Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 60
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Người thanh niên kia hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Có thể, chỉ cần lúc lật sách cẩn thận một chút là được.”Khương Chi gật đầu đồng ý, ôm Đản Tử đến trước giá sách, nhìn kỹ sách trên đó, có thể thấy được số lượng sách ở đây cũng không phong phú, trong đó sách bán chạy nhất là quyển《Thơ từ Bắc Kinh》do nhà xuất bản Văn học nhân dân xuất bản, trên kệ trưng bày rất nhiều.Lúc này, thơ ca chiếm vị trí chủ đạo trong giới văn học, nhưng mà rất nhanh thơ ca sẽ bị bỏ sang một bên, tiểu thuyết sẽ trỗi dậy.Nghĩ đến đây, hai mắt Khương Chi sáng lên, tiểu thuyết?Liệu cô có thể thử dùng cách chép văn, tranh thủ lúc phong trào viết tiểu thuyết chưa nổi tiếng để kiếm bộn tiền không?Trong đầu cô có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng hạn như làm ngành trang phục, quay lại nghề cũ bán đồ cổ,......Tiếc là bây giờ cô mới chỉ đủ điều kiện để lo cơm ăn áo mặc, lại không có nhân mạch quan hệ, cũng không có tiền có phiếu, muốn kinh doanh buôn bán cũng không có cách nào, nhưng mà chuyện viết tiểu thuyết có thể thử một chút.Sau khi đã quyết định, Khương Chi liền nhìn về dãy tiểu thuyết ở trên kệ.Số lượng tiểu thuyết còn ít ỏi hơn cả thơ ca, trông thật sự tiêu điều, liếc mắt một cái là có thể đếm được trên đầu ngón tay.Khương Chi dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người thủ thư trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm về phía mình, nói: “Ở đây không có tiểu thuyết của Kim Dung sao?”Người thanh niên sửng sốt, cau mày hỏi: “Tiểu thuyết của Kim Dung? Tiểu thuyết của Kim Dung là cái gì? Là sạch mới phát hành sao?”Hai mắt Khương Chi sáng ngời, nói tiếp: “Vậy tiểu thuyết của Cổ Long, tiểu thuyết của Quỳnh Dao cũng không có sao?”Sắc mặt người thanh niên kia tỏ vẻ kỳ lạ, giọng điệu có chút không vui nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ nghe nói đến cuốn《 Vị thần tiên đầu tiên 》của Vạn Trọng, về phần Kim Dung hay Cổ Long mà cô nói, tôi chưa nghe nói bao giờ.”Khương Chi thở phào một hơi, xua tay với người thanh niên kia nói: “Ngại quá, có lẽ tôi nhớ nhầm.”Cô quay đầu đi, ký hiệu “¥” lập tức hiện lên trong đôi mắt đen của cô.Đúng như cô nghĩ, nơi này quả thực là năm 1980 giả tưởng.Kiếp trước, Kim Dung và Cổ Long có thể xưng là đại tông sư vĩ đại trong thể loại tiểu thuyết võ hiệp, tất cả tiểu thuyết do hai người họ viết đều được coi như những tác phẩm kinh điển, lượng phát hành gần như đạt đến con số thiên văn, nhưng thế giới này lại không có, điều này có nghĩa là gì?Điều này có nghĩa là cô sẽ trở thành kẻ chép văn mạnh nhất trong lịch sử!Đây là một thế giới giả tưởng được kết nối với thời đại ở kiếp trước của cô, nhưng lại không có liên kết gì về mặt văn hóa cả.Nghĩ như vậy, Khương Chi khó có thể khống chế được nụ cười trên môi của mình.Cô thuận tay cầm lấy một quyển truyện tranh thiếu nhi, lại cầm một tấm bản đồ của thế giới này, tổng cộng hết ba đồng hai xu.Khương Chi vừa mới đưa tiền, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng từ ngoài đi vào.Khi người thủ thư trẻ nhìn thấy anh ấy, kinh ngạc nói: “Biên tập Phó, sao ông lại đến đây? Sao sắc mặt lại có vẻ không vui như vậy?”Trong lòng Khương Chi thầm nghĩ: Biên tập viên?Biên tập họ Phó cũng không nói những chuyện không đâu, từ trong n.g.ự.c móc ra một xấp giấy đưa cho người thanh niên đó, giọng điệu nghiêm túc: “Đồng chí Vạn Tử, lần này tôi thật sự chỉ biết trông cậy vào cậu thôi, ở trấn Đại Minh của chúng ta không có nhiều sinh viên đã từng đi học, cũng chẳng có mấy người từng học ngoại ngữ, cậu nhất định phải giúp tôi.”Người thanh niên gãi đầu, cầm lấy xấp giấy kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.Một lúc lâu sau, anh ta cười khổ lắc đầu nói: “Biên tập Phó, trong tài liệu này có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà tôi chưa từng nghe nói bao giờ, cho dù tôi có dịch đại khái cũng không giải quyết được vấn đề, việc này tôi cũng không giúp được gì cho anh cả.”DTV“Cậu đọc lại đi, đọc lại đi, nếu cậu có thể dịch được thì tôi nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho cậu! 300 đồng! 300 đồng thì sao?”Sắc mặt của biên tập Phó cực kỳ lo lắng, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng.
Người thanh niên kia hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Có thể, chỉ cần lúc lật sách cẩn thận một chút là được.”
Khương Chi gật đầu đồng ý, ôm Đản Tử đến trước giá sách, nhìn kỹ sách trên đó, có thể thấy được số lượng sách ở đây cũng không phong phú, trong đó sách bán chạy nhất là quyển《Thơ từ Bắc Kinh》do nhà xuất bản Văn học nhân dân xuất bản, trên kệ trưng bày rất nhiều.
Lúc này, thơ ca chiếm vị trí chủ đạo trong giới văn học, nhưng mà rất nhanh thơ ca sẽ bị bỏ sang một bên, tiểu thuyết sẽ trỗi dậy.
Nghĩ đến đây, hai mắt Khương Chi sáng lên, tiểu thuyết?
Liệu cô có thể thử dùng cách chép văn, tranh thủ lúc phong trào viết tiểu thuyết chưa nổi tiếng để kiếm bộn tiền không?
Trong đầu cô có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng hạn như làm ngành trang phục, quay lại nghề cũ bán đồ cổ,......Tiếc là bây giờ cô mới chỉ đủ điều kiện để lo cơm ăn áo mặc, lại không có nhân mạch quan hệ, cũng không có tiền có phiếu, muốn kinh doanh buôn bán cũng không có cách nào, nhưng mà chuyện viết tiểu thuyết có thể thử một chút.
Sau khi đã quyết định, Khương Chi liền nhìn về dãy tiểu thuyết ở trên kệ.
Số lượng tiểu thuyết còn ít ỏi hơn cả thơ ca, trông thật sự tiêu điều, liếc mắt một cái là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khương Chi dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người thủ thư trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm về phía mình, nói: “Ở đây không có tiểu thuyết của Kim Dung sao?”
Người thanh niên sửng sốt, cau mày hỏi: “Tiểu thuyết của Kim Dung? Tiểu thuyết của Kim Dung là cái gì? Là sạch mới phát hành sao?”
Hai mắt Khương Chi sáng ngời, nói tiếp: “Vậy tiểu thuyết của Cổ Long, tiểu thuyết của Quỳnh Dao cũng không có sao?”
Sắc mặt người thanh niên kia tỏ vẻ kỳ lạ, giọng điệu có chút không vui nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ nghe nói đến cuốn《 Vị thần tiên đầu tiên 》của Vạn Trọng, về phần Kim Dung hay Cổ Long mà cô nói, tôi chưa nghe nói bao giờ.”
Khương Chi thở phào một hơi, xua tay với người thanh niên kia nói: “Ngại quá, có lẽ tôi nhớ nhầm.”
Cô quay đầu đi, ký hiệu “¥” lập tức hiện lên trong đôi mắt đen của cô.
Đúng như cô nghĩ, nơi này quả thực là năm 1980 giả tưởng.
Kiếp trước, Kim Dung và Cổ Long có thể xưng là đại tông sư vĩ đại trong thể loại tiểu thuyết võ hiệp, tất cả tiểu thuyết do hai người họ viết đều được coi như những tác phẩm kinh điển, lượng phát hành gần như đạt đến con số thiên văn, nhưng thế giới này lại không có, điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là cô sẽ trở thành kẻ chép văn mạnh nhất trong lịch sử!
Đây là một thế giới giả tưởng được kết nối với thời đại ở kiếp trước của cô, nhưng lại không có liên kết gì về mặt văn hóa cả.
Nghĩ như vậy, Khương Chi khó có thể khống chế được nụ cười trên môi của mình.
Cô thuận tay cầm lấy một quyển truyện tranh thiếu nhi, lại cầm một tấm bản đồ của thế giới này, tổng cộng hết ba đồng hai xu.
Khương Chi vừa mới đưa tiền, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng từ ngoài đi vào.
Khi người thủ thư trẻ nhìn thấy anh ấy, kinh ngạc nói: “Biên tập Phó, sao ông lại đến đây? Sao sắc mặt lại có vẻ không vui như vậy?”
Trong lòng Khương Chi thầm nghĩ: Biên tập viên?
Biên tập họ Phó cũng không nói những chuyện không đâu, từ trong n.g.ự.c móc ra một xấp giấy đưa cho người thanh niên đó, giọng điệu nghiêm túc: “Đồng chí Vạn Tử, lần này tôi thật sự chỉ biết trông cậy vào cậu thôi, ở trấn Đại Minh của chúng ta không có nhiều sinh viên đã từng đi học, cũng chẳng có mấy người từng học ngoại ngữ, cậu nhất định phải giúp tôi.”
Người thanh niên gãi đầu, cầm lấy xấp giấy kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Một lúc lâu sau, anh ta cười khổ lắc đầu nói: “Biên tập Phó, trong tài liệu này có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà tôi chưa từng nghe nói bao giờ, cho dù tôi có dịch đại khái cũng không giải quyết được vấn đề, việc này tôi cũng không giúp được gì cho anh cả.”
DTV
“Cậu đọc lại đi, đọc lại đi, nếu cậu có thể dịch được thì tôi nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho cậu! 300 đồng! 300 đồng thì sao?”
Sắc mặt của biên tập Phó cực kỳ lo lắng, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Người thanh niên kia hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Có thể, chỉ cần lúc lật sách cẩn thận một chút là được.”Khương Chi gật đầu đồng ý, ôm Đản Tử đến trước giá sách, nhìn kỹ sách trên đó, có thể thấy được số lượng sách ở đây cũng không phong phú, trong đó sách bán chạy nhất là quyển《Thơ từ Bắc Kinh》do nhà xuất bản Văn học nhân dân xuất bản, trên kệ trưng bày rất nhiều.Lúc này, thơ ca chiếm vị trí chủ đạo trong giới văn học, nhưng mà rất nhanh thơ ca sẽ bị bỏ sang một bên, tiểu thuyết sẽ trỗi dậy.Nghĩ đến đây, hai mắt Khương Chi sáng lên, tiểu thuyết?Liệu cô có thể thử dùng cách chép văn, tranh thủ lúc phong trào viết tiểu thuyết chưa nổi tiếng để kiếm bộn tiền không?Trong đầu cô có rất nhiều cách để kiếm tiền, chẳng hạn như làm ngành trang phục, quay lại nghề cũ bán đồ cổ,......Tiếc là bây giờ cô mới chỉ đủ điều kiện để lo cơm ăn áo mặc, lại không có nhân mạch quan hệ, cũng không có tiền có phiếu, muốn kinh doanh buôn bán cũng không có cách nào, nhưng mà chuyện viết tiểu thuyết có thể thử một chút.Sau khi đã quyết định, Khương Chi liền nhìn về dãy tiểu thuyết ở trên kệ.Số lượng tiểu thuyết còn ít ỏi hơn cả thơ ca, trông thật sự tiêu điều, liếc mắt một cái là có thể đếm được trên đầu ngón tay.Khương Chi dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía người thủ thư trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm về phía mình, nói: “Ở đây không có tiểu thuyết của Kim Dung sao?”Người thanh niên sửng sốt, cau mày hỏi: “Tiểu thuyết của Kim Dung? Tiểu thuyết của Kim Dung là cái gì? Là sạch mới phát hành sao?”Hai mắt Khương Chi sáng ngời, nói tiếp: “Vậy tiểu thuyết của Cổ Long, tiểu thuyết của Quỳnh Dao cũng không có sao?”Sắc mặt người thanh niên kia tỏ vẻ kỳ lạ, giọng điệu có chút không vui nói: “Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ nghe nói đến cuốn《 Vị thần tiên đầu tiên 》của Vạn Trọng, về phần Kim Dung hay Cổ Long mà cô nói, tôi chưa nghe nói bao giờ.”Khương Chi thở phào một hơi, xua tay với người thanh niên kia nói: “Ngại quá, có lẽ tôi nhớ nhầm.”Cô quay đầu đi, ký hiệu “¥” lập tức hiện lên trong đôi mắt đen của cô.Đúng như cô nghĩ, nơi này quả thực là năm 1980 giả tưởng.Kiếp trước, Kim Dung và Cổ Long có thể xưng là đại tông sư vĩ đại trong thể loại tiểu thuyết võ hiệp, tất cả tiểu thuyết do hai người họ viết đều được coi như những tác phẩm kinh điển, lượng phát hành gần như đạt đến con số thiên văn, nhưng thế giới này lại không có, điều này có nghĩa là gì?Điều này có nghĩa là cô sẽ trở thành kẻ chép văn mạnh nhất trong lịch sử!Đây là một thế giới giả tưởng được kết nối với thời đại ở kiếp trước của cô, nhưng lại không có liên kết gì về mặt văn hóa cả.Nghĩ như vậy, Khương Chi khó có thể khống chế được nụ cười trên môi của mình.Cô thuận tay cầm lấy một quyển truyện tranh thiếu nhi, lại cầm một tấm bản đồ của thế giới này, tổng cộng hết ba đồng hai xu.Khương Chi vừa mới đưa tiền, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt lo lắng từ ngoài đi vào.Khi người thủ thư trẻ nhìn thấy anh ấy, kinh ngạc nói: “Biên tập Phó, sao ông lại đến đây? Sao sắc mặt lại có vẻ không vui như vậy?”Trong lòng Khương Chi thầm nghĩ: Biên tập viên?Biên tập họ Phó cũng không nói những chuyện không đâu, từ trong n.g.ự.c móc ra một xấp giấy đưa cho người thanh niên đó, giọng điệu nghiêm túc: “Đồng chí Vạn Tử, lần này tôi thật sự chỉ biết trông cậy vào cậu thôi, ở trấn Đại Minh của chúng ta không có nhiều sinh viên đã từng đi học, cũng chẳng có mấy người từng học ngoại ngữ, cậu nhất định phải giúp tôi.”Người thanh niên gãi đầu, cầm lấy xấp giấy kia, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.Một lúc lâu sau, anh ta cười khổ lắc đầu nói: “Biên tập Phó, trong tài liệu này có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mà tôi chưa từng nghe nói bao giờ, cho dù tôi có dịch đại khái cũng không giải quyết được vấn đề, việc này tôi cũng không giúp được gì cho anh cả.”DTV“Cậu đọc lại đi, đọc lại đi, nếu cậu có thể dịch được thì tôi nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho cậu! 300 đồng! 300 đồng thì sao?”Sắc mặt của biên tập Phó cực kỳ lo lắng, giọng điệu cũng trở nên trầm trọng.