Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 111

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi trả tiền rồi xuống xe, tài xế lái taxi nhìn theo bóng lưng cô rồi xì một tiếng đầy khinh miệt, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.Khương Chi đứng trước cổng khu Đào Viên, nói vài câu với người gác cổng, đối phương thấy cô là một cô gái yếu ớt, nói muốn tìm người thân thì không đề phòng, sau đó đã mở cổng cho cô vào trong.Khương Chi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào khu dân cư, cô nhìn hai bên tìm đến một bụi cỏ tươi tốt, vắng vẻ, Khương Chi mở thương thành của hệ thống lên xem, chọn ra một máy nghe nhạc có giá trị hơn ba ngàn, ôm hộp trên tay, định bắt đầu gõ cửa từng nhà.Khương Chi rất may mắn, mới vừa gõ cánh cửa đầu tiên thì cánh cửa đã mở ra.Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên mang kính, nhìn rất tao nhã, lễ độ, người này vừa nhìn thấy Khương Chi đã rất ngạc nhiên: “Cô là?”Khương Chi nhấc máy nghe nhạc trong tay mình lên, thấp giọng nói: “Dì, dì muốn mua máy nghe nhạc không?”Lâm Huệ Chi nghe vậy, ánh mắt đã sáng lên: “Đây là máy nghe nhạc sao?”Khương Chi vừa nhìn đã biết có cơ hội, cô nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”Cô buôn bán vụng trộm, có thể kín đáo thì nên kín đáo.Lâm Huệ Chi nghe vậy cũng gật đầu. Con trai của bà ấy đúng là rất mong muốn một chiếc máy nghe nhạc.Vào nhà, Khương Chi mở hộp đựng máy ra cho Lâm Huệ Chi kiểm tra, cũng cắm điện chạy thử.Lâm Huệ Chi rất hài lòng nói: “ m thanh từ chiếc máy này không tệ, bề ngoài cũng xinh đẹp. Bao nhiêu tiền?”Lâm Huệ Chi không đến mức không biết điều mà hỏi đối phương có được chiếc máy này từ đâu, dù sao chỉ cần hợp ý bà ấy là được, bà ấy tin rằng con trai mình cũng thích, gần đây Lâm Huệ Chi đang tìm cách đặt hàng một chiếc máy thế này nhưng không dễ dàng đến lượt mình.Khương Chi nói: “Tôi mua chiếc máy này hơn ba ngàn, hoàn toàn là hàng mới, vì bây giờ tôi cần tiền nên sẽ bán hai ngàn năm trăm đồng”.Lời này của cô không hề gạt người, cô đã bỏ ra ba ngàn sáu trăm đồng mua chiếc máy này, tiền trong hệ thống cũng chỉ còn lại mười sáu ngàn bảy trăm năm mươi chín đồng hai.Lâm Huệ Chi vừa nghe thấy đã giật mình nhìn cô, bà ấy kiểm tra thiết bị một lần nữa thật cẩn thận, phát hiện chiếc máy này đúng là hàng mới, không hề có dấu vết bị tháo gỡ. Lâm Huệ Chi trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, hai ngàn năm trăm thì hai ngàn năm trăm! Tôi lên lầu lấy tiền cho cô.”Dứt lời bà ấy đã đi lên lầu.Bà ấy không phải người ngốc, giá cả của những chiếc máy nghe nhạc bây giờ cũng từ hai ngàn hai trở lên, vì vậy hai ngàn năm trăm cũng không tính là lỗ.Khương Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Quả nhiên máy nghe nhạc chính là hàng hiếm.Không bao lâu sau, Lâm Huệ Chi đi xuống, trong tay bà ấy cầm một cọc tiền rất dày.Lâm Huệ Chi đưa tiền cho cô, nói khẽ: “Cô kiểm tra đi, hai ngàn năm trăm, không thiếu một xu nào.”Khương Chi gật đầu, cô không khách sáo, lập tức đếm tiền soàn soạt trước mặt Lâm Huệ Chi, trong này là hai trăm năm mươi tờ mười đồng, không thừa không thiếu. Cô cười nói: “Đủ rồi. Đúng rồi, ở đây tôi còn có máy ghi âm, ti vi và tủ lạnh, dì có muốn mua không?”Lâm Huệ Chi cực kỳ ngạc nhiên, bà ấy chợt cười nói: “Cô là dân buôn lậu à?”Đây còn là lần đầu tiên bà ấy gặp dân buôn lậu. Thế giới này thật sự thay đổi rồi.Khương Chi ngẩn ra, cười nói: “Dì cảm thấy như vậy cũng được.”Lâm Huệ Chi ngẫm nghĩ nói: “Tôi không cần mấy món khác nhưng tôi có một người bạn, cô ấy cũng muốn mua máy nghe nhạc, cô còn loại hàng này không?”Trên mặt Khương Chi giãn ra, gật đầu nói: “Có ạ! Dì chờ một lát, tôi lập tức đi lấy đến đây”.

Khương Chi trả tiền rồi xuống xe, tài xế lái taxi nhìn theo bóng lưng cô rồi xì một tiếng đầy khinh miệt, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Khương Chi đứng trước cổng khu Đào Viên, nói vài câu với người gác cổng, đối phương thấy cô là một cô gái yếu ớt, nói muốn tìm người thân thì không đề phòng, sau đó đã mở cổng cho cô vào trong.

Khương Chi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào khu dân cư, cô nhìn hai bên tìm đến một bụi cỏ tươi tốt, vắng vẻ, Khương Chi mở thương thành của hệ thống lên xem, chọn ra một máy nghe nhạc có giá trị hơn ba ngàn, ôm hộp trên tay, định bắt đầu gõ cửa từng nhà.

Khương Chi rất may mắn, mới vừa gõ cánh cửa đầu tiên thì cánh cửa đã mở ra.

Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên mang kính, nhìn rất tao nhã, lễ độ, người này vừa nhìn thấy Khương Chi đã rất ngạc nhiên: “Cô là?”

Khương Chi nhấc máy nghe nhạc trong tay mình lên, thấp giọng nói: “Dì, dì muốn mua máy nghe nhạc không?”

Lâm Huệ Chi nghe vậy, ánh mắt đã sáng lên: “Đây là máy nghe nhạc sao?”

Khương Chi vừa nhìn đã biết có cơ hội, cô nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”

Cô buôn bán vụng trộm, có thể kín đáo thì nên kín đáo.

Lâm Huệ Chi nghe vậy cũng gật đầu. Con trai của bà ấy đúng là rất mong muốn một chiếc máy nghe nhạc.

Vào nhà, Khương Chi mở hộp đựng máy ra cho Lâm Huệ Chi kiểm tra, cũng cắm điện chạy thử.

Lâm Huệ Chi rất hài lòng nói: “ m thanh từ chiếc máy này không tệ, bề ngoài cũng xinh đẹp. Bao nhiêu tiền?”

Lâm Huệ Chi không đến mức không biết điều mà hỏi đối phương có được chiếc máy này từ đâu, dù sao chỉ cần hợp ý bà ấy là được, bà ấy tin rằng con trai mình cũng thích, gần đây Lâm Huệ Chi đang tìm cách đặt hàng một chiếc máy thế này nhưng không dễ dàng đến lượt mình.

Khương Chi nói: “Tôi mua chiếc máy này hơn ba ngàn, hoàn toàn là hàng mới, vì bây giờ tôi cần tiền nên sẽ bán hai ngàn năm trăm đồng”.

Lời này của cô không hề gạt người, cô đã bỏ ra ba ngàn sáu trăm đồng mua chiếc máy này, tiền trong hệ thống cũng chỉ còn lại mười sáu ngàn bảy trăm năm mươi chín đồng hai.

Lâm Huệ Chi vừa nghe thấy đã giật mình nhìn cô, bà ấy kiểm tra thiết bị một lần nữa thật cẩn thận, phát hiện chiếc máy này đúng là hàng mới, không hề có dấu vết bị tháo gỡ. Lâm Huệ Chi trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, hai ngàn năm trăm thì hai ngàn năm trăm! Tôi lên lầu lấy tiền cho cô.”

Dứt lời bà ấy đã đi lên lầu.

Bà ấy không phải người ngốc, giá cả của những chiếc máy nghe nhạc bây giờ cũng từ hai ngàn hai trở lên, vì vậy hai ngàn năm trăm cũng không tính là lỗ.

Khương Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Quả nhiên máy nghe nhạc chính là hàng hiếm.

Không bao lâu sau, Lâm Huệ Chi đi xuống, trong tay bà ấy cầm một cọc tiền rất dày.

Lâm Huệ Chi đưa tiền cho cô, nói khẽ: “Cô kiểm tra đi, hai ngàn năm trăm, không thiếu một xu nào.”

Khương Chi gật đầu, cô không khách sáo, lập tức đếm tiền soàn soạt trước mặt Lâm Huệ Chi, trong này là hai trăm năm mươi tờ mười đồng, không thừa không thiếu. Cô cười nói: “Đủ rồi. Đúng rồi, ở đây tôi còn có máy ghi âm, ti vi và tủ lạnh, dì có muốn mua không?”

Lâm Huệ Chi cực kỳ ngạc nhiên, bà ấy chợt cười nói: “Cô là dân buôn lậu à?”

Đây còn là lần đầu tiên bà ấy gặp dân buôn lậu. Thế giới này thật sự thay đổi rồi.

Khương Chi ngẩn ra, cười nói: “Dì cảm thấy như vậy cũng được.”

Lâm Huệ Chi ngẫm nghĩ nói: “Tôi không cần mấy món khác nhưng tôi có một người bạn, cô ấy cũng muốn mua máy nghe nhạc, cô còn loại hàng này không?”

Trên mặt Khương Chi giãn ra, gật đầu nói: “Có ạ! Dì chờ một lát, tôi lập tức đi lấy đến đây”.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi trả tiền rồi xuống xe, tài xế lái taxi nhìn theo bóng lưng cô rồi xì một tiếng đầy khinh miệt, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.Khương Chi đứng trước cổng khu Đào Viên, nói vài câu với người gác cổng, đối phương thấy cô là một cô gái yếu ớt, nói muốn tìm người thân thì không đề phòng, sau đó đã mở cổng cho cô vào trong.Khương Chi cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào khu dân cư, cô nhìn hai bên tìm đến một bụi cỏ tươi tốt, vắng vẻ, Khương Chi mở thương thành của hệ thống lên xem, chọn ra một máy nghe nhạc có giá trị hơn ba ngàn, ôm hộp trên tay, định bắt đầu gõ cửa từng nhà.Khương Chi rất may mắn, mới vừa gõ cánh cửa đầu tiên thì cánh cửa đã mở ra.Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên mang kính, nhìn rất tao nhã, lễ độ, người này vừa nhìn thấy Khương Chi đã rất ngạc nhiên: “Cô là?”Khương Chi nhấc máy nghe nhạc trong tay mình lên, thấp giọng nói: “Dì, dì muốn mua máy nghe nhạc không?”Lâm Huệ Chi nghe vậy, ánh mắt đã sáng lên: “Đây là máy nghe nhạc sao?”Khương Chi vừa nhìn đã biết có cơ hội, cô nói: “Chúng ta vào trong rồi nói.”Cô buôn bán vụng trộm, có thể kín đáo thì nên kín đáo.Lâm Huệ Chi nghe vậy cũng gật đầu. Con trai của bà ấy đúng là rất mong muốn một chiếc máy nghe nhạc.Vào nhà, Khương Chi mở hộp đựng máy ra cho Lâm Huệ Chi kiểm tra, cũng cắm điện chạy thử.Lâm Huệ Chi rất hài lòng nói: “ m thanh từ chiếc máy này không tệ, bề ngoài cũng xinh đẹp. Bao nhiêu tiền?”Lâm Huệ Chi không đến mức không biết điều mà hỏi đối phương có được chiếc máy này từ đâu, dù sao chỉ cần hợp ý bà ấy là được, bà ấy tin rằng con trai mình cũng thích, gần đây Lâm Huệ Chi đang tìm cách đặt hàng một chiếc máy thế này nhưng không dễ dàng đến lượt mình.Khương Chi nói: “Tôi mua chiếc máy này hơn ba ngàn, hoàn toàn là hàng mới, vì bây giờ tôi cần tiền nên sẽ bán hai ngàn năm trăm đồng”.Lời này của cô không hề gạt người, cô đã bỏ ra ba ngàn sáu trăm đồng mua chiếc máy này, tiền trong hệ thống cũng chỉ còn lại mười sáu ngàn bảy trăm năm mươi chín đồng hai.Lâm Huệ Chi vừa nghe thấy đã giật mình nhìn cô, bà ấy kiểm tra thiết bị một lần nữa thật cẩn thận, phát hiện chiếc máy này đúng là hàng mới, không hề có dấu vết bị tháo gỡ. Lâm Huệ Chi trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi, hai ngàn năm trăm thì hai ngàn năm trăm! Tôi lên lầu lấy tiền cho cô.”Dứt lời bà ấy đã đi lên lầu.Bà ấy không phải người ngốc, giá cả của những chiếc máy nghe nhạc bây giờ cũng từ hai ngàn hai trở lên, vì vậy hai ngàn năm trăm cũng không tính là lỗ.Khương Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Quả nhiên máy nghe nhạc chính là hàng hiếm.Không bao lâu sau, Lâm Huệ Chi đi xuống, trong tay bà ấy cầm một cọc tiền rất dày.Lâm Huệ Chi đưa tiền cho cô, nói khẽ: “Cô kiểm tra đi, hai ngàn năm trăm, không thiếu một xu nào.”Khương Chi gật đầu, cô không khách sáo, lập tức đếm tiền soàn soạt trước mặt Lâm Huệ Chi, trong này là hai trăm năm mươi tờ mười đồng, không thừa không thiếu. Cô cười nói: “Đủ rồi. Đúng rồi, ở đây tôi còn có máy ghi âm, ti vi và tủ lạnh, dì có muốn mua không?”Lâm Huệ Chi cực kỳ ngạc nhiên, bà ấy chợt cười nói: “Cô là dân buôn lậu à?”Đây còn là lần đầu tiên bà ấy gặp dân buôn lậu. Thế giới này thật sự thay đổi rồi.Khương Chi ngẩn ra, cười nói: “Dì cảm thấy như vậy cũng được.”Lâm Huệ Chi ngẫm nghĩ nói: “Tôi không cần mấy món khác nhưng tôi có một người bạn, cô ấy cũng muốn mua máy nghe nhạc, cô còn loại hàng này không?”Trên mặt Khương Chi giãn ra, gật đầu nói: “Có ạ! Dì chờ một lát, tôi lập tức đi lấy đến đây”.

Chương 111