Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 109
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Nghe con số “bốn đến năm ngàn” này, Vương Ngọc Mẫn bắt đầu không cầm lòng được phải thút thít, Trương Thuận cũng ôm đầu ngồi xổm trong góc tường.Tuy điều kiện nhà họ không tệ, thu nhập một tháng đến bảy tám chục đồng nhưng trong nhà có nhiều con cái đang đi học, phía trên còn có người già cần họ trợ cấp, vì vậy một tháng dành dụm lại cũng không có bao nhiêu.Gia đình họ phải tích góp và không ăn uống, tiêu xài trong năm sáu năm mới có được con số bốn năm ngàn này.DTVĐúng lúc này, họ nghe thấy giọng nói rất có khí phách của Khương Chi: “Trị! Chúng tôi trị!”Hai vợ chồng Trương Thuận lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khương Chi.Họ đổi đứa nhỏ này từ trong tay cô nên tất nhiên biết rõ điều kiện của cô kém biết bao, đến mức không đủ ăn phải bán đứa nhỏ, thế nhưng bây giờ còn có thể dõng dạc nói muốn chữa trị cho căn bệnh tốn bốn năm ngàn thế này. Cô lấy dũng cảm và sức mạnh từ đâu ra?Khương Chi không để ý đến họ, cô chỉ nhìn bác sĩ nói: “Bây giờ trên người tôi chỉ có tám trăm đồng tiền mặt nhưng tôi hy vọng bác sĩ có thể lập tức làm giải phẫu, chỉ cần cho tôi thời gian hai tiếng, tôi lập tức đi lấy tiền rồi đóng hết số còn lại cho bệnh viện.”Dĩ nhiên không phải cô đi lấy tiền mà là muốn đi chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.Bác sĩ nhíu mày: “Vậy không được, làm như vậy không đúng quy định của bệnh viện.”Khương Chi mím môi, kéo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh và đi đến một góc không người.“Đồng chí bác sĩ, quy định là chết, người là sống, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn con trai mình sống và phải sống mạnh khỏe. Đây là tấm lòng của tôi. Đồng chí bác sĩ, xem như tôi cầu xin bác sĩ.”Vừa nói, Khương Chi lấy một gói Hoa Tử từ trong giỏ ra.Bác sĩ nhìn gói t.h.u.ố.c lá trong tay mình, vẻ mặt có sự thay đổi rất nhỏ, ông ấy chỉ cảm thấy thứ trong tay mình vừa thơm vừa phỏng tay. Đây là t.h.u.ố.c lá được cung cấp đặc biệt, cả một gói thuốc.Ông ấy hít vào một hơi khí lạnh, không cần phải nói gói thuốc này bao nhiêu tiền, từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng hút loại thuốc được cung cấp đặc biệt này.Khương Chi theo dõi sự thay đổi trên mặt ông ấy: “Đồng chí bác sĩ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bác sĩ sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu, đúng không?”Bác sĩ khẽ ho một tiếng, cất gói thuốc vào, nghiêm chỉnh nói: “Cô nói đúng. Vậy cô đi đóng tám trăm đồng tiền phẫu thuật đi, tiền phí còn lại thì đợi một lát nữa đóng cũng được. Bây giờ chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật”.Khương Chi nhẹ nhàng thở phải, luôn miệng nói cảm ơn.Lúc đóng viện phí xong và trở lại phòng bệnh cũng là lúc y tá đầy Trụ Tử vào phòng phẫu thuật. Lúc này cậu bé không ngủ, vẫn mở trừng hai mắt, vừa nhìn thấy Khương Chi trở về, ánh mắt Trụ Tử sáng lên nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên ảm đạm.Trí tim Khương Chi đau đớn, cô bước lên xoa đầu Trụ Tử, nói: “Con yên tâm làm phẫu thuật, mẹ chờ con.”Trụ Tử nghe xong, trong thoáng chốc, hai mắt cậu bé đã đỏ lên.Cậu bé không có cách nào nói chuyện, rất nhanh sau đó đã bị y tá đẩy đi.Khương Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, lúc này cô mới quay lại nhìn về phía hai vợ chồng Trương Thuận.Giọng nói của cô rất lạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”Trương Thuận há miệng nhưng không nói được tiếng nào.Vương Ngọc Mẫn lau nước mắt, khóc nức nở nói: “Tiểu Khoan bị bệnh nhưng không nói cho chúng tôi biết, đêm hôm khuya khoắt với tay lấy phích nước nóng, tay cầm không chắc nên bị nước nóng xối xuống từ trên mặt, lúc ấy thì…”Dứt lời, Vương Ngọc Mẫn lại che miệng khóc hu hu.
Nghe con số “bốn đến năm ngàn” này, Vương Ngọc Mẫn bắt đầu không cầm lòng được phải thút thít, Trương Thuận cũng ôm đầu ngồi xổm trong góc tường.
Tuy điều kiện nhà họ không tệ, thu nhập một tháng đến bảy tám chục đồng nhưng trong nhà có nhiều con cái đang đi học, phía trên còn có người già cần họ trợ cấp, vì vậy một tháng dành dụm lại cũng không có bao nhiêu.
Gia đình họ phải tích góp và không ăn uống, tiêu xài trong năm sáu năm mới có được con số bốn năm ngàn này.
DTV
Đúng lúc này, họ nghe thấy giọng nói rất có khí phách của Khương Chi: “Trị! Chúng tôi trị!”
Hai vợ chồng Trương Thuận lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khương Chi.
Họ đổi đứa nhỏ này từ trong tay cô nên tất nhiên biết rõ điều kiện của cô kém biết bao, đến mức không đủ ăn phải bán đứa nhỏ, thế nhưng bây giờ còn có thể dõng dạc nói muốn chữa trị cho căn bệnh tốn bốn năm ngàn thế này. Cô lấy dũng cảm và sức mạnh từ đâu ra?
Khương Chi không để ý đến họ, cô chỉ nhìn bác sĩ nói: “Bây giờ trên người tôi chỉ có tám trăm đồng tiền mặt nhưng tôi hy vọng bác sĩ có thể lập tức làm giải phẫu, chỉ cần cho tôi thời gian hai tiếng, tôi lập tức đi lấy tiền rồi đóng hết số còn lại cho bệnh viện.”
Dĩ nhiên không phải cô đi lấy tiền mà là muốn đi chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.
Bác sĩ nhíu mày: “Vậy không được, làm như vậy không đúng quy định của bệnh viện.”
Khương Chi mím môi, kéo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh và đi đến một góc không người.
“Đồng chí bác sĩ, quy định là chết, người là sống, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn con trai mình sống và phải sống mạnh khỏe. Đây là tấm lòng của tôi. Đồng chí bác sĩ, xem như tôi cầu xin bác sĩ.”
Vừa nói, Khương Chi lấy một gói Hoa Tử từ trong giỏ ra.
Bác sĩ nhìn gói t.h.u.ố.c lá trong tay mình, vẻ mặt có sự thay đổi rất nhỏ, ông ấy chỉ cảm thấy thứ trong tay mình vừa thơm vừa phỏng tay. Đây là t.h.u.ố.c lá được cung cấp đặc biệt, cả một gói thuốc.
Ông ấy hít vào một hơi khí lạnh, không cần phải nói gói thuốc này bao nhiêu tiền, từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng hút loại thuốc được cung cấp đặc biệt này.
Khương Chi theo dõi sự thay đổi trên mặt ông ấy: “Đồng chí bác sĩ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bác sĩ sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu, đúng không?”
Bác sĩ khẽ ho một tiếng, cất gói thuốc vào, nghiêm chỉnh nói: “Cô nói đúng. Vậy cô đi đóng tám trăm đồng tiền phẫu thuật đi, tiền phí còn lại thì đợi một lát nữa đóng cũng được. Bây giờ chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật”.
Khương Chi nhẹ nhàng thở phải, luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc đóng viện phí xong và trở lại phòng bệnh cũng là lúc y tá đầy Trụ Tử vào phòng phẫu thuật. Lúc này cậu bé không ngủ, vẫn mở trừng hai mắt, vừa nhìn thấy Khương Chi trở về, ánh mắt Trụ Tử sáng lên nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên ảm đạm.
Trí tim Khương Chi đau đớn, cô bước lên xoa đầu Trụ Tử, nói: “Con yên tâm làm phẫu thuật, mẹ chờ con.”
Trụ Tử nghe xong, trong thoáng chốc, hai mắt cậu bé đã đỏ lên.
Cậu bé không có cách nào nói chuyện, rất nhanh sau đó đã bị y tá đẩy đi.
Khương Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, lúc này cô mới quay lại nhìn về phía hai vợ chồng Trương Thuận.
Giọng nói của cô rất lạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Thuận há miệng nhưng không nói được tiếng nào.
Vương Ngọc Mẫn lau nước mắt, khóc nức nở nói: “Tiểu Khoan bị bệnh nhưng không nói cho chúng tôi biết, đêm hôm khuya khoắt với tay lấy phích nước nóng, tay cầm không chắc nên bị nước nóng xối xuống từ trên mặt, lúc ấy thì…”
Dứt lời, Vương Ngọc Mẫn lại che miệng khóc hu hu.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Nghe con số “bốn đến năm ngàn” này, Vương Ngọc Mẫn bắt đầu không cầm lòng được phải thút thít, Trương Thuận cũng ôm đầu ngồi xổm trong góc tường.Tuy điều kiện nhà họ không tệ, thu nhập một tháng đến bảy tám chục đồng nhưng trong nhà có nhiều con cái đang đi học, phía trên còn có người già cần họ trợ cấp, vì vậy một tháng dành dụm lại cũng không có bao nhiêu.Gia đình họ phải tích góp và không ăn uống, tiêu xài trong năm sáu năm mới có được con số bốn năm ngàn này.DTVĐúng lúc này, họ nghe thấy giọng nói rất có khí phách của Khương Chi: “Trị! Chúng tôi trị!”Hai vợ chồng Trương Thuận lập tức ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Khương Chi.Họ đổi đứa nhỏ này từ trong tay cô nên tất nhiên biết rõ điều kiện của cô kém biết bao, đến mức không đủ ăn phải bán đứa nhỏ, thế nhưng bây giờ còn có thể dõng dạc nói muốn chữa trị cho căn bệnh tốn bốn năm ngàn thế này. Cô lấy dũng cảm và sức mạnh từ đâu ra?Khương Chi không để ý đến họ, cô chỉ nhìn bác sĩ nói: “Bây giờ trên người tôi chỉ có tám trăm đồng tiền mặt nhưng tôi hy vọng bác sĩ có thể lập tức làm giải phẫu, chỉ cần cho tôi thời gian hai tiếng, tôi lập tức đi lấy tiền rồi đóng hết số còn lại cho bệnh viện.”Dĩ nhiên không phải cô đi lấy tiền mà là muốn đi chuyển tiền trong hệ thống thành tiền thực tế.Bác sĩ nhíu mày: “Vậy không được, làm như vậy không đúng quy định của bệnh viện.”Khương Chi mím môi, kéo bác sĩ ra khỏi phòng bệnh và đi đến một góc không người.“Đồng chí bác sĩ, quy định là chết, người là sống, cho dù thế nào thì tôi cũng muốn con trai mình sống và phải sống mạnh khỏe. Đây là tấm lòng của tôi. Đồng chí bác sĩ, xem như tôi cầu xin bác sĩ.”Vừa nói, Khương Chi lấy một gói Hoa Tử từ trong giỏ ra.Bác sĩ nhìn gói t.h.u.ố.c lá trong tay mình, vẻ mặt có sự thay đổi rất nhỏ, ông ấy chỉ cảm thấy thứ trong tay mình vừa thơm vừa phỏng tay. Đây là t.h.u.ố.c lá được cung cấp đặc biệt, cả một gói thuốc.Ông ấy hít vào một hơi khí lạnh, không cần phải nói gói thuốc này bao nhiêu tiền, từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng hút loại thuốc được cung cấp đặc biệt này.Khương Chi theo dõi sự thay đổi trên mặt ông ấy: “Đồng chí bác sĩ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, bác sĩ sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu, đúng không?”Bác sĩ khẽ ho một tiếng, cất gói thuốc vào, nghiêm chỉnh nói: “Cô nói đúng. Vậy cô đi đóng tám trăm đồng tiền phẫu thuật đi, tiền phí còn lại thì đợi một lát nữa đóng cũng được. Bây giờ chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật”.Khương Chi nhẹ nhàng thở phải, luôn miệng nói cảm ơn.Lúc đóng viện phí xong và trở lại phòng bệnh cũng là lúc y tá đầy Trụ Tử vào phòng phẫu thuật. Lúc này cậu bé không ngủ, vẫn mở trừng hai mắt, vừa nhìn thấy Khương Chi trở về, ánh mắt Trụ Tử sáng lên nhưng rất nhanh sau đó đã trở nên ảm đạm.Trí tim Khương Chi đau đớn, cô bước lên xoa đầu Trụ Tử, nói: “Con yên tâm làm phẫu thuật, mẹ chờ con.”Trụ Tử nghe xong, trong thoáng chốc, hai mắt cậu bé đã đỏ lên.Cậu bé không có cách nào nói chuyện, rất nhanh sau đó đã bị y tá đẩy đi.Khương Chi nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, lúc này cô mới quay lại nhìn về phía hai vợ chồng Trương Thuận.Giọng nói của cô rất lạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”Trương Thuận há miệng nhưng không nói được tiếng nào.Vương Ngọc Mẫn lau nước mắt, khóc nức nở nói: “Tiểu Khoan bị bệnh nhưng không nói cho chúng tôi biết, đêm hôm khuya khoắt với tay lấy phích nước nóng, tay cầm không chắc nên bị nước nóng xối xuống từ trên mặt, lúc ấy thì…”Dứt lời, Vương Ngọc Mẫn lại che miệng khóc hu hu.