Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 260
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lê Đăng Vân đi đến bên cạnh Khương Chi, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người, bây giờ trong lòng anh ấy vẫn còn nghĩ thấy mà sợ, liền nói: “Không được! Cứ băng bó ở đây đi, Khương Chi không thể rời khỏi tầm mắt của tôi được!”Anh ấy từng nghe Lê Sơ nhắc đến nhà họ Thi, nhưng anh ấy cũng không quen biết vị Thi ngũ gia không hề kiêng kỵ chuyện gì này.Thi Liên Chu cũng không thèm nhìn anh ấy, mà chỉ là liếc về hướng Khương Chi.Khương Chi thoáng cau mày, cô cũng không do dự thêm nữa mà đứng dậy đi vào trong.Cho dù nói thế nào đi nữa, lần này Thi Liên Chu cũng đã giúp cô, hơn nữa, cô cũng có lời muốn hỏi.Bác sĩ Trương dừng một chút, sau đó ông ấy xách hộp thuốc đi theo cô.Thi Liên Chu xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay rắn chắc khỏe khoắn, anh rất tự nhiên mà đi theo.Tạ Lâm vừa muốn động, Thi Liên Chu liền liếc anh ấy một cái, nói với giọng không mặn không nhạt: “Chờ ở đây.”Vẻ mặt của Tạ Lâm có chút ấm ức, nhưng khi quay đầu lại, anh ấy đã kiềm chế bản thân, thể hiện rõ ràng “sự cao quý và lạnh lùng” của mình.Lê Đăng Vân có vẻ mặt đầy lo lắng nhìn vào bên trong, nhưng anh ấy biết Khương Chi không phải là kiểu người để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy anh ấy cũng kiềm nén cảm xúc rồi ngồi xuống ghế một lần nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi.Trong lòng Tào Kiến sốt ruột, ông ta căn bản không biết ngọn nguồn mọi chuyện.Ngẫm nghĩ một lát, ông ta liền khách sáo cười một tiếng với Tạ Lâm, sau đó bỗng nhiên vẫy tay với Lưu Tiểu Cường.Lưu Tiểu Cường cảm thấy giống như được ân xá, ông ta đang muốn nói chuyện với cấp trên để thương luyện biện pháp đối phó với chuyện này.Hai người bước ra khỏi cổng đồn công an, đi đến một ngóc ngách nào đó để bàn bạc, bỏ lại một nhóm cảnh sát với vẻ mặt rối rắm ở phía sau.Trong lòng bọn họ lo lắng, biết rõ chuyện ngày hôm nay không thể nào phát triển theo hướng tốt được nữa, chưa nói tới việc tương lai tiền đồ không biết trước, mà còn có thể trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người nữa, từ nhân viên công chức trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người, sự chênh lệch này thực sự khiến bọn họ cảm thấy bất an trong lòng.Dương Nghị ngồi ở trong góc, anh ấy dùng hai tay ôm đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cả người toát ra một bầu không khí u ám.Tạ Lâm nhìn đám người, anh ấy nhếch môi lạnh lùng.Nếu như Ngũ gia của anh ấy muốn can thiệp vào chuyện ở đây, còn có thể cho người nào chạy thoát được sao?Còn về Tào Kiến, ha hả, chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi....Trong phòng.Thực chất đây là phòng thẩm vấn có tác dụng cách âm rất tốt.Ngại vì bác sĩ Trương ở đây nên Khương Chi không mở miệng.Bác sĩ Trương cũng không ngu ngốc, ông ấy nhận ra chút đầu mối.DTVÁnh mắt của ông ấy đảo qua Khương Chi và Thi Liên Chu, đột nhiên cười một tiếng: “Bảo sao tiểu Nhân khóc lóc cáo trạng với tôi.”Thi Liên Chu nhàn nhạt nhìn ông ấy, anh không đáp lại chủ đề này, mà trầm giọng nói: “Khi nào ông trở về Bắc Kinh vậy?”Bác sĩ Trương lắc đầu: “Tôi già rồi.”Dứt lời, cả hai không nói chuyện với nhau nữa.Bác sĩ Trương lấy kéo cắt ống tay áo của Khương Chi ra, nhìn những vết thương rải rác đáng sợ trên cánh tay cô, ông ấy tức giận nói: “Cháu nhìn những vết sây sát này đi, một cô gái như cháu sao lại có quan hệ với những người nguy hiểm đó được chứ?”Sắc mặt Khương Chi có chút ảm đạm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cô giống như đang tự giễu.Bác sĩ Trương cũng không thèm để ý, ông ấy cẩn thận kiểm tra lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà không ảnh hưởng đến xương cốt hay dây thần kinh nào cả, chỉ là vết thương hơi sâu một chút, nhìn có hơi đáng sợ nhưng chỉ cần xoa thuốc thêm mấy ngày nữa thì không sao rồi”.Ông ấy lưu loát xử lý vết thương, bôi thuốc, băng bó lại, ông ấy còn tiện thể thay thuốc cho vết thương bị nứt ra ở trên vai Khương Chi.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lê Đăng Vân đi đến bên cạnh Khương Chi, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người, bây giờ trong lòng anh ấy vẫn còn nghĩ thấy mà sợ, liền nói: “Không được! Cứ băng bó ở đây đi, Khương Chi không thể rời khỏi tầm mắt của tôi được!”Anh ấy từng nghe Lê Sơ nhắc đến nhà họ Thi, nhưng anh ấy cũng không quen biết vị Thi ngũ gia không hề kiêng kỵ chuyện gì này.Thi Liên Chu cũng không thèm nhìn anh ấy, mà chỉ là liếc về hướng Khương Chi.Khương Chi thoáng cau mày, cô cũng không do dự thêm nữa mà đứng dậy đi vào trong.Cho dù nói thế nào đi nữa, lần này Thi Liên Chu cũng đã giúp cô, hơn nữa, cô cũng có lời muốn hỏi.Bác sĩ Trương dừng một chút, sau đó ông ấy xách hộp thuốc đi theo cô.Thi Liên Chu xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay rắn chắc khỏe khoắn, anh rất tự nhiên mà đi theo.Tạ Lâm vừa muốn động, Thi Liên Chu liền liếc anh ấy một cái, nói với giọng không mặn không nhạt: “Chờ ở đây.”Vẻ mặt của Tạ Lâm có chút ấm ức, nhưng khi quay đầu lại, anh ấy đã kiềm chế bản thân, thể hiện rõ ràng “sự cao quý và lạnh lùng” của mình.Lê Đăng Vân có vẻ mặt đầy lo lắng nhìn vào bên trong, nhưng anh ấy biết Khương Chi không phải là kiểu người để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy anh ấy cũng kiềm nén cảm xúc rồi ngồi xuống ghế một lần nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi.Trong lòng Tào Kiến sốt ruột, ông ta căn bản không biết ngọn nguồn mọi chuyện.Ngẫm nghĩ một lát, ông ta liền khách sáo cười một tiếng với Tạ Lâm, sau đó bỗng nhiên vẫy tay với Lưu Tiểu Cường.Lưu Tiểu Cường cảm thấy giống như được ân xá, ông ta đang muốn nói chuyện với cấp trên để thương luyện biện pháp đối phó với chuyện này.Hai người bước ra khỏi cổng đồn công an, đi đến một ngóc ngách nào đó để bàn bạc, bỏ lại một nhóm cảnh sát với vẻ mặt rối rắm ở phía sau.Trong lòng bọn họ lo lắng, biết rõ chuyện ngày hôm nay không thể nào phát triển theo hướng tốt được nữa, chưa nói tới việc tương lai tiền đồ không biết trước, mà còn có thể trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người nữa, từ nhân viên công chức trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người, sự chênh lệch này thực sự khiến bọn họ cảm thấy bất an trong lòng.Dương Nghị ngồi ở trong góc, anh ấy dùng hai tay ôm đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cả người toát ra một bầu không khí u ám.Tạ Lâm nhìn đám người, anh ấy nhếch môi lạnh lùng.Nếu như Ngũ gia của anh ấy muốn can thiệp vào chuyện ở đây, còn có thể cho người nào chạy thoát được sao?Còn về Tào Kiến, ha hả, chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi....Trong phòng.Thực chất đây là phòng thẩm vấn có tác dụng cách âm rất tốt.Ngại vì bác sĩ Trương ở đây nên Khương Chi không mở miệng.Bác sĩ Trương cũng không ngu ngốc, ông ấy nhận ra chút đầu mối.DTVÁnh mắt của ông ấy đảo qua Khương Chi và Thi Liên Chu, đột nhiên cười một tiếng: “Bảo sao tiểu Nhân khóc lóc cáo trạng với tôi.”Thi Liên Chu nhàn nhạt nhìn ông ấy, anh không đáp lại chủ đề này, mà trầm giọng nói: “Khi nào ông trở về Bắc Kinh vậy?”Bác sĩ Trương lắc đầu: “Tôi già rồi.”Dứt lời, cả hai không nói chuyện với nhau nữa.Bác sĩ Trương lấy kéo cắt ống tay áo của Khương Chi ra, nhìn những vết thương rải rác đáng sợ trên cánh tay cô, ông ấy tức giận nói: “Cháu nhìn những vết sây sát này đi, một cô gái như cháu sao lại có quan hệ với những người nguy hiểm đó được chứ?”Sắc mặt Khương Chi có chút ảm đạm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cô giống như đang tự giễu.Bác sĩ Trương cũng không thèm để ý, ông ấy cẩn thận kiểm tra lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà không ảnh hưởng đến xương cốt hay dây thần kinh nào cả, chỉ là vết thương hơi sâu một chút, nhìn có hơi đáng sợ nhưng chỉ cần xoa thuốc thêm mấy ngày nữa thì không sao rồi”.Ông ấy lưu loát xử lý vết thương, bôi thuốc, băng bó lại, ông ấy còn tiện thể thay thuốc cho vết thương bị nứt ra ở trên vai Khương Chi.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Lê Đăng Vân đi đến bên cạnh Khương Chi, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người, bây giờ trong lòng anh ấy vẫn còn nghĩ thấy mà sợ, liền nói: “Không được! Cứ băng bó ở đây đi, Khương Chi không thể rời khỏi tầm mắt của tôi được!”Anh ấy từng nghe Lê Sơ nhắc đến nhà họ Thi, nhưng anh ấy cũng không quen biết vị Thi ngũ gia không hề kiêng kỵ chuyện gì này.Thi Liên Chu cũng không thèm nhìn anh ấy, mà chỉ là liếc về hướng Khương Chi.Khương Chi thoáng cau mày, cô cũng không do dự thêm nữa mà đứng dậy đi vào trong.Cho dù nói thế nào đi nữa, lần này Thi Liên Chu cũng đã giúp cô, hơn nữa, cô cũng có lời muốn hỏi.Bác sĩ Trương dừng một chút, sau đó ông ấy xách hộp thuốc đi theo cô.Thi Liên Chu xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay rắn chắc khỏe khoắn, anh rất tự nhiên mà đi theo.Tạ Lâm vừa muốn động, Thi Liên Chu liền liếc anh ấy một cái, nói với giọng không mặn không nhạt: “Chờ ở đây.”Vẻ mặt của Tạ Lâm có chút ấm ức, nhưng khi quay đầu lại, anh ấy đã kiềm chế bản thân, thể hiện rõ ràng “sự cao quý và lạnh lùng” của mình.Lê Đăng Vân có vẻ mặt đầy lo lắng nhìn vào bên trong, nhưng anh ấy biết Khương Chi không phải là kiểu người để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy anh ấy cũng kiềm nén cảm xúc rồi ngồi xuống ghế một lần nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi.Trong lòng Tào Kiến sốt ruột, ông ta căn bản không biết ngọn nguồn mọi chuyện.Ngẫm nghĩ một lát, ông ta liền khách sáo cười một tiếng với Tạ Lâm, sau đó bỗng nhiên vẫy tay với Lưu Tiểu Cường.Lưu Tiểu Cường cảm thấy giống như được ân xá, ông ta đang muốn nói chuyện với cấp trên để thương luyện biện pháp đối phó với chuyện này.Hai người bước ra khỏi cổng đồn công an, đi đến một ngóc ngách nào đó để bàn bạc, bỏ lại một nhóm cảnh sát với vẻ mặt rối rắm ở phía sau.Trong lòng bọn họ lo lắng, biết rõ chuyện ngày hôm nay không thể nào phát triển theo hướng tốt được nữa, chưa nói tới việc tương lai tiền đồ không biết trước, mà còn có thể trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người nữa, từ nhân viên công chức trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người, sự chênh lệch này thực sự khiến bọn họ cảm thấy bất an trong lòng.Dương Nghị ngồi ở trong góc, anh ấy dùng hai tay ôm đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cả người toát ra một bầu không khí u ám.Tạ Lâm nhìn đám người, anh ấy nhếch môi lạnh lùng.Nếu như Ngũ gia của anh ấy muốn can thiệp vào chuyện ở đây, còn có thể cho người nào chạy thoát được sao?Còn về Tào Kiến, ha hả, chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi....Trong phòng.Thực chất đây là phòng thẩm vấn có tác dụng cách âm rất tốt.Ngại vì bác sĩ Trương ở đây nên Khương Chi không mở miệng.Bác sĩ Trương cũng không ngu ngốc, ông ấy nhận ra chút đầu mối.DTVÁnh mắt của ông ấy đảo qua Khương Chi và Thi Liên Chu, đột nhiên cười một tiếng: “Bảo sao tiểu Nhân khóc lóc cáo trạng với tôi.”Thi Liên Chu nhàn nhạt nhìn ông ấy, anh không đáp lại chủ đề này, mà trầm giọng nói: “Khi nào ông trở về Bắc Kinh vậy?”Bác sĩ Trương lắc đầu: “Tôi già rồi.”Dứt lời, cả hai không nói chuyện với nhau nữa.Bác sĩ Trương lấy kéo cắt ống tay áo của Khương Chi ra, nhìn những vết thương rải rác đáng sợ trên cánh tay cô, ông ấy tức giận nói: “Cháu nhìn những vết sây sát này đi, một cô gái như cháu sao lại có quan hệ với những người nguy hiểm đó được chứ?”Sắc mặt Khương Chi có chút ảm đạm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cô giống như đang tự giễu.Bác sĩ Trương cũng không thèm để ý, ông ấy cẩn thận kiểm tra lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà không ảnh hưởng đến xương cốt hay dây thần kinh nào cả, chỉ là vết thương hơi sâu một chút, nhìn có hơi đáng sợ nhưng chỉ cần xoa thuốc thêm mấy ngày nữa thì không sao rồi”.Ông ấy lưu loát xử lý vết thương, bôi thuốc, băng bó lại, ông ấy còn tiện thể thay thuốc cho vết thương bị nứt ra ở trên vai Khương Chi.