1.  Ta c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi. Vốn có thể kéo dài đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành không thể chờ được. Dao găm từng chút từng chút đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c ta, m.á.u tươi chảy đầy giường. Nhưng hắn vẫn chưa hết hận. Hắn tiếp tục xoay cán dao, để con d.a.o lạnh như băng khuấy tung m.á.u thịt trong n.g.ự.c ta. Ta đau đến mức gần như không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Tại… sao?" Ta không hiểu. Ta và hắn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Hơn mười năm qua, phụ thân và ca ta trung quân ái quốc, hết lòng giúp đỡ hắn. Trước khi hắn thu hồi hoàng quyền, họ đã tự giao nộp binh quyền, chủ động nhận tội. Thế nhưng hắn vẫn lấy một tội danh vô căn cứ, đẩy cả Tạ thị vào chỗ chế.t. "Tại sao vậy, Sở Hành?" Ta giữ chặt cổ tay đang cầm d.a.o của hắn. Sắc mặt Sở Hành đột nhiên trắng hơn cả tuyết ngoài kia, rõ ràng hắn đang xuống tay tàn nhẫn với ta, nhưng nét mặt lại như thể ta mới là người phụ hắn. Hắn nghiến răng nói: "Đây là các ngươi nợ Nhược Nhược." Nhược Nhược? Liễu…

Chương 6

Vả Mặt Thái Tử - Mạt Trà Thời QuangTác giả: Mạt Trà Thời Quang/抹茶时光Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1.  Ta c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi. Vốn có thể kéo dài đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành không thể chờ được. Dao găm từng chút từng chút đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c ta, m.á.u tươi chảy đầy giường. Nhưng hắn vẫn chưa hết hận. Hắn tiếp tục xoay cán dao, để con d.a.o lạnh như băng khuấy tung m.á.u thịt trong n.g.ự.c ta. Ta đau đến mức gần như không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Tại… sao?" Ta không hiểu. Ta và hắn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Hơn mười năm qua, phụ thân và ca ta trung quân ái quốc, hết lòng giúp đỡ hắn. Trước khi hắn thu hồi hoàng quyền, họ đã tự giao nộp binh quyền, chủ động nhận tội. Thế nhưng hắn vẫn lấy một tội danh vô căn cứ, đẩy cả Tạ thị vào chỗ chế.t. "Tại sao vậy, Sở Hành?" Ta giữ chặt cổ tay đang cầm d.a.o của hắn. Sắc mặt Sở Hành đột nhiên trắng hơn cả tuyết ngoài kia, rõ ràng hắn đang xuống tay tàn nhẫn với ta, nhưng nét mặt lại như thể ta mới là người phụ hắn. Hắn nghiến răng nói: "Đây là các ngươi nợ Nhược Nhược." Nhược Nhược? Liễu… 12.Trước mặt ta là một nam nhân có vóc dáng gầy gò, khuôn mặt tái nhợt.Khóe mắt y điểm một nốt ruồi son đầy yêu mị. Dáng vẻ của y trông rất khác với người trong ký ức của ta.Ta quan sát y và y cũng đang quan sát ta. Tròng mắt đen hờ hững, thoạt nhìn như không để tâm.“Danh tiếng của Tạ tiểu thư đúng là danh bất hư truyền” “Xinh đẹp, đoan trang.”Giọng nói của y tựa tiếng châu rơi. Ta khẽ mỉm cười, đáp lời: “Đại điện hạ cũng là danh bất hư truyền, cốt cách như tùng bách.”Y nhếch môi cười nhẹ. Hai người nói những lời xã giao, nhưng trong lòng đều hiểu rõ ý nhau.“Trái cây hôm trước Tạ tiểu thư sai người đưa tới đã chín rồi.” Y đẩy đĩa trái cây trên bàn về phía ta.Ta xòe lòng bàn tay trước mặt y, bên trên là khối bạch ngọc: “Ngọc đẹp của đại điện hạ, ta đã nhận được rồi.”Nói xong, ta với tay lấy một miếng trái cây trong đĩa. Y muốn cầm lấy viên ngọc nhưng ta đã nắm tay lại.Bàn tay y lơ lửng giữa không trung, còn ta nhìn y cười.13.Y là Sở Ngu. Đây là đại hoàng tử của bệ hạ, là ca ca của Sở Hành.Phụ thân ta nói đúng, hôn ước của ta và Sở Hành là do Tiên Hoàng ban tặng, không thể nói hủy là hủy.Nhưng ta hiểu rất rõ, hôn ước này nhất định phải hủy bỏ.Ngày đầu tiên tỉnh lại sau khi trọng sinh, ta cứ trằn trọc, tìm lại dáng vẻ của nam nhân này trong ký ức.Thân phận cao, địa vị tốt, là điều quan trọng nhất…chỉ là y c.h.ế.t hơi sớm.Nghiêm túc mà nói, y mới là con trưởng của Hoàng Thượng, ngôi vị Thái Tử vốn phải thuộc về y. Cả hôn ước với ta cũng nên là của y.Nhưng thân mẫu của y sức khỏe yếu, vừa sinh hạ y thì qua đời. Trong người y cũng nhiều bệnh, lúc chưa tròn một tuổi, quốc sư đã kết luận y khó sống qua tuổi mười tám.Vì vậy, vị trí Thái Tử đã định sẵn là không có duyên với y.Kiếp trước tuy y sống được qua tuổi mười tám, nhưng cũng chỉ gắng gượng được thêm sáu năm.Mà rõ ràng y là kẻ có dã tâm. Sở Ngu không cưới vợ, cũng không có con nối dõi. Nhưng khi qua đời, tiền bạc trong phủ của y lại chiếm hơn một nửa quốc khố.MIKOTa thật không dám tưởng tượng, nếu y sống thêm vài năm hoặc có sức khỏe tốt, thì cảnh tượng sẽ ra sao.“Ý của Tạ tiểu thư là gì?” Đôi mắt đen thẫm của Sở Ngu nhìn ta chăm chú.“Tạ Thục Nhân đây ghét nhất là những kẻ ngu xuẩn.” Ta nhướng mày nhìn y. “Trước khi kết đồng minh, hãy để ta xem năng lực của điện hạ.”Sở Ngu bật cười. Lần này là nụ cười thật sự, khiến khuôn mặt tái nhợt của y có thêm vài phần sinh khí. Y chầm chậm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

12.

Trước mặt ta là một nam nhân có vóc dáng gầy gò, khuôn mặt tái nhợt.

Khóe mắt y điểm một nốt ruồi son đầy yêu mị. Dáng vẻ của y trông rất khác với người trong ký ức của ta.

Ta quan sát y và y cũng đang quan sát ta. Tròng mắt đen hờ hững, thoạt nhìn như không để tâm.

“Danh tiếng của Tạ tiểu thư đúng là danh bất hư truyền” 

“Xinh đẹp, đoan trang.”

Giọng nói của y tựa tiếng châu rơi. Ta khẽ mỉm cười, đáp lời: “Đại điện hạ cũng là danh bất hư truyền, cốt cách như tùng bách.”

Y nhếch môi cười nhẹ. Hai người nói những lời xã giao, nhưng trong lòng đều hiểu rõ ý nhau.

“Trái cây hôm trước Tạ tiểu thư sai người đưa tới đã chín rồi.” Y đẩy đĩa trái cây trên bàn về phía ta.

Ta xòe lòng bàn tay trước mặt y, bên trên là khối bạch ngọc: “Ngọc đẹp của đại điện hạ, ta đã nhận được rồi.”

Nói xong, ta với tay lấy một miếng trái cây trong đĩa. Y muốn cầm lấy viên ngọc nhưng ta đã nắm tay lại.

Bàn tay y lơ lửng giữa không trung, còn ta nhìn y cười.

13.

Y là Sở Ngu. Đây là đại hoàng tử của bệ hạ, là ca ca của Sở Hành.

Phụ thân ta nói đúng, hôn ước của ta và Sở Hành là do Tiên Hoàng ban tặng, không thể nói hủy là hủy.

Nhưng ta hiểu rất rõ, hôn ước này nhất định phải hủy bỏ.

Ngày đầu tiên tỉnh lại sau khi trọng sinh, ta cứ trằn trọc, tìm lại dáng vẻ của nam nhân này trong ký ức.

Thân phận cao, địa vị tốt, là điều quan trọng nhất…chỉ là y c.h.ế.t hơi sớm.

Nghiêm túc mà nói, y mới là con trưởng của Hoàng Thượng, ngôi vị Thái Tử vốn phải thuộc về y. Cả hôn ước với ta cũng nên là của y.

Nhưng thân mẫu của y sức khỏe yếu, vừa sinh hạ y thì qua đời. Trong người y cũng nhiều bệnh, lúc chưa tròn một tuổi, quốc sư đã kết luận y khó sống qua tuổi mười tám.

Vì vậy, vị trí Thái Tử đã định sẵn là không có duyên với y.

Kiếp trước tuy y sống được qua tuổi mười tám, nhưng cũng chỉ gắng gượng được thêm sáu năm.

Mà rõ ràng y là kẻ có dã tâm. Sở Ngu không cưới vợ, cũng không có con nối dõi. Nhưng khi qua đời, tiền bạc trong phủ của y lại chiếm hơn một nửa quốc khố.

MIKO

Ta thật không dám tưởng tượng, nếu y sống thêm vài năm hoặc có sức khỏe tốt, thì cảnh tượng sẽ ra sao.

“Ý của Tạ tiểu thư là gì?” Đôi mắt đen thẫm của Sở Ngu nhìn ta chăm chú.

“Tạ Thục Nhân đây ghét nhất là những kẻ ngu xuẩn.” Ta nhướng mày nhìn y. “Trước khi kết đồng minh, hãy để ta xem năng lực của điện hạ.”

Sở Ngu bật cười. Lần này là nụ cười thật sự, khiến khuôn mặt tái nhợt của y có thêm vài phần sinh khí. 

Y chầm chậm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Vả Mặt Thái Tử - Mạt Trà Thời QuangTác giả: Mạt Trà Thời Quang/抹茶时光Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh1.  Ta c.h.ế.t vào một ngày tuyết rơi. Vốn có thể kéo dài đến mùa xuân năm sau, nhưng Sở Hành không thể chờ được. Dao găm từng chút từng chút đ.â.m xuyên qua lồng n.g.ự.c ta, m.á.u tươi chảy đầy giường. Nhưng hắn vẫn chưa hết hận. Hắn tiếp tục xoay cán dao, để con d.a.o lạnh như băng khuấy tung m.á.u thịt trong n.g.ự.c ta. Ta đau đến mức gần như không thở nổi, nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Tại… sao?" Ta không hiểu. Ta và hắn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Hơn mười năm qua, phụ thân và ca ta trung quân ái quốc, hết lòng giúp đỡ hắn. Trước khi hắn thu hồi hoàng quyền, họ đã tự giao nộp binh quyền, chủ động nhận tội. Thế nhưng hắn vẫn lấy một tội danh vô căn cứ, đẩy cả Tạ thị vào chỗ chế.t. "Tại sao vậy, Sở Hành?" Ta giữ chặt cổ tay đang cầm d.a.o của hắn. Sắc mặt Sở Hành đột nhiên trắng hơn cả tuyết ngoài kia, rõ ràng hắn đang xuống tay tàn nhẫn với ta, nhưng nét mặt lại như thể ta mới là người phụ hắn. Hắn nghiến răng nói: "Đây là các ngươi nợ Nhược Nhược." Nhược Nhược? Liễu… 12.Trước mặt ta là một nam nhân có vóc dáng gầy gò, khuôn mặt tái nhợt.Khóe mắt y điểm một nốt ruồi son đầy yêu mị. Dáng vẻ của y trông rất khác với người trong ký ức của ta.Ta quan sát y và y cũng đang quan sát ta. Tròng mắt đen hờ hững, thoạt nhìn như không để tâm.“Danh tiếng của Tạ tiểu thư đúng là danh bất hư truyền” “Xinh đẹp, đoan trang.”Giọng nói của y tựa tiếng châu rơi. Ta khẽ mỉm cười, đáp lời: “Đại điện hạ cũng là danh bất hư truyền, cốt cách như tùng bách.”Y nhếch môi cười nhẹ. Hai người nói những lời xã giao, nhưng trong lòng đều hiểu rõ ý nhau.“Trái cây hôm trước Tạ tiểu thư sai người đưa tới đã chín rồi.” Y đẩy đĩa trái cây trên bàn về phía ta.Ta xòe lòng bàn tay trước mặt y, bên trên là khối bạch ngọc: “Ngọc đẹp của đại điện hạ, ta đã nhận được rồi.”Nói xong, ta với tay lấy một miếng trái cây trong đĩa. Y muốn cầm lấy viên ngọc nhưng ta đã nắm tay lại.Bàn tay y lơ lửng giữa không trung, còn ta nhìn y cười.13.Y là Sở Ngu. Đây là đại hoàng tử của bệ hạ, là ca ca của Sở Hành.Phụ thân ta nói đúng, hôn ước của ta và Sở Hành là do Tiên Hoàng ban tặng, không thể nói hủy là hủy.Nhưng ta hiểu rất rõ, hôn ước này nhất định phải hủy bỏ.Ngày đầu tiên tỉnh lại sau khi trọng sinh, ta cứ trằn trọc, tìm lại dáng vẻ của nam nhân này trong ký ức.Thân phận cao, địa vị tốt, là điều quan trọng nhất…chỉ là y c.h.ế.t hơi sớm.Nghiêm túc mà nói, y mới là con trưởng của Hoàng Thượng, ngôi vị Thái Tử vốn phải thuộc về y. Cả hôn ước với ta cũng nên là của y.Nhưng thân mẫu của y sức khỏe yếu, vừa sinh hạ y thì qua đời. Trong người y cũng nhiều bệnh, lúc chưa tròn một tuổi, quốc sư đã kết luận y khó sống qua tuổi mười tám.Vì vậy, vị trí Thái Tử đã định sẵn là không có duyên với y.Kiếp trước tuy y sống được qua tuổi mười tám, nhưng cũng chỉ gắng gượng được thêm sáu năm.Mà rõ ràng y là kẻ có dã tâm. Sở Ngu không cưới vợ, cũng không có con nối dõi. Nhưng khi qua đời, tiền bạc trong phủ của y lại chiếm hơn một nửa quốc khố.MIKOTa thật không dám tưởng tượng, nếu y sống thêm vài năm hoặc có sức khỏe tốt, thì cảnh tượng sẽ ra sao.“Ý của Tạ tiểu thư là gì?” Đôi mắt đen thẫm của Sở Ngu nhìn ta chăm chú.“Tạ Thục Nhân đây ghét nhất là những kẻ ngu xuẩn.” Ta nhướng mày nhìn y. “Trước khi kết đồng minh, hãy để ta xem năng lực của điện hạ.”Sở Ngu bật cười. Lần này là nụ cười thật sự, khiến khuôn mặt tái nhợt của y có thêm vài phần sinh khí. Y chầm chậm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Chương 6