Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 122
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Vương Ngọc Mẫn nhã nhặn nói có thể đền tiền, không ngờ đối phương không đồng ý không bỏ qua, nói cái gì mà đôi giày phiên bản giới hạn ở nước ngoài, giá rất đắt, nếu muốn bồi thường ít cũng phải một ngàn đồng trở lên.Vừa nghe vậy, cả nhà Trương Thuận sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.Một ngàn đồng tiền?Trước ngày hôm qua, bọn họ ngay cả một trăm đồng cũng không có!Trương Anh Tử có tính tình nóng nảy, lập tức tức giận đến đỏ cả mắt, cãi nhau một trận kịch liệt với thiếu niên, hiện giờ vẫn còn đang cãi nhau ở ngoài bệnh viện.Khương Chi âm thầm trợn mắt khinh thường, trước đây lúc cô xem tiểu thuyết đã cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa nam chủ và mối tình đầu Trương Anh Tử rất cẩu huyết, kiểu mang nặng cảm giác giống cặp nhân vật “Mộ Dung Vân Hải và Sở Vũ Tiêm”.Khi hai người rời khỏi bệnh viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đám người bao vây.Sắc mặt Trương Miêu Tử quýnh lên, vội vàng chạy tới, vừa chen vào trong vừa kêu: “Nhường một chút, nhường một chút.”Khương Chi đi theo phía sau bà ấy, theo dòng người chen vào tận cùng bên trong.Trương Anh Tử được em gái đỡ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.Khương Chi tò mò đánh giá thiếu niên.Nét mặt anh ấy tinh xảo, sôi nổi, cao hơn Trương Anh Tử khoảng một cái đầu rưỡi, mặc một bộ đồ thể thao không rõ nhãn hiệu, dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng có dính vết đen.Anh ấy hơi hất cằm, đang trừng mắt lại với Trương Anh Tử, nói lẩm bẩm trong miệng: “A, có tức giận thì cô cũng phải bồi thường! Không bồi thường thì đi vào gánh hát!”Khương Chi thầm nghĩ, Lê Sơ này quả nhiên giống y chang trong tiểu thuyết viết, tuổi trẻ hăng hái, kiêu ngạo và độc đoán.“Anh!”Trương Anh Tử nói xong liền xông lên xoay tay ra sức đánh một trận với Lê Sơ.“Được rồi!”Khương Chi tiến lên, nhẹ giọng ngăn cô ấy lại.Trương Anh Tử nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại không biết làm gì của ba mẹ, lại nhìn tới mấy cô em gái bị dọa đến sắc mặt trắng bệch thì trong lòng hơi chua xót, khi cô ấy quay lại nhìn đôi mắt bình tĩnh ung dung của Khương Chi, không biết sao, cô ấy lại cảm thấy tủi thân.Cô ấy rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói: “Chị Khương, không phải em cố ý dẫm bẩn giày của anh ấy, anh ấy……”Vừa nói, cô ấy còn giơ tay lên dụi mắt.Lê Sơ thấy vậy đột nhiên có chút xấu hổ hơi cúi đầu.Vị nam chủ tiểu thuyết này sinh ra có một đôi mắt đào hoa, khiến ánh mắt nhìn người khác lộ vẻ mơ màng.Anh ấy xua tay, dùng sự chế giễu để che đi cảm giác tội lỗi, nói: “Chậc, thật nhạt nhẽo, thôi bỏ đi, không cần các người bồi thường!”Trương Anh Tử gầm nhẹ: “Cùng lắm là dẫm một cái, sao phải trả tới một ngàn đồng như vậy? Là anh cố ý kiếm chuyện!”Vừa nói, cô ấy lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lê Sơ một cái, thật sự không nghĩ ra, một người như vậy sao có thể là người có tiền chứ, chẳng qua là được đầu thai vào chỗ tốt mà thôi, lại có thể chà đạp người khác như vậy sao?Kiếp này, Trương Anh Tử cô ghét nhất là loại người này!Lê Sơ nghe vậy, trên mặt xẹt lên một tia bực bội.Anh ấy vốn định bác bỏ, nhưng thấy dáng vẻ Trương Anh Tử mặt đầy nước mắt lại còn trừng anh ấy như một con nhím nhỏ thì đột nhiên cơn giận tắt ngúm.Khương Chi thấy hai người như gà chọi thì khóe miệng giật giật.Cô vẫn luôn không hiểu kiểu phản ứng hóa học này.“Đồng chí nhỏ, giày dơ thì dùng bàn chải chà một cái là sạch, đây, cái này đền cho cậu, sẽ sạch sẽ lại.”Khương Chi móc từ trong túi ra một lọ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch”, đưa cho Lê Sơ.Lê Sơ ngẩn người, thuận tay nhận lấy nhìn xem, loại chất tẩy rửa này khá hiếm thấy.Anh ấy hừ nhẹ về phía Trương Anh Tử, giơ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch” trong tay lên, tìm bậc thang cho bản thân mình, hào phóng nói: “Nếu chị của cô đã bồi thường đồ cho tôi thì tôi đây cũng không so đo với cô.”Dứt lời, Lê Sơ quát mọi người một câu: “Tránh ra hết đi, người bị che đến mốc meo hết cả rồi!”
Vương Ngọc Mẫn nhã nhặn nói có thể đền tiền, không ngờ đối phương không đồng ý không bỏ qua, nói cái gì mà đôi giày phiên bản giới hạn ở nước ngoài, giá rất đắt, nếu muốn bồi thường ít cũng phải một ngàn đồng trở lên.
Vừa nghe vậy, cả nhà Trương Thuận sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Một ngàn đồng tiền?
Trước ngày hôm qua, bọn họ ngay cả một trăm đồng cũng không có!
Trương Anh Tử có tính tình nóng nảy, lập tức tức giận đến đỏ cả mắt, cãi nhau một trận kịch liệt với thiếu niên, hiện giờ vẫn còn đang cãi nhau ở ngoài bệnh viện.
Khương Chi âm thầm trợn mắt khinh thường, trước đây lúc cô xem tiểu thuyết đã cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa nam chủ và mối tình đầu Trương Anh Tử rất cẩu huyết, kiểu mang nặng cảm giác giống cặp nhân vật “Mộ Dung Vân Hải và Sở Vũ Tiêm”.
Khi hai người rời khỏi bệnh viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đám người bao vây.
Sắc mặt Trương Miêu Tử quýnh lên, vội vàng chạy tới, vừa chen vào trong vừa kêu: “Nhường một chút, nhường một chút.”
Khương Chi đi theo phía sau bà ấy, theo dòng người chen vào tận cùng bên trong.
Trương Anh Tử được em gái đỡ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Khương Chi tò mò đánh giá thiếu niên.
Nét mặt anh ấy tinh xảo, sôi nổi, cao hơn Trương Anh Tử khoảng một cái đầu rưỡi, mặc một bộ đồ thể thao không rõ nhãn hiệu, dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng có dính vết đen.
Anh ấy hơi hất cằm, đang trừng mắt lại với Trương Anh Tử, nói lẩm bẩm trong miệng: “A, có tức giận thì cô cũng phải bồi thường! Không bồi thường thì đi vào gánh hát!”
Khương Chi thầm nghĩ, Lê Sơ này quả nhiên giống y chang trong tiểu thuyết viết, tuổi trẻ hăng hái, kiêu ngạo và độc đoán.
“Anh!”
Trương Anh Tử nói xong liền xông lên xoay tay ra sức đánh một trận với Lê Sơ.
“Được rồi!”
Khương Chi tiến lên, nhẹ giọng ngăn cô ấy lại.
Trương Anh Tử nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại không biết làm gì của ba mẹ, lại nhìn tới mấy cô em gái bị dọa đến sắc mặt trắng bệch thì trong lòng hơi chua xót, khi cô ấy quay lại nhìn đôi mắt bình tĩnh ung dung của Khương Chi, không biết sao, cô ấy lại cảm thấy tủi thân.
Cô ấy rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói: “Chị Khương, không phải em cố ý dẫm bẩn giày của anh ấy, anh ấy……”
Vừa nói, cô ấy còn giơ tay lên dụi mắt.
Lê Sơ thấy vậy đột nhiên có chút xấu hổ hơi cúi đầu.
Vị nam chủ tiểu thuyết này sinh ra có một đôi mắt đào hoa, khiến ánh mắt nhìn người khác lộ vẻ mơ màng.
Anh ấy xua tay, dùng sự chế giễu để che đi cảm giác tội lỗi, nói: “Chậc, thật nhạt nhẽo, thôi bỏ đi, không cần các người bồi thường!”
Trương Anh Tử gầm nhẹ: “Cùng lắm là dẫm một cái, sao phải trả tới một ngàn đồng như vậy? Là anh cố ý kiếm chuyện!”
Vừa nói, cô ấy lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lê Sơ một cái, thật sự không nghĩ ra, một người như vậy sao có thể là người có tiền chứ, chẳng qua là được đầu thai vào chỗ tốt mà thôi, lại có thể chà đạp người khác như vậy sao?
Kiếp này, Trương Anh Tử cô ghét nhất là loại người này!
Lê Sơ nghe vậy, trên mặt xẹt lên một tia bực bội.
Anh ấy vốn định bác bỏ, nhưng thấy dáng vẻ Trương Anh Tử mặt đầy nước mắt lại còn trừng anh ấy như một con nhím nhỏ thì đột nhiên cơn giận tắt ngúm.
Khương Chi thấy hai người như gà chọi thì khóe miệng giật giật.
Cô vẫn luôn không hiểu kiểu phản ứng hóa học này.
“Đồng chí nhỏ, giày dơ thì dùng bàn chải chà một cái là sạch, đây, cái này đền cho cậu, sẽ sạch sẽ lại.”
Khương Chi móc từ trong túi ra một lọ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch”, đưa cho Lê Sơ.
Lê Sơ ngẩn người, thuận tay nhận lấy nhìn xem, loại chất tẩy rửa này khá hiếm thấy.
Anh ấy hừ nhẹ về phía Trương Anh Tử, giơ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch” trong tay lên, tìm bậc thang cho bản thân mình, hào phóng nói: “Nếu chị của cô đã bồi thường đồ cho tôi thì tôi đây cũng không so đo với cô.”
Dứt lời, Lê Sơ quát mọi người một câu: “Tránh ra hết đi, người bị che đến mốc meo hết cả rồi!”
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Vương Ngọc Mẫn nhã nhặn nói có thể đền tiền, không ngờ đối phương không đồng ý không bỏ qua, nói cái gì mà đôi giày phiên bản giới hạn ở nước ngoài, giá rất đắt, nếu muốn bồi thường ít cũng phải một ngàn đồng trở lên.Vừa nghe vậy, cả nhà Trương Thuận sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.Một ngàn đồng tiền?Trước ngày hôm qua, bọn họ ngay cả một trăm đồng cũng không có!Trương Anh Tử có tính tình nóng nảy, lập tức tức giận đến đỏ cả mắt, cãi nhau một trận kịch liệt với thiếu niên, hiện giờ vẫn còn đang cãi nhau ở ngoài bệnh viện.Khương Chi âm thầm trợn mắt khinh thường, trước đây lúc cô xem tiểu thuyết đã cảm thấy cuộc gặp gỡ giữa nam chủ và mối tình đầu Trương Anh Tử rất cẩu huyết, kiểu mang nặng cảm giác giống cặp nhân vật “Mộ Dung Vân Hải và Sở Vũ Tiêm”.Khi hai người rời khỏi bệnh viện, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một đám người bao vây.Sắc mặt Trương Miêu Tử quýnh lên, vội vàng chạy tới, vừa chen vào trong vừa kêu: “Nhường một chút, nhường một chút.”Khương Chi đi theo phía sau bà ấy, theo dòng người chen vào tận cùng bên trong.Trương Anh Tử được em gái đỡ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tức giận đến đỏ bừng, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.Khương Chi tò mò đánh giá thiếu niên.Nét mặt anh ấy tinh xảo, sôi nổi, cao hơn Trương Anh Tử khoảng một cái đầu rưỡi, mặc một bộ đồ thể thao không rõ nhãn hiệu, dưới chân đi một đôi giày thể thao trắng có dính vết đen.Anh ấy hơi hất cằm, đang trừng mắt lại với Trương Anh Tử, nói lẩm bẩm trong miệng: “A, có tức giận thì cô cũng phải bồi thường! Không bồi thường thì đi vào gánh hát!”Khương Chi thầm nghĩ, Lê Sơ này quả nhiên giống y chang trong tiểu thuyết viết, tuổi trẻ hăng hái, kiêu ngạo và độc đoán.“Anh!”Trương Anh Tử nói xong liền xông lên xoay tay ra sức đánh một trận với Lê Sơ.“Được rồi!”Khương Chi tiến lên, nhẹ giọng ngăn cô ấy lại.Trương Anh Tử nhìn thấy vẻ mặt lo lắng lại không biết làm gì của ba mẹ, lại nhìn tới mấy cô em gái bị dọa đến sắc mặt trắng bệch thì trong lòng hơi chua xót, khi cô ấy quay lại nhìn đôi mắt bình tĩnh ung dung của Khương Chi, không biết sao, cô ấy lại cảm thấy tủi thân.Cô ấy rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói: “Chị Khương, không phải em cố ý dẫm bẩn giày của anh ấy, anh ấy……”Vừa nói, cô ấy còn giơ tay lên dụi mắt.Lê Sơ thấy vậy đột nhiên có chút xấu hổ hơi cúi đầu.Vị nam chủ tiểu thuyết này sinh ra có một đôi mắt đào hoa, khiến ánh mắt nhìn người khác lộ vẻ mơ màng.Anh ấy xua tay, dùng sự chế giễu để che đi cảm giác tội lỗi, nói: “Chậc, thật nhạt nhẽo, thôi bỏ đi, không cần các người bồi thường!”Trương Anh Tử gầm nhẹ: “Cùng lắm là dẫm một cái, sao phải trả tới một ngàn đồng như vậy? Là anh cố ý kiếm chuyện!”Vừa nói, cô ấy lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lê Sơ một cái, thật sự không nghĩ ra, một người như vậy sao có thể là người có tiền chứ, chẳng qua là được đầu thai vào chỗ tốt mà thôi, lại có thể chà đạp người khác như vậy sao?Kiếp này, Trương Anh Tử cô ghét nhất là loại người này!Lê Sơ nghe vậy, trên mặt xẹt lên một tia bực bội.Anh ấy vốn định bác bỏ, nhưng thấy dáng vẻ Trương Anh Tử mặt đầy nước mắt lại còn trừng anh ấy như một con nhím nhỏ thì đột nhiên cơn giận tắt ngúm.Khương Chi thấy hai người như gà chọi thì khóe miệng giật giật.Cô vẫn luôn không hiểu kiểu phản ứng hóa học này.“Đồng chí nhỏ, giày dơ thì dùng bàn chải chà một cái là sạch, đây, cái này đền cho cậu, sẽ sạch sẽ lại.”Khương Chi móc từ trong túi ra một lọ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch”, đưa cho Lê Sơ.Lê Sơ ngẩn người, thuận tay nhận lấy nhìn xem, loại chất tẩy rửa này khá hiếm thấy.Anh ấy hừ nhẹ về phía Trương Anh Tử, giơ “Thuốc rửa giày Tiểu Bạch” trong tay lên, tìm bậc thang cho bản thân mình, hào phóng nói: “Nếu chị của cô đã bồi thường đồ cho tôi thì tôi đây cũng không so đo với cô.”Dứt lời, Lê Sơ quát mọi người một câu: “Tránh ra hết đi, người bị che đến mốc meo hết cả rồi!”