dọa đến cô mà nói thẳng: "Em còn nhớ lần chúng ta trú mưa trong hang động không?”Phó Lê gật đầu, từ lúc đó đã bắt đầu thích rồi sao?Cô nghĩ thế nào liên hỏi thế ấy.Lăng Nghị ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Cũng không hẳn, chỉ là lúc ấy nổi lên hứng thú nên nhịn không được mà chú ý tới em, cứ nhìn nhìn như thế rồi từ khi nào không phải em là không cưới thì anh cũng không rõ."
Thập Niên 80 Cô Vợ Trẻ Xinh ĐẹpTác giả: Di Sinh SinhTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhĐầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý. Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi. Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên. Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương. Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt. Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta. Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô. Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải… Lăng Nghị nhẹ kêu "Đau" một tiếng, sau đó rụt chân lại.Phó Lê vội vàng đè anh: "Không được tránh."Lăng Nghị thở dồn dập hai cái, sau đó đè xuống rung động trong lòng, anh cười nói: "Không tránh, chỉ cần em không chạm vào anh... Là được."Phó Lê mờ mịt nhìn anh, cô không hiểu anh đang nói cái gì, cô lại cúi đầu bôi thuốc lên vết thương, sau khi bôi thuốc mỡ, vài giây sau, một màng nước xuất hiện bao bọc lấy vết thương rồi chậm rãi biến mất, vết thương làm cho người khác kinh sợ đã không thấy đâu.Phó Lê nhẹ nhàng thở ra, yên tâm mà võ lên đùi Lăng Nghị: "Được rồi."Lăng Nghị cảm nhận được, ngay sau đó anh kinh ngạc ngồi dậy, cúi đầu nhìn về phía bên trái, nơi anh vừa mới bị thương...Thế mà hoàn hảo như không có việc gjlRốt cuộc Phó Lê đã bôi cho anh loại thuốc thần kì gì mà chỉ trong vài giây đã có thế làm cho vết thương khôi phục như lúc ban đầu!Lăng Nghị rất ngạc nhiên, anh theo bản năng nhìn vào mu bàn tay Phó Lê.Nơi anh bôi thuốc ngày hôm qua giờ đã trắng nõn như lúc đầu, một chút vết thương cũng không thấy.Chuyện này thật là... Trong phút chốc, Lăng Nghị kích động đến mức không biết nói gì cho tốt, anh nhìn Phó Lê đến phát ngốc.Phó Lê đỏ mặt, cô cũng đang ngẩn người.Bôi thuốc xong, cô mới nhớ ra lúc này mình vừa làm cái gì, còn có động tác vô thức kia của Lăng Nghị, cô lập tức cảm thấy xấu hổ.Ánh mắt Phó Lê bối rối, cô không dám nhìn Lăng Nghị.Nhưng mà hệ thống trong đầu cố tình không buông tha cô, lúc cô bôi thuốc trên đùi Lăng Nghị thì không tính vào thời hạn của nhiệm vụ, chỉ khi nãy cô để tay lên đùi Lăng Nghị mới tính.29 giây chói lọi đập vào mắt Phó Lê, muốn quên cũng không thể quên.Nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, cô không thể bỏ dở giữa chừng.Phó Lê đỏ mặt, sau khi tự thôi miên mình, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt ở trên đùi Lang Nghi.Cảm giác mềm mại làm cho Lăng Nghị đang suy nghĩ viển vông lập tức hoàn hồn, anh cụp mắt xuống liền thấy cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, ngay cả cái cổ cũng đỏ, đôi mắt khép hờ, bất chấp mà sờ đùi anh.Lăng Nghị bật cười... Thật là, thích sờ anh đến như vậy sao?Mỗi lần gặp mặt cô đều tìm cơ hội sờ sờ anh, lần trước còn nghĩ đến sờ chân anh ở dưới bàn ăn... Tiểu yêu tinh dính người.Lăng Nghị nói thầm một câu, anh kéo Phó lê đang ngẩn người vào lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Chỗ nào cũng đều cho em sờ soạng, em còn không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?"Phó Lê không nói chuyện, trái tim cô đập thình thịch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.Dưới tay là da thịt nhìn thì mềm nhưng sờ lên lại rắn chắc, cực kỳ co dãn... Phó Lê nhịn không được nhéo một cái.Trán Lăng Nghị giật giật vài cái, giọng khàn khàn nói: "Nếu em thích sờ như vậy, vậy thì kết giao với anh đi, chờ anh thành bạn trai em thì chính là người của em rồi. Em muốn nhìn bao lâu thì nhìn, muốn sờ thế nào thì sờ thế ấy, người khác sẽ không có quyền lợi này.""Em nghĩ kỹ đi, về thôn rồi, có thể lần sau anh sẽ không cho em sờ soạng miễn phí nữa đâu." Lăng Nghị cười toe toét, ánh mắt có chút thấp thỏm.Anh yêu thương mà hôn lên đỉnh đầu Phó Lê.Phó Lê đỏ mặt, ánh mắt mê man, cô cắn môi do dự, cứ như vậy mà đồng ý anh thì có phải gấp gáp quá hay không... Qua một lúc lâu, Phó Lê hỏi một câu không liên quan.Cô nói: “Anh thích em... từ khi nào vậy?”Giọng Phó Lê rất nhỏ, giống như gió thổi một cái liền biến mất.Lăng Nghị nheo mắt, chắc là rất lâu rồi thì phải, anh cũng không sợ dọa đến cô mà nói thẳng: "Em còn nhớ lần chúng ta trú mưa trong hang động không?”Phó Lê gật đầu, từ lúc đó đã bắt đầu thích rồi sao?Cô nghĩ thế nào liên hỏi thế ấy.Lăng Nghị ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Cũng không hẳn, chỉ là lúc ấy nổi lên hứng thú nên nhịn không được mà chú ý tới em, cứ nhìn nhìn như thế rồi từ khi nào không phải em là không cưới thì anh cũng không rõ."