Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 88

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… “Cháu gái, cháu nấu món gì mà thơm như vậy?”Có người hít một hơi, tò mò hỏi.Bọn họ sớm đã ngửi thấy mùi thơm nồng này rồi, chẳng qua là bọn họ nóng vội đào măng, không có thời gian rảnh để tán dóc, bây giờ rảnh rỗi, cho nên có thời gian nói chuyện một lát, mùi này quang là nghe là có thể ăn hai chén cơm.Khương Chi cười nói: “Là thịt kho.”Dứt lời, cô nghĩ đến chuyện ngày mai mình muốn lên thị trấn bán thịt kho, cho nên cô nói với Điền Hoán Mai: “Thím, ngày mai cháu có thể thuê xe bò nhà thím một ngày được không, cháu muốn chuyển thịt kho lên trấn để bán, cháu thuê một ngày thì đưa cho thím hai đồng, được không?”Điền Hoán Mai nghe vậy, bà ấy vui mừng nói: “Được, ngày mai thím nói Trường Hưng lên trấn với cháu, để thằng bé đánh xe cho cháu!”Một ngày hai đồng, đây tuyệt đối là tiền lương cao.Những người phụ nữ khác hâm mộ nhìn Điền Hoán Mai, thầm hận nhà mình sao không mua một chiếc xe bò.Điền Hoán Mai đột nhiên phản ứng lại: “Bán thịt kho?”Bà ấy ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi, bà ấy đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với cô gái này, cháu gái này lúc trước đã từng làm chuyện gì thì tạm thời không nói, mà chỉ nói bây giờ, Khương Chi có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua măng núi, lại còn bán thịt kho, đây một cô gái tốt rất tài giỏi và có năng lực đó!Điền Hoán Mai nghĩ tới chuyện hôm nay bà ấy kiếm không ít tiền, liền nói: “Khoan nói ngày mai, thím làm người khách đầu tiên của cháu nhé.”Mấy người phụ nữ nghe vậy, lập tức liền nói: “Hôm nay mấy thím kiếm được chút tiền, vừa đúng lúc mua ít thịt về nhà ăn.”Bọn họ đều kiếm được tiền để trong túi nên đều cảm thấy vô cùng có tinh thần.Khương Chi nhướng mày, vậy thì tốt quá.Cô nói: “Có lỗ tai heo kho, một cân ba đồng, lòng heo kho là một đồng ba, đuôi heo kho đắt tiền nhất, phải sáu đồng một cân, còn có chút cổ vịt chân vịt, mấy thím muốn mua gì?”Giá cả này của cô đối với niên đại tám mươi mà nói, xem như là đắt tiền rồi, nhưng mà thịt kho chính là như vậy, hoàn toàn dựa vào hương thơm mùi vị.Mấy người Điền Hoán Mai nghe vậy thì bọn họ sợ hết hồn.Trên thị trường một cân thịt ba chỉ mới hai đồng một cân, món thịt kho này mắc như vậy sao?Mấy người cũng có chút hối hận, nhưng lời cũng nói ra khỏi miệng, không mua lại cảm thấy rất ngại, bọn họ nhất thời có hơi do dự.Khương Chi nhìn ra, cười nói: “Ai bảo mấy vị thím là đợt khách đầu tiên chứ, như vậy đi, mấy thím cứ mua vài thứ, cháu cho mấy thím thêm ít đầu, cổ vịt chân vịt xương vịt nhé, mấy thím cứ chọn đi, mỗi người chọn một ít, xem như là cháu giảm giá cho mọi người, thế nào?”Con người chính là như vậy, thích chiếm lợi ích.Mấy người phụ nữ nghe lời Khương Chi nói, lại ngửi mùi thơm này, bọn họ rốt cuộc cũng chịu bỏ tiền mua rồi.Khương Chi vào phòng bếp, mua một cân đòn trong cửa hàng.Thật ra cô muốn dùng cân đo để tiện dùng hơn, nhưng cân đo quá mức tiên tiến, dễ gây chú ý.Điền Hoán Mai mua một cân tai heo và một cân lòng heo, những người khác cũng hoặc nhiều hoặc ít mà mua chút lòng heo, Khương Chi dùng giấy da bò cô mới đổi được trong cửa hàng hệ thống để để đóng gói, vô cùng sạch sẽ, trông có vẻ còn cao cấp hơn cả dùng túi ni lông.Khương Chi tự lực cánh sinh bán được mười một đồng, trong lòng vô cùng sung sướng.Mấy người Điền Hoán Mai tiêu tiền mình kiếm được, nhìn món thịt kho mềm béo, mùi thơm đậm đà thì trong lòng cũng vô cùng thoải mái.

“Cháu gái, cháu nấu món gì mà thơm như vậy?”

Có người hít một hơi, tò mò hỏi.

Bọn họ sớm đã ngửi thấy mùi thơm nồng này rồi, chẳng qua là bọn họ nóng vội đào măng, không có thời gian rảnh để tán dóc, bây giờ rảnh rỗi, cho nên có thời gian nói chuyện một lát, mùi này quang là nghe là có thể ăn hai chén cơm.

Khương Chi cười nói: “Là thịt kho.”

Dứt lời, cô nghĩ đến chuyện ngày mai mình muốn lên thị trấn bán thịt kho, cho nên cô nói với Điền Hoán Mai: “Thím, ngày mai cháu có thể thuê xe bò nhà thím một ngày được không, cháu muốn chuyển thịt kho lên trấn để bán, cháu thuê một ngày thì đưa cho thím hai đồng, được không?”

Điền Hoán Mai nghe vậy, bà ấy vui mừng nói: “Được, ngày mai thím nói Trường Hưng lên trấn với cháu, để thằng bé đánh xe cho cháu!”

Một ngày hai đồng, đây tuyệt đối là tiền lương cao.

Những người phụ nữ khác hâm mộ nhìn Điền Hoán Mai, thầm hận nhà mình sao không mua một chiếc xe bò.

Điền Hoán Mai đột nhiên phản ứng lại: “Bán thịt kho?”

Bà ấy ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi, bà ấy đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với cô gái này, cháu gái này lúc trước đã từng làm chuyện gì thì tạm thời không nói, mà chỉ nói bây giờ, Khương Chi có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua măng núi, lại còn bán thịt kho, đây một cô gái tốt rất tài giỏi và có năng lực đó!

Điền Hoán Mai nghĩ tới chuyện hôm nay bà ấy kiếm không ít tiền, liền nói: “Khoan nói ngày mai, thím làm người khách đầu tiên của cháu nhé.”

Mấy người phụ nữ nghe vậy, lập tức liền nói: “Hôm nay mấy thím kiếm được chút tiền, vừa đúng lúc mua ít thịt về nhà ăn.”

Bọn họ đều kiếm được tiền để trong túi nên đều cảm thấy vô cùng có tinh thần.

Khương Chi nhướng mày, vậy thì tốt quá.

Cô nói: “Có lỗ tai heo kho, một cân ba đồng, lòng heo kho là một đồng ba, đuôi heo kho đắt tiền nhất, phải sáu đồng một cân, còn có chút cổ vịt chân vịt, mấy thím muốn mua gì?”

Giá cả này của cô đối với niên đại tám mươi mà nói, xem như là đắt tiền rồi, nhưng mà thịt kho chính là như vậy, hoàn toàn dựa vào hương thơm mùi vị.

Mấy người Điền Hoán Mai nghe vậy thì bọn họ sợ hết hồn.

Trên thị trường một cân thịt ba chỉ mới hai đồng một cân, món thịt kho này mắc như vậy sao?

Mấy người cũng có chút hối hận, nhưng lời cũng nói ra khỏi miệng, không mua lại cảm thấy rất ngại, bọn họ nhất thời có hơi do dự.

Khương Chi nhìn ra, cười nói: “Ai bảo mấy vị thím là đợt khách đầu tiên chứ, như vậy đi, mấy thím cứ mua vài thứ, cháu cho mấy thím thêm ít đầu, cổ vịt chân vịt xương vịt nhé, mấy thím cứ chọn đi, mỗi người chọn một ít, xem như là cháu giảm giá cho mọi người, thế nào?”

Con người chính là như vậy, thích chiếm lợi ích.

Mấy người phụ nữ nghe lời Khương Chi nói, lại ngửi mùi thơm này, bọn họ rốt cuộc cũng chịu bỏ tiền mua rồi.

Khương Chi vào phòng bếp, mua một cân đòn trong cửa hàng.

Thật ra cô muốn dùng cân đo để tiện dùng hơn, nhưng cân đo quá mức tiên tiến, dễ gây chú ý.

Điền Hoán Mai mua một cân tai heo và một cân lòng heo, những người khác cũng hoặc nhiều hoặc ít mà mua chút lòng heo, Khương Chi dùng giấy da bò cô mới đổi được trong cửa hàng hệ thống để để đóng gói, vô cùng sạch sẽ, trông có vẻ còn cao cấp hơn cả dùng túi ni lông.

Khương Chi tự lực cánh sinh bán được mười một đồng, trong lòng vô cùng sung sướng.

Mấy người Điền Hoán Mai tiêu tiền mình kiếm được, nhìn món thịt kho mềm béo, mùi thơm đậm đà thì trong lòng cũng vô cùng thoải mái.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… “Cháu gái, cháu nấu món gì mà thơm như vậy?”Có người hít một hơi, tò mò hỏi.Bọn họ sớm đã ngửi thấy mùi thơm nồng này rồi, chẳng qua là bọn họ nóng vội đào măng, không có thời gian rảnh để tán dóc, bây giờ rảnh rỗi, cho nên có thời gian nói chuyện một lát, mùi này quang là nghe là có thể ăn hai chén cơm.Khương Chi cười nói: “Là thịt kho.”Dứt lời, cô nghĩ đến chuyện ngày mai mình muốn lên thị trấn bán thịt kho, cho nên cô nói với Điền Hoán Mai: “Thím, ngày mai cháu có thể thuê xe bò nhà thím một ngày được không, cháu muốn chuyển thịt kho lên trấn để bán, cháu thuê một ngày thì đưa cho thím hai đồng, được không?”Điền Hoán Mai nghe vậy, bà ấy vui mừng nói: “Được, ngày mai thím nói Trường Hưng lên trấn với cháu, để thằng bé đánh xe cho cháu!”Một ngày hai đồng, đây tuyệt đối là tiền lương cao.Những người phụ nữ khác hâm mộ nhìn Điền Hoán Mai, thầm hận nhà mình sao không mua một chiếc xe bò.Điền Hoán Mai đột nhiên phản ứng lại: “Bán thịt kho?”Bà ấy ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi, bà ấy đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn với cô gái này, cháu gái này lúc trước đã từng làm chuyện gì thì tạm thời không nói, mà chỉ nói bây giờ, Khương Chi có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua măng núi, lại còn bán thịt kho, đây một cô gái tốt rất tài giỏi và có năng lực đó!Điền Hoán Mai nghĩ tới chuyện hôm nay bà ấy kiếm không ít tiền, liền nói: “Khoan nói ngày mai, thím làm người khách đầu tiên của cháu nhé.”Mấy người phụ nữ nghe vậy, lập tức liền nói: “Hôm nay mấy thím kiếm được chút tiền, vừa đúng lúc mua ít thịt về nhà ăn.”Bọn họ đều kiếm được tiền để trong túi nên đều cảm thấy vô cùng có tinh thần.Khương Chi nhướng mày, vậy thì tốt quá.Cô nói: “Có lỗ tai heo kho, một cân ba đồng, lòng heo kho là một đồng ba, đuôi heo kho đắt tiền nhất, phải sáu đồng một cân, còn có chút cổ vịt chân vịt, mấy thím muốn mua gì?”Giá cả này của cô đối với niên đại tám mươi mà nói, xem như là đắt tiền rồi, nhưng mà thịt kho chính là như vậy, hoàn toàn dựa vào hương thơm mùi vị.Mấy người Điền Hoán Mai nghe vậy thì bọn họ sợ hết hồn.Trên thị trường một cân thịt ba chỉ mới hai đồng một cân, món thịt kho này mắc như vậy sao?Mấy người cũng có chút hối hận, nhưng lời cũng nói ra khỏi miệng, không mua lại cảm thấy rất ngại, bọn họ nhất thời có hơi do dự.Khương Chi nhìn ra, cười nói: “Ai bảo mấy vị thím là đợt khách đầu tiên chứ, như vậy đi, mấy thím cứ mua vài thứ, cháu cho mấy thím thêm ít đầu, cổ vịt chân vịt xương vịt nhé, mấy thím cứ chọn đi, mỗi người chọn một ít, xem như là cháu giảm giá cho mọi người, thế nào?”Con người chính là như vậy, thích chiếm lợi ích.Mấy người phụ nữ nghe lời Khương Chi nói, lại ngửi mùi thơm này, bọn họ rốt cuộc cũng chịu bỏ tiền mua rồi.Khương Chi vào phòng bếp, mua một cân đòn trong cửa hàng.Thật ra cô muốn dùng cân đo để tiện dùng hơn, nhưng cân đo quá mức tiên tiến, dễ gây chú ý.Điền Hoán Mai mua một cân tai heo và một cân lòng heo, những người khác cũng hoặc nhiều hoặc ít mà mua chút lòng heo, Khương Chi dùng giấy da bò cô mới đổi được trong cửa hàng hệ thống để để đóng gói, vô cùng sạch sẽ, trông có vẻ còn cao cấp hơn cả dùng túi ni lông.Khương Chi tự lực cánh sinh bán được mười một đồng, trong lòng vô cùng sung sướng.Mấy người Điền Hoán Mai tiêu tiền mình kiếm được, nhìn món thịt kho mềm béo, mùi thơm đậm đà thì trong lòng cũng vô cùng thoải mái.

Chương 88