Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 254
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Sắc mặt Lưu Tiểu Cường chợt biến đổi, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Cản trở công vụ, ai tới cũng vô ích!”Nghe vậy, Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ liếc nhau, trong mắt hai người đều nặng nề.Như vậy xem ra, chỉ e đồn công an trấn Đại Danh không phải là bè phái nhỏ.Khương Chi nhìn hai người, thật ra lại không lo lắng.Cho dù đám người Lưu Tiểu Cường có hậu thuẫn vững chắc thì cũng không thể vô cớ giam cầm con trai của một quan huyện lớn, bọn họ cũng không dám coi thường người khác như vậy, hơn nữa An Thiên Tứ cũng không phải là kẻ vô danh.Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên sẽ thu hút người bên trên, vậy mọi chuyện càng tốt đẹp hơn.Rút cây củ cải mang bùn ra.Vở kịch ở trấn Đại Danh chắc chắn đủ đặc sắc.Quả nhiên, mắt thấy thái độ cứng rắn của Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ che chắn trước mặt Khương Chi thì Lưu Tiểu Cường nhíu chặt mày, thái độ từ tốn hơn nhiều, móc một hộp Hồng Tháp Sơn từ trong túi, cười nịnh nọt nói: “Hai vị, chuyện này không liên quan gì tới các người, có thể nể mặt được không?”Lê Đăng Vân cười nhạo một tiếng: “Muốn bắt người? Bắt hai chúng tôi trước đi.”Da mặt của Lưu Tiểu Cường giật giật, động tác đưa điếu thuốc cứng đờ.Trong lòng ông ta tức giận chửi rủa, hai tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không hiểu chuyện này là phía trên chỉ đạo xuống dưới sao?Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.Trong mắt Khương Chi hơi lóe, tựa như nghi ngờ nói: “Cảnh sát Dương, không phải anh nói đã truyền tin tức vụ án người mất tích trong xưởng chế biến thịt tới đây rồi sao? Sao lại giống như không có tin tức gì thế, chẳng lẽ đại án người mất tích lại trở thành vụ án lừa gạt rồi sao?”Nghe vậy, giữa mày Lưu Tiểu Cường nhíu lại thành chữ xuyên 川, mỡ toàn thân run rẩy, hét lên: “Cái miệng nào nói vụ án mất tích, căn bản là chúng tôi không biết gì hết, cô đừng ăn nói lung tung nữa, hiện giờ là vụ án cô trộm cướp gây thương tích cho người khác!”Nghe ông ta nói xong, đồng tử của Dương Nghị co rút lại, cả người căng lên như dây cung.Đột nhiên anh ấy hiểu ra, đồn công an nơi anh ấy nhậm chức này, nước không chỉ sâu mà còn vô cùng vẩn đục!Lưu Tiểu Cường cố ý giấu nhẹm vụ án người mất tích không điều tra, cố tình nói xa nói gần với anh ấy thì đã đủ để giải thích vấn đề.Khương Chi đột nhiên cười khẽ, cũng không nói vòng vo đề tài này, mà kiên quyết nói: “Đám người Lưu Tố Phân được thả đi rồi sao?”Lưu Tiểu Cường tức giận đến mức lông dựng lên, mở miệng nói: “Cô bớt hắt nước bẩn đi! Em gái tôi……”Giọng nói đột nhiên im bặt, ông ta tự biết lỡ lời, vội vàng hung dữ nói: “Bên trên đã phán quyết vụ án này rồi, khoản tiền đó vốn thuộc về Lưu Tố Phân, chính cô tự ý đột nhập vào nhà người dân, cướp tiền gây thương tích cho người khác, còn ác ý vu khống cho người ta, lẽ ra nên bắt bỏ tù!”Khương Chi không tiếp tục để ý tới ông ta, mà quay đầu nhìn về phía Lê Đăng Vân, trịnh trọng nói: “Quay về huyện Thấm đi, báo cho ba cậu, quan chức trấn Đại Danh cấu kết với xã hội đen, hình thành một đường dây lừa bán người, cần phải nghiêm khắc điều tra!”Giọng nữ trong trẻo lạnh nhạt vang lên mạnh mẽ, lọt vào tai mọi người, tạo ra một cơn sóng chấn động người.Sắc mặt Lê Đăng Vân khó coi, lời nói của Khương Chi khiến trong lòng anh ấy dâng lên một nỗi sợ.Tuy biết đồn công an ở trấn Đại Danh có vấn đề, lại không nghĩ tới mặt này.Nếu quan chức chỗ này cấu kết với xã hội đen, lừa bán người kiếm lợi, còn hình thành một đường dây, đường dây đó lại không ai biết, vậy thật sự là đáng sợ, cứ như vậy, chẳng phải điều này có nghĩa là trấn Đại Danh đã trở thành động quỷ rồi sao?!Vậy người chịu trách nhiệm cao nhất ở thị trấn, có tham gia trong đó không?
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Sắc mặt Lưu Tiểu Cường chợt biến đổi, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Cản trở công vụ, ai tới cũng vô ích!”Nghe vậy, Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ liếc nhau, trong mắt hai người đều nặng nề.Như vậy xem ra, chỉ e đồn công an trấn Đại Danh không phải là bè phái nhỏ.Khương Chi nhìn hai người, thật ra lại không lo lắng.Cho dù đám người Lưu Tiểu Cường có hậu thuẫn vững chắc thì cũng không thể vô cớ giam cầm con trai của một quan huyện lớn, bọn họ cũng không dám coi thường người khác như vậy, hơn nữa An Thiên Tứ cũng không phải là kẻ vô danh.Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên sẽ thu hút người bên trên, vậy mọi chuyện càng tốt đẹp hơn.Rút cây củ cải mang bùn ra.Vở kịch ở trấn Đại Danh chắc chắn đủ đặc sắc.Quả nhiên, mắt thấy thái độ cứng rắn của Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ che chắn trước mặt Khương Chi thì Lưu Tiểu Cường nhíu chặt mày, thái độ từ tốn hơn nhiều, móc một hộp Hồng Tháp Sơn từ trong túi, cười nịnh nọt nói: “Hai vị, chuyện này không liên quan gì tới các người, có thể nể mặt được không?”Lê Đăng Vân cười nhạo một tiếng: “Muốn bắt người? Bắt hai chúng tôi trước đi.”Da mặt của Lưu Tiểu Cường giật giật, động tác đưa điếu thuốc cứng đờ.Trong lòng ông ta tức giận chửi rủa, hai tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không hiểu chuyện này là phía trên chỉ đạo xuống dưới sao?Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.Trong mắt Khương Chi hơi lóe, tựa như nghi ngờ nói: “Cảnh sát Dương, không phải anh nói đã truyền tin tức vụ án người mất tích trong xưởng chế biến thịt tới đây rồi sao? Sao lại giống như không có tin tức gì thế, chẳng lẽ đại án người mất tích lại trở thành vụ án lừa gạt rồi sao?”Nghe vậy, giữa mày Lưu Tiểu Cường nhíu lại thành chữ xuyên 川, mỡ toàn thân run rẩy, hét lên: “Cái miệng nào nói vụ án mất tích, căn bản là chúng tôi không biết gì hết, cô đừng ăn nói lung tung nữa, hiện giờ là vụ án cô trộm cướp gây thương tích cho người khác!”Nghe ông ta nói xong, đồng tử của Dương Nghị co rút lại, cả người căng lên như dây cung.Đột nhiên anh ấy hiểu ra, đồn công an nơi anh ấy nhậm chức này, nước không chỉ sâu mà còn vô cùng vẩn đục!Lưu Tiểu Cường cố ý giấu nhẹm vụ án người mất tích không điều tra, cố tình nói xa nói gần với anh ấy thì đã đủ để giải thích vấn đề.Khương Chi đột nhiên cười khẽ, cũng không nói vòng vo đề tài này, mà kiên quyết nói: “Đám người Lưu Tố Phân được thả đi rồi sao?”Lưu Tiểu Cường tức giận đến mức lông dựng lên, mở miệng nói: “Cô bớt hắt nước bẩn đi! Em gái tôi……”Giọng nói đột nhiên im bặt, ông ta tự biết lỡ lời, vội vàng hung dữ nói: “Bên trên đã phán quyết vụ án này rồi, khoản tiền đó vốn thuộc về Lưu Tố Phân, chính cô tự ý đột nhập vào nhà người dân, cướp tiền gây thương tích cho người khác, còn ác ý vu khống cho người ta, lẽ ra nên bắt bỏ tù!”Khương Chi không tiếp tục để ý tới ông ta, mà quay đầu nhìn về phía Lê Đăng Vân, trịnh trọng nói: “Quay về huyện Thấm đi, báo cho ba cậu, quan chức trấn Đại Danh cấu kết với xã hội đen, hình thành một đường dây lừa bán người, cần phải nghiêm khắc điều tra!”Giọng nữ trong trẻo lạnh nhạt vang lên mạnh mẽ, lọt vào tai mọi người, tạo ra một cơn sóng chấn động người.Sắc mặt Lê Đăng Vân khó coi, lời nói của Khương Chi khiến trong lòng anh ấy dâng lên một nỗi sợ.Tuy biết đồn công an ở trấn Đại Danh có vấn đề, lại không nghĩ tới mặt này.Nếu quan chức chỗ này cấu kết với xã hội đen, lừa bán người kiếm lợi, còn hình thành một đường dây, đường dây đó lại không ai biết, vậy thật sự là đáng sợ, cứ như vậy, chẳng phải điều này có nghĩa là trấn Đại Danh đã trở thành động quỷ rồi sao?!Vậy người chịu trách nhiệm cao nhất ở thị trấn, có tham gia trong đó không?
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Sắc mặt Lưu Tiểu Cường chợt biến đổi, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Cản trở công vụ, ai tới cũng vô ích!”Nghe vậy, Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ liếc nhau, trong mắt hai người đều nặng nề.Như vậy xem ra, chỉ e đồn công an trấn Đại Danh không phải là bè phái nhỏ.Khương Chi nhìn hai người, thật ra lại không lo lắng.Cho dù đám người Lưu Tiểu Cường có hậu thuẫn vững chắc thì cũng không thể vô cớ giam cầm con trai của một quan huyện lớn, bọn họ cũng không dám coi thường người khác như vậy, hơn nữa An Thiên Tứ cũng không phải là kẻ vô danh.Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên sẽ thu hút người bên trên, vậy mọi chuyện càng tốt đẹp hơn.Rút cây củ cải mang bùn ra.Vở kịch ở trấn Đại Danh chắc chắn đủ đặc sắc.Quả nhiên, mắt thấy thái độ cứng rắn của Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ che chắn trước mặt Khương Chi thì Lưu Tiểu Cường nhíu chặt mày, thái độ từ tốn hơn nhiều, móc một hộp Hồng Tháp Sơn từ trong túi, cười nịnh nọt nói: “Hai vị, chuyện này không liên quan gì tới các người, có thể nể mặt được không?”Lê Đăng Vân cười nhạo một tiếng: “Muốn bắt người? Bắt hai chúng tôi trước đi.”Da mặt của Lưu Tiểu Cường giật giật, động tác đưa điếu thuốc cứng đờ.Trong lòng ông ta tức giận chửi rủa, hai tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không hiểu chuyện này là phía trên chỉ đạo xuống dưới sao?Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.Trong mắt Khương Chi hơi lóe, tựa như nghi ngờ nói: “Cảnh sát Dương, không phải anh nói đã truyền tin tức vụ án người mất tích trong xưởng chế biến thịt tới đây rồi sao? Sao lại giống như không có tin tức gì thế, chẳng lẽ đại án người mất tích lại trở thành vụ án lừa gạt rồi sao?”Nghe vậy, giữa mày Lưu Tiểu Cường nhíu lại thành chữ xuyên 川, mỡ toàn thân run rẩy, hét lên: “Cái miệng nào nói vụ án mất tích, căn bản là chúng tôi không biết gì hết, cô đừng ăn nói lung tung nữa, hiện giờ là vụ án cô trộm cướp gây thương tích cho người khác!”Nghe ông ta nói xong, đồng tử của Dương Nghị co rút lại, cả người căng lên như dây cung.Đột nhiên anh ấy hiểu ra, đồn công an nơi anh ấy nhậm chức này, nước không chỉ sâu mà còn vô cùng vẩn đục!Lưu Tiểu Cường cố ý giấu nhẹm vụ án người mất tích không điều tra, cố tình nói xa nói gần với anh ấy thì đã đủ để giải thích vấn đề.Khương Chi đột nhiên cười khẽ, cũng không nói vòng vo đề tài này, mà kiên quyết nói: “Đám người Lưu Tố Phân được thả đi rồi sao?”Lưu Tiểu Cường tức giận đến mức lông dựng lên, mở miệng nói: “Cô bớt hắt nước bẩn đi! Em gái tôi……”Giọng nói đột nhiên im bặt, ông ta tự biết lỡ lời, vội vàng hung dữ nói: “Bên trên đã phán quyết vụ án này rồi, khoản tiền đó vốn thuộc về Lưu Tố Phân, chính cô tự ý đột nhập vào nhà người dân, cướp tiền gây thương tích cho người khác, còn ác ý vu khống cho người ta, lẽ ra nên bắt bỏ tù!”Khương Chi không tiếp tục để ý tới ông ta, mà quay đầu nhìn về phía Lê Đăng Vân, trịnh trọng nói: “Quay về huyện Thấm đi, báo cho ba cậu, quan chức trấn Đại Danh cấu kết với xã hội đen, hình thành một đường dây lừa bán người, cần phải nghiêm khắc điều tra!”Giọng nữ trong trẻo lạnh nhạt vang lên mạnh mẽ, lọt vào tai mọi người, tạo ra một cơn sóng chấn động người.Sắc mặt Lê Đăng Vân khó coi, lời nói của Khương Chi khiến trong lòng anh ấy dâng lên một nỗi sợ.Tuy biết đồn công an ở trấn Đại Danh có vấn đề, lại không nghĩ tới mặt này.Nếu quan chức chỗ này cấu kết với xã hội đen, lừa bán người kiếm lợi, còn hình thành một đường dây, đường dây đó lại không ai biết, vậy thật sự là đáng sợ, cứ như vậy, chẳng phải điều này có nghĩa là trấn Đại Danh đã trở thành động quỷ rồi sao?!Vậy người chịu trách nhiệm cao nhất ở thị trấn, có tham gia trong đó không?