Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 208
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lúc này, Tiểu Qua mới nín khóc bật cười, bàn tay nắm chặt cột sắt, trên mặt hiện đầy chờ mong.Chỉ chốc lát sau, Hình Phương đã theo người gác cổng ra ngoài này.Vừa nhìn thấy Khương Chi, cô ấy đã lập tức cười lên: “Đồng chí Khương!”Khương Chi cũng không nói nhảm nhiều lời, cô hỏi: “Cô giáo Hình, chuyện hồi sáng?”Thoáng chốc sắc mặt Hình Phương lộ vẻ tò mò, cô ấy nói: “Chuyện của Thái Nhiên rất ầm ĩ, bạn trai cô ta là Vương Bằng Phi nghe nói thì chạy đến náo loạn một trận nhưng đến trưa, lập tức có một nhóm người của bộ giáo dục đã đưa Thái Nhiên đi rồi. Chuyện này là do cô làm sao?”DTVNhắc đến chuyện này, ánh mắt Hình Phương nhìn Khương Chi càng bái phục hơn.Cô ấy không ngờ mẹ của Cận Cương Thiết là là một người có mối quan hệ lớn như vật, khi xảy ra chuyện, hoàn toàn không cho người ta cơ hội được giãy dụa.Khương Chi không trả lời cô ấy mà chỉ thấp giọng nói: “Cận Cương Thiết không sao chứ ạ?”Hình Phương lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, các học sinh không bị ảnh hưởng gì đâu nhưng trái lại là kỹ thuật viên Cận, Vương Bằng Phi biết được mối quan hệ giữa cô và Cận Cương Thiết thì suýt nữa đã đã đánh nhau với kỹ thuật viên Cận, tôi nghe nói ông ta muốn tìm người gây phiền phức cho cô, cô cẩn thận nhé!”Khương Chi gật đầu.Lúc này, đột nhiên cô phát hiện vạt áo của mình bị Tiểu Qua kéo, Khương Chi cúi xuống nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của cậu bé.Khương Chi khẽ mím môi, bèn nói: “Cô giáo Hình, cô có thể gọi Cận Cương Thiết ra giúp tôi không? Nói là em trai của cậu bé đã đến. Được không?”Tròng mắt của Hình Phương nhìn đến Tiểu Qua, cô ấy cảm khái nói: “Hai anh em rất giống nhau! Được rồi, cô chờ ở đây! Tôi vào gọi đứa nhỏ đó ra.”Khương Chi nhẹ gật đầu, cô do dự trong chớp mắt, lại nói: “Đừng nhắc đến tôi.”Nghe xong, Hình Phương cũng nhớ đến chuyện sáng nay, lúc cô ấy nhìn về phía Khương Chi thì ánh mắt đã tràn ngập vẻ đồng tình, Hình Phương “ừm” một tiếng rồi quay vào trong gọi người.Tiểu Qua hơi nghiêng đầu, giọng nói ngây ngô, thắc mắc hỏi mẹ mình: “Mẹ, vì sao không thể nhắc đến mẹ ạ? Anh cả và anh hai biết mẹ đến sẽ rất vui.”Khương Chi cười mà không lên tiếng.Rất nhanh sau đó Hình Phương đã dẫn Hổ Tử quay lại.Chẳng qua vừa nhìn thấy Khương Chi thì gương mặt đang hớn hở của Hổ Tử lập tức cứng đờ, rồi biến thành vẻ mặt của dì ghẻ.Cậu bé lập tức quay người muốn chạy đi nhưng một tiếng gọi vui mừng tha thiết đã vang lên: “Anh cả.”Hổ Tử ngẩng người, cậu bé nhìn xuyên qua khe hở của cửa sắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy em trai mình đang đứng cạnh chân Khương Chi, vành mắt cậu bé chợt đỏ lên, cổ họng chua xót, muốn nói gì đó nhưng há mồm mà không nói ra được tiếng nào.Tính tình Hổ Tử kiên cường nhưng lúc này cũng phát hiện trên mặt mình hơi ướt, Hổ Tử nhanh chóng đưa tay lên, dùng tay áo lau đi.Anh em một lòng, Tiểu Qua nhìn thấy Hổ Tử rơi lệ, cái miệng mếu máo, dáng vẻ cũng sắp khóc lên rồi.Cậu bé nhớ khi còn bé, mỗi khi ăn không no, đều là anh cả nhường phần của mình cho các em nhưng anh cả cũng là người bị bán đi đầu tiên, dường như đã rất lâu rồi cậu bé chưa từng gặp lại anh cả.Nghĩ như vậy, Tiểu Qua co cẳng, xông qua khe hở của cửa sắt, ôm chặt Hổ Tử, bắt đầu gào khóc.Hai mắt Hổ Tử cay xè, cậu bé giơ tay lên nhưng không ôm Tiểu Qua lại.Tiểu Qua khóc hu hu: “Anh cả, anh hai không có ở đây sao? Mẹ đến tìm các anh, chúng ta cùng nhau quay về được không? Anh ba, bây giờ anh ba còn ở trong bệnh viện, anh ấy cũng nhớ anh, chúng ta cùng nhau trở về, chúng ta đừng xa nhau nữa, được không?”Hổ Tử lau nước mắt, một hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Trụ Tử bị bệnh sao?”Tiểu Qua chỉ lắc đầu. Hai đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi, lời nói ra đều không mạch lạc, chỉ ôm đầu khóc rống.Hình ảnh này khiến người ta vừa muốn khóc vừa buồn cười.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lúc này, Tiểu Qua mới nín khóc bật cười, bàn tay nắm chặt cột sắt, trên mặt hiện đầy chờ mong.Chỉ chốc lát sau, Hình Phương đã theo người gác cổng ra ngoài này.Vừa nhìn thấy Khương Chi, cô ấy đã lập tức cười lên: “Đồng chí Khương!”Khương Chi cũng không nói nhảm nhiều lời, cô hỏi: “Cô giáo Hình, chuyện hồi sáng?”Thoáng chốc sắc mặt Hình Phương lộ vẻ tò mò, cô ấy nói: “Chuyện của Thái Nhiên rất ầm ĩ, bạn trai cô ta là Vương Bằng Phi nghe nói thì chạy đến náo loạn một trận nhưng đến trưa, lập tức có một nhóm người của bộ giáo dục đã đưa Thái Nhiên đi rồi. Chuyện này là do cô làm sao?”DTVNhắc đến chuyện này, ánh mắt Hình Phương nhìn Khương Chi càng bái phục hơn.Cô ấy không ngờ mẹ của Cận Cương Thiết là là một người có mối quan hệ lớn như vật, khi xảy ra chuyện, hoàn toàn không cho người ta cơ hội được giãy dụa.Khương Chi không trả lời cô ấy mà chỉ thấp giọng nói: “Cận Cương Thiết không sao chứ ạ?”Hình Phương lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, các học sinh không bị ảnh hưởng gì đâu nhưng trái lại là kỹ thuật viên Cận, Vương Bằng Phi biết được mối quan hệ giữa cô và Cận Cương Thiết thì suýt nữa đã đã đánh nhau với kỹ thuật viên Cận, tôi nghe nói ông ta muốn tìm người gây phiền phức cho cô, cô cẩn thận nhé!”Khương Chi gật đầu.Lúc này, đột nhiên cô phát hiện vạt áo của mình bị Tiểu Qua kéo, Khương Chi cúi xuống nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của cậu bé.Khương Chi khẽ mím môi, bèn nói: “Cô giáo Hình, cô có thể gọi Cận Cương Thiết ra giúp tôi không? Nói là em trai của cậu bé đã đến. Được không?”Tròng mắt của Hình Phương nhìn đến Tiểu Qua, cô ấy cảm khái nói: “Hai anh em rất giống nhau! Được rồi, cô chờ ở đây! Tôi vào gọi đứa nhỏ đó ra.”Khương Chi nhẹ gật đầu, cô do dự trong chớp mắt, lại nói: “Đừng nhắc đến tôi.”Nghe xong, Hình Phương cũng nhớ đến chuyện sáng nay, lúc cô ấy nhìn về phía Khương Chi thì ánh mắt đã tràn ngập vẻ đồng tình, Hình Phương “ừm” một tiếng rồi quay vào trong gọi người.Tiểu Qua hơi nghiêng đầu, giọng nói ngây ngô, thắc mắc hỏi mẹ mình: “Mẹ, vì sao không thể nhắc đến mẹ ạ? Anh cả và anh hai biết mẹ đến sẽ rất vui.”Khương Chi cười mà không lên tiếng.Rất nhanh sau đó Hình Phương đã dẫn Hổ Tử quay lại.Chẳng qua vừa nhìn thấy Khương Chi thì gương mặt đang hớn hở của Hổ Tử lập tức cứng đờ, rồi biến thành vẻ mặt của dì ghẻ.Cậu bé lập tức quay người muốn chạy đi nhưng một tiếng gọi vui mừng tha thiết đã vang lên: “Anh cả.”Hổ Tử ngẩng người, cậu bé nhìn xuyên qua khe hở của cửa sắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy em trai mình đang đứng cạnh chân Khương Chi, vành mắt cậu bé chợt đỏ lên, cổ họng chua xót, muốn nói gì đó nhưng há mồm mà không nói ra được tiếng nào.Tính tình Hổ Tử kiên cường nhưng lúc này cũng phát hiện trên mặt mình hơi ướt, Hổ Tử nhanh chóng đưa tay lên, dùng tay áo lau đi.Anh em một lòng, Tiểu Qua nhìn thấy Hổ Tử rơi lệ, cái miệng mếu máo, dáng vẻ cũng sắp khóc lên rồi.Cậu bé nhớ khi còn bé, mỗi khi ăn không no, đều là anh cả nhường phần của mình cho các em nhưng anh cả cũng là người bị bán đi đầu tiên, dường như đã rất lâu rồi cậu bé chưa từng gặp lại anh cả.Nghĩ như vậy, Tiểu Qua co cẳng, xông qua khe hở của cửa sắt, ôm chặt Hổ Tử, bắt đầu gào khóc.Hai mắt Hổ Tử cay xè, cậu bé giơ tay lên nhưng không ôm Tiểu Qua lại.Tiểu Qua khóc hu hu: “Anh cả, anh hai không có ở đây sao? Mẹ đến tìm các anh, chúng ta cùng nhau quay về được không? Anh ba, bây giờ anh ba còn ở trong bệnh viện, anh ấy cũng nhớ anh, chúng ta cùng nhau trở về, chúng ta đừng xa nhau nữa, được không?”Hổ Tử lau nước mắt, một hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Trụ Tử bị bệnh sao?”Tiểu Qua chỉ lắc đầu. Hai đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi, lời nói ra đều không mạch lạc, chỉ ôm đầu khóc rống.Hình ảnh này khiến người ta vừa muốn khóc vừa buồn cười.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lúc này, Tiểu Qua mới nín khóc bật cười, bàn tay nắm chặt cột sắt, trên mặt hiện đầy chờ mong.Chỉ chốc lát sau, Hình Phương đã theo người gác cổng ra ngoài này.Vừa nhìn thấy Khương Chi, cô ấy đã lập tức cười lên: “Đồng chí Khương!”Khương Chi cũng không nói nhảm nhiều lời, cô hỏi: “Cô giáo Hình, chuyện hồi sáng?”Thoáng chốc sắc mặt Hình Phương lộ vẻ tò mò, cô ấy nói: “Chuyện của Thái Nhiên rất ầm ĩ, bạn trai cô ta là Vương Bằng Phi nghe nói thì chạy đến náo loạn một trận nhưng đến trưa, lập tức có một nhóm người của bộ giáo dục đã đưa Thái Nhiên đi rồi. Chuyện này là do cô làm sao?”DTVNhắc đến chuyện này, ánh mắt Hình Phương nhìn Khương Chi càng bái phục hơn.Cô ấy không ngờ mẹ của Cận Cương Thiết là là một người có mối quan hệ lớn như vật, khi xảy ra chuyện, hoàn toàn không cho người ta cơ hội được giãy dụa.Khương Chi không trả lời cô ấy mà chỉ thấp giọng nói: “Cận Cương Thiết không sao chứ ạ?”Hình Phương lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, các học sinh không bị ảnh hưởng gì đâu nhưng trái lại là kỹ thuật viên Cận, Vương Bằng Phi biết được mối quan hệ giữa cô và Cận Cương Thiết thì suýt nữa đã đã đánh nhau với kỹ thuật viên Cận, tôi nghe nói ông ta muốn tìm người gây phiền phức cho cô, cô cẩn thận nhé!”Khương Chi gật đầu.Lúc này, đột nhiên cô phát hiện vạt áo của mình bị Tiểu Qua kéo, Khương Chi cúi xuống nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của cậu bé.Khương Chi khẽ mím môi, bèn nói: “Cô giáo Hình, cô có thể gọi Cận Cương Thiết ra giúp tôi không? Nói là em trai của cậu bé đã đến. Được không?”Tròng mắt của Hình Phương nhìn đến Tiểu Qua, cô ấy cảm khái nói: “Hai anh em rất giống nhau! Được rồi, cô chờ ở đây! Tôi vào gọi đứa nhỏ đó ra.”Khương Chi nhẹ gật đầu, cô do dự trong chớp mắt, lại nói: “Đừng nhắc đến tôi.”Nghe xong, Hình Phương cũng nhớ đến chuyện sáng nay, lúc cô ấy nhìn về phía Khương Chi thì ánh mắt đã tràn ngập vẻ đồng tình, Hình Phương “ừm” một tiếng rồi quay vào trong gọi người.Tiểu Qua hơi nghiêng đầu, giọng nói ngây ngô, thắc mắc hỏi mẹ mình: “Mẹ, vì sao không thể nhắc đến mẹ ạ? Anh cả và anh hai biết mẹ đến sẽ rất vui.”Khương Chi cười mà không lên tiếng.Rất nhanh sau đó Hình Phương đã dẫn Hổ Tử quay lại.Chẳng qua vừa nhìn thấy Khương Chi thì gương mặt đang hớn hở của Hổ Tử lập tức cứng đờ, rồi biến thành vẻ mặt của dì ghẻ.Cậu bé lập tức quay người muốn chạy đi nhưng một tiếng gọi vui mừng tha thiết đã vang lên: “Anh cả.”Hổ Tử ngẩng người, cậu bé nhìn xuyên qua khe hở của cửa sắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy em trai mình đang đứng cạnh chân Khương Chi, vành mắt cậu bé chợt đỏ lên, cổ họng chua xót, muốn nói gì đó nhưng há mồm mà không nói ra được tiếng nào.Tính tình Hổ Tử kiên cường nhưng lúc này cũng phát hiện trên mặt mình hơi ướt, Hổ Tử nhanh chóng đưa tay lên, dùng tay áo lau đi.Anh em một lòng, Tiểu Qua nhìn thấy Hổ Tử rơi lệ, cái miệng mếu máo, dáng vẻ cũng sắp khóc lên rồi.Cậu bé nhớ khi còn bé, mỗi khi ăn không no, đều là anh cả nhường phần của mình cho các em nhưng anh cả cũng là người bị bán đi đầu tiên, dường như đã rất lâu rồi cậu bé chưa từng gặp lại anh cả.Nghĩ như vậy, Tiểu Qua co cẳng, xông qua khe hở của cửa sắt, ôm chặt Hổ Tử, bắt đầu gào khóc.Hai mắt Hổ Tử cay xè, cậu bé giơ tay lên nhưng không ôm Tiểu Qua lại.Tiểu Qua khóc hu hu: “Anh cả, anh hai không có ở đây sao? Mẹ đến tìm các anh, chúng ta cùng nhau quay về được không? Anh ba, bây giờ anh ba còn ở trong bệnh viện, anh ấy cũng nhớ anh, chúng ta cùng nhau trở về, chúng ta đừng xa nhau nữa, được không?”Hổ Tử lau nước mắt, một hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Trụ Tử bị bệnh sao?”Tiểu Qua chỉ lắc đầu. Hai đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi, lời nói ra đều không mạch lạc, chỉ ôm đầu khóc rống.Hình ảnh này khiến người ta vừa muốn khóc vừa buồn cười.