Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 168

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi lại đưa quần áo cô mua cho Trương Anh Tử cho cô bé, mắt nhìn của cô không tệ, quần áo cô chọn rất phù hợp với Trương Anh Tử.Trương Anh Tử ngẩn người, sau đó nhanh chóng xua tay, lắc đầu nói: “Chị Khương, em không thể nhận mấy món đồ này được đâu.”Khương Chi nhướng mày, đưa cho cô bé: “Chị mua riêng cho em mà, chẳng lẽ để cho chị mặc sao? Hay là để cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu mặc áo hoa?”Trương Anh Tử im lặng, cô bé cụp mắt nhìn quần áo mới để ở trên đùi mình.Chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa mềm mại và có mùi mới tinh, còn đôi giày da màu đen sành điệu là thứ cô bé chỉ mới thấy người khác mang.Không biết tại sao, đôi mắt cô bé trở nên ươn ướt.Tiểu Diệu là người có tâm tư tinh tế nhất, cậu bé lập tức nhận ra tâm tình của Trương Anh Tử không tốt, liền quan tâm hỏi: “Chị hai, sao chị lại khóc?”Tiểu Qua cũng khẽ nhíu mày: “Chị Anh Tử?”Trương Anh Tử nấc lên hai tiếng rồi vội vàng ngừng lại, giơ tay áo lên lau khóe mắt ướt, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo mới của mình, nhỏ giọng nói: “Không, không sao. Chị Khương đối xử với chị tốt quá, chị không biết nên nói như thế nào.”Khương Chi quay lại nhìn cô bé, nói với giọng điệu ôn hòa: “Đợi đến khi vết thương của em lành rồi thì về làm ăn với chị, em làm việc chăm chỉ chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chị, biết không?”Nghe vậy, Trương Anh Tử nặng nề gật đầu một cái: “Chị Khương, chị yên tâm, em nhất định sẽ đi theo chị làm việc chăm chỉ!”Thời buổi này, trong thôn có một số cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đã lấy chồng, cô bé mười tuổi cũng đã được xem là thiếu nữ rồi.Mặc dù Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn chưa từng bạc đãi Trương Anh Tử, nhưng rõ ràng họ chưa từng mua cho cô đôi giày da mới hay một chiếc áo khoác đẹp mới tinh trị giá hơn mười đồng, trên cơ bản, quần áo mà cô bé mặc đều là đồ cũ của Trương Miêu Tử.Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô bé như vậy, địa vị của Khương Chi ở trong lòng Trương Anh Tử đột nhiên tăng lên một mức độ chưa từng có.Khương Chi nói: “Được, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ đi lấy nước rồi tắm rửa sạch sẽ cho các con, thay quần áo mới.”Vừa nhắc đến chuyện mặc quần áo mới, mấy đứa nhỏ ăn cơm trong sự nôn nóng mong chờ, Tiểu Qua thậm chí còn thỉnh thoảng liếc nhìn quần áo, chút tâm tư kia của cậu nhóc đã viết hết lên mặt.Giữa chừng, cô lấy ra hộp trái cây đóng hộp, mới xem như khơi dậy được ham muốn ăn uống của Tiểu Qua.Trái cây đóng hộp, thịt quả mềm mại, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.Ăn xong, Khương Chi xách bình thủy đến phòng lấy nước.Để tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ, cô đã đi đến phòng chứa nước mấy chuyến, đổ từng chậu nước bẩn, mấy đứa nhỏ dùng hết khoảng bảy, tám chậu nước.Cô cũng mượn một chiếc kéo từ y tá để cắt tóc cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu.Mặc dù Tiểu Diệu không được tắm rửa, nhưng tóc của cậu bé đã được Khương Chi gội sạch sẽ, tản ra mùi thơm của dầu gội. Cậu bé ở trên giường, ngượng ngùng nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”Khương Chi đột nhiên khẽ cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ hơn.Trương Anh Tử tai thính, nghe thấy lời Tiểu Diệu nói thì cô bé cũng đồng ý mà nói: “Đúng đó, chị Khương, chị ăn mặc giống như sinh viên đại học trong thành phố vậy.”Lúc nãy cô bé chỉ lo cảm động, nhất thời không chú ý, bây giờ khi cô bé nhìn kỹ Khương Chi, ngược lại có chút ngạc nhiên, mặc dù cô bé sớm biết Tiểu Diệu, Tiểu Qua đẹp trai như vậy thì dung mạo của chị Khương cũng sẽ không kém, không ngờ rằng chị ấy lại xinh đẹp đến như vậy.Lúc này, Tiểu Qua hét lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đi, mau nhìn con đi.”Khương Chi quay đầu, khi thấy Tiểu Qua đang mặc quần áo mới, bắt chéo chân trông rất sành điệu, cậu bé vui vẻ nhìn đôi giày da đầu to của mình, dậm chân một cái, đôi giày da nhỏ còn phát ra tiếng xoạch xoạch.Trương Anh Tử vui vẻ: “Ôi, nhìn xem, Tiểu Qua chúng ta là một cậu bé đẹp trai đó.”Nghe vậy, Tiểu Qua dùng tay nhỏ bé gãi gãi tai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi ửng đỏ.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi lại đưa quần áo cô mua cho Trương Anh Tử cho cô bé, mắt nhìn của cô không tệ, quần áo cô chọn rất phù hợp với Trương Anh Tử.Trương Anh Tử ngẩn người, sau đó nhanh chóng xua tay, lắc đầu nói: “Chị Khương, em không thể nhận mấy món đồ này được đâu.”Khương Chi nhướng mày, đưa cho cô bé: “Chị mua riêng cho em mà, chẳng lẽ để cho chị mặc sao? Hay là để cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu mặc áo hoa?”Trương Anh Tử im lặng, cô bé cụp mắt nhìn quần áo mới để ở trên đùi mình.Chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa mềm mại và có mùi mới tinh, còn đôi giày da màu đen sành điệu là thứ cô bé chỉ mới thấy người khác mang.Không biết tại sao, đôi mắt cô bé trở nên ươn ướt.Tiểu Diệu là người có tâm tư tinh tế nhất, cậu bé lập tức nhận ra tâm tình của Trương Anh Tử không tốt, liền quan tâm hỏi: “Chị hai, sao chị lại khóc?”Tiểu Qua cũng khẽ nhíu mày: “Chị Anh Tử?”Trương Anh Tử nấc lên hai tiếng rồi vội vàng ngừng lại, giơ tay áo lên lau khóe mắt ướt, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo mới của mình, nhỏ giọng nói: “Không, không sao. Chị Khương đối xử với chị tốt quá, chị không biết nên nói như thế nào.”Khương Chi quay lại nhìn cô bé, nói với giọng điệu ôn hòa: “Đợi đến khi vết thương của em lành rồi thì về làm ăn với chị, em làm việc chăm chỉ chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chị, biết không?”Nghe vậy, Trương Anh Tử nặng nề gật đầu một cái: “Chị Khương, chị yên tâm, em nhất định sẽ đi theo chị làm việc chăm chỉ!”Thời buổi này, trong thôn có một số cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đã lấy chồng, cô bé mười tuổi cũng đã được xem là thiếu nữ rồi.Mặc dù Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn chưa từng bạc đãi Trương Anh Tử, nhưng rõ ràng họ chưa từng mua cho cô đôi giày da mới hay một chiếc áo khoác đẹp mới tinh trị giá hơn mười đồng, trên cơ bản, quần áo mà cô bé mặc đều là đồ cũ của Trương Miêu Tử.Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô bé như vậy, địa vị của Khương Chi ở trong lòng Trương Anh Tử đột nhiên tăng lên một mức độ chưa từng có.Khương Chi nói: “Được, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ đi lấy nước rồi tắm rửa sạch sẽ cho các con, thay quần áo mới.”Vừa nhắc đến chuyện mặc quần áo mới, mấy đứa nhỏ ăn cơm trong sự nôn nóng mong chờ, Tiểu Qua thậm chí còn thỉnh thoảng liếc nhìn quần áo, chút tâm tư kia của cậu nhóc đã viết hết lên mặt.Giữa chừng, cô lấy ra hộp trái cây đóng hộp, mới xem như khơi dậy được ham muốn ăn uống của Tiểu Qua.Trái cây đóng hộp, thịt quả mềm mại, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.Ăn xong, Khương Chi xách bình thủy đến phòng lấy nước.Để tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ, cô đã đi đến phòng chứa nước mấy chuyến, đổ từng chậu nước bẩn, mấy đứa nhỏ dùng hết khoảng bảy, tám chậu nước.Cô cũng mượn một chiếc kéo từ y tá để cắt tóc cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu.Mặc dù Tiểu Diệu không được tắm rửa, nhưng tóc của cậu bé đã được Khương Chi gội sạch sẽ, tản ra mùi thơm của dầu gội. Cậu bé ở trên giường, ngượng ngùng nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”Khương Chi đột nhiên khẽ cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ hơn.Trương Anh Tử tai thính, nghe thấy lời Tiểu Diệu nói thì cô bé cũng đồng ý mà nói: “Đúng đó, chị Khương, chị ăn mặc giống như sinh viên đại học trong thành phố vậy.”Lúc nãy cô bé chỉ lo cảm động, nhất thời không chú ý, bây giờ khi cô bé nhìn kỹ Khương Chi, ngược lại có chút ngạc nhiên, mặc dù cô bé sớm biết Tiểu Diệu, Tiểu Qua đẹp trai như vậy thì dung mạo của chị Khương cũng sẽ không kém, không ngờ rằng chị ấy lại xinh đẹp đến như vậy.Lúc này, Tiểu Qua hét lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đi, mau nhìn con đi.”Khương Chi quay đầu, khi thấy Tiểu Qua đang mặc quần áo mới, bắt chéo chân trông rất sành điệu, cậu bé vui vẻ nhìn đôi giày da đầu to của mình, dậm chân một cái, đôi giày da nhỏ còn phát ra tiếng xoạch xoạch.Trương Anh Tử vui vẻ: “Ôi, nhìn xem, Tiểu Qua chúng ta là một cậu bé đẹp trai đó.”Nghe vậy, Tiểu Qua dùng tay nhỏ bé gãi gãi tai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi ửng đỏ.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi lại đưa quần áo cô mua cho Trương Anh Tử cho cô bé, mắt nhìn của cô không tệ, quần áo cô chọn rất phù hợp với Trương Anh Tử.Trương Anh Tử ngẩn người, sau đó nhanh chóng xua tay, lắc đầu nói: “Chị Khương, em không thể nhận mấy món đồ này được đâu.”Khương Chi nhướng mày, đưa cho cô bé: “Chị mua riêng cho em mà, chẳng lẽ để cho chị mặc sao? Hay là để cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu mặc áo hoa?”Trương Anh Tử im lặng, cô bé cụp mắt nhìn quần áo mới để ở trên đùi mình.Chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa mềm mại và có mùi mới tinh, còn đôi giày da màu đen sành điệu là thứ cô bé chỉ mới thấy người khác mang.Không biết tại sao, đôi mắt cô bé trở nên ươn ướt.Tiểu Diệu là người có tâm tư tinh tế nhất, cậu bé lập tức nhận ra tâm tình của Trương Anh Tử không tốt, liền quan tâm hỏi: “Chị hai, sao chị lại khóc?”Tiểu Qua cũng khẽ nhíu mày: “Chị Anh Tử?”Trương Anh Tử nấc lên hai tiếng rồi vội vàng ngừng lại, giơ tay áo lên lau khóe mắt ướt, nhẹ nhàng vuốt ve bộ quần áo mới của mình, nhỏ giọng nói: “Không, không sao. Chị Khương đối xử với chị tốt quá, chị không biết nên nói như thế nào.”Khương Chi quay lại nhìn cô bé, nói với giọng điệu ôn hòa: “Đợi đến khi vết thương của em lành rồi thì về làm ăn với chị, em làm việc chăm chỉ chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chị, biết không?”Nghe vậy, Trương Anh Tử nặng nề gật đầu một cái: “Chị Khương, chị yên tâm, em nhất định sẽ đi theo chị làm việc chăm chỉ!”Thời buổi này, trong thôn có một số cô gái mười bốn, mười lăm tuổi đã lấy chồng, cô bé mười tuổi cũng đã được xem là thiếu nữ rồi.Mặc dù Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn chưa từng bạc đãi Trương Anh Tử, nhưng rõ ràng họ chưa từng mua cho cô đôi giày da mới hay một chiếc áo khoác đẹp mới tinh trị giá hơn mười đồng, trên cơ bản, quần áo mà cô bé mặc đều là đồ cũ của Trương Miêu Tử.Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô bé như vậy, địa vị của Khương Chi ở trong lòng Trương Anh Tử đột nhiên tăng lên một mức độ chưa từng có.Khương Chi nói: “Được, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong mẹ đi lấy nước rồi tắm rửa sạch sẽ cho các con, thay quần áo mới.”Vừa nhắc đến chuyện mặc quần áo mới, mấy đứa nhỏ ăn cơm trong sự nôn nóng mong chờ, Tiểu Qua thậm chí còn thỉnh thoảng liếc nhìn quần áo, chút tâm tư kia của cậu nhóc đã viết hết lên mặt.Giữa chừng, cô lấy ra hộp trái cây đóng hộp, mới xem như khơi dậy được ham muốn ăn uống của Tiểu Qua.Trái cây đóng hộp, thịt quả mềm mại, lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ.Ăn xong, Khương Chi xách bình thủy đến phòng lấy nước.Để tắm rửa sạch sẽ cho mấy đứa nhỏ, cô đã đi đến phòng chứa nước mấy chuyến, đổ từng chậu nước bẩn, mấy đứa nhỏ dùng hết khoảng bảy, tám chậu nước.Cô cũng mượn một chiếc kéo từ y tá để cắt tóc cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu.Mặc dù Tiểu Diệu không được tắm rửa, nhưng tóc của cậu bé đã được Khương Chi gội sạch sẽ, tản ra mùi thơm của dầu gội. Cậu bé ở trên giường, ngượng ngùng nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ thật xinh đẹp.”Khương Chi đột nhiên khẽ cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ hơn.Trương Anh Tử tai thính, nghe thấy lời Tiểu Diệu nói thì cô bé cũng đồng ý mà nói: “Đúng đó, chị Khương, chị ăn mặc giống như sinh viên đại học trong thành phố vậy.”Lúc nãy cô bé chỉ lo cảm động, nhất thời không chú ý, bây giờ khi cô bé nhìn kỹ Khương Chi, ngược lại có chút ngạc nhiên, mặc dù cô bé sớm biết Tiểu Diệu, Tiểu Qua đẹp trai như vậy thì dung mạo của chị Khương cũng sẽ không kém, không ngờ rằng chị ấy lại xinh đẹp đến như vậy.Lúc này, Tiểu Qua hét lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đi, mau nhìn con đi.”Khương Chi quay đầu, khi thấy Tiểu Qua đang mặc quần áo mới, bắt chéo chân trông rất sành điệu, cậu bé vui vẻ nhìn đôi giày da đầu to của mình, dậm chân một cái, đôi giày da nhỏ còn phát ra tiếng xoạch xoạch.Trương Anh Tử vui vẻ: “Ôi, nhìn xem, Tiểu Qua chúng ta là một cậu bé đẹp trai đó.”Nghe vậy, Tiểu Qua dùng tay nhỏ bé gãi gãi tai, khuôn mặt nhỏ của cậu bé hơi ửng đỏ.

Chương 168