Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 275
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi nhắm mắt lại, vết thương trên cánh tay đau nhức khiến cô vẫn duy trì được sự tỉnh táo, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là bàn tay mạnh mẽ của Thi Liên Chu.Tốc động của trận lở đất rất nhanh, không biết đã qua bao lâu, Khương Chi đột nhiên nhận ra bản thân đang bị nước sông lạnh băng nuốt chửng, cô kiệt sức đến mức gần như không thể bám được vào thân cây.Thi Liên Chu nắm chặt lấy tay cô, vậy cô về lên trên câyDòng sông cuồn cuộn chảy cực kỳ hỗn loạn, nặng trĩu và mờ mệt, trôi nhanh về phía xa.……Khương Chi cũng không biết bọn họ dừng lại lúc nào.Bầu trời phía trước tối tăm, mưa lớn vẫn không ngừng, trái lại có dấu hiệu càng ngày càng nặng hạt.Cô phun cát trong miệng ra, lắc lắc đôi tay thon dài đang cầm trong tay: “Thi Liên Chu!”Không có âm thanh truyền đến.Sắc mặt Khương Chi tái nhợt, giọng nói cũng không khỏi to hơn chút nữa: “Thi Liên Chu! Thi Liên Chu, anh có ổn không?!”Hơi thở của cô có chút dồn dập, cố gắng trèo lên cái cây lớn đang trôi nổi bên cạnh, không cẩn thận còn bị sặc một ngụm nước.Lúc này, cô cũng nhìn thấy Thi Liên Chu ở bên kia của cái cây.Nửa người trên của anh ấy nằm trên tảng đá chặn cái cây lại, trên trán chảy máu, dù đang hôn mê nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, môi mỏng khẽ mím lại, dáng vẻ trông lạnh lùng mà xa cách.Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức lực chậm rãi kéo anh đến cành cây lớn.Cái cây lớn bị mắc kẹt ở khe đá trong sông, cực kỳ vững chắc, dư sức để chịu đựng sức nặng của hai người.Khương Chi kiểm tra cả người Thi Liên Chu, lau sạch vùng đất trong miệng anh, cô hơi do dự một lát, rồi cúi người nâng hàm dưới của anh lên, khẽ hít một hơi thật sâu, miệng kề miệng hô hấp nhân tạo cho anh.Môi Thi Liên Chu rất lạnh, giống như bị phủ lên một tầng băng vậy.Không bao lâu sau, hơi thở của anh mới trở nên ổn định hơn nhiều.DTVKhương Chi nhìn anh, thở dài một hơi, mua hai ống thuốc kháng sinh từ trong trung tâm thương mại hệ thống ra, tiêm cho Thi Liên Chu một ống, sau đó tiêm cho bản thân một ống, trong trường hợp như vậy, vết thương bị nhiễm trùng thực sự rất nguy hiểm.Sau khi làm xong mọi việc, cô mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.Con đường bị sập, thảm thực vật và đất đá bị cuốn trôi, đất đá trôi cuốn mọi thứ xuống đáy vực, bởi vì đất đá sụp xuống quá nhanh khiến cho dòng nước trong sông bị dâng lên.Tốc độ sông chảy rất nhanh, hai người họ bán được vào thân cây này nên mới có thể sống sót, hiện tại cái cây lớn này đang mắc kẹt giữa khe đá trên sông, dòng nước chảy xiết và tối tăm, dường như chỉ cần không chú ý một chút là có thể nuốt chửng một con người.Khương Chi nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, môi hơi mím lại, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc hỗn loạn.Cô vậy mà lại cùng Thi Liên Chu trải qua một tai nạn không ngờ như vậy, nói chính xác thì cô là người liên lụy Thi Liên Chu, nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không đến trấn Đại Danh, như vậy thì những chuyện tiếp theo đó cũng sẽ không xảy ra.Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu không gặp phải tai nạn như vậy.Nghĩ đến đây, Khương Chi liền nghiêm túc nhìn về phía anhMột lát sau, mới khẽ thở dài nói: “Hình như lại nợ anh càng nhiều rồi.”Nhưng mà trong tình hình hiện tại của hai người họ cũng không có thời gian để suy xét vấn đề này.Cô mím môi, trong đôi mắt hạnh tràn ngập suy nghĩ.Chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng hỏng rồi, cũng không thể xác minh được thời gian cụ thể nữa, nhưng bầu trời thật u ám, mưa to tầm tã, lúc này cũng không biết bao giờ đội cứu hộ mới đến được, người bị bệnh như hai người họ cũng không thể vẫn luôn đứng đây dầm mưa được.Nhưng bây giờ cô đã kiệt sức, cũng không thể dẫn theo Thi Liên Chu bơi vào bờ được.Khương Chi cau mày, tạm thời gạt bỏ ý định bơi vào bờ, cụp mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của Thi Liên Chu, cuối cùng mua một chiếc ô từ trung tâm thương mại trong không gian, nếu tiếp tục đi trong mưa, cũng chỉ khiến nhiệt độ cơ thể càng thêm giảm xuống, khiến cô dễ bị nhiễm trùng nhanh hơn.
Khương Chi nhắm mắt lại, vết thương trên cánh tay đau nhức khiến cô vẫn duy trì được sự tỉnh táo, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là bàn tay mạnh mẽ của Thi Liên Chu.
Tốc động của trận lở đất rất nhanh, không biết đã qua bao lâu, Khương Chi đột nhiên nhận ra bản thân đang bị nước sông lạnh băng nuốt chửng, cô kiệt sức đến mức gần như không thể bám được vào thân cây.
Thi Liên Chu nắm chặt lấy tay cô, vậy cô về lên trên cây
Dòng sông cuồn cuộn chảy cực kỳ hỗn loạn, nặng trĩu và mờ mệt, trôi nhanh về phía xa.
……
Khương Chi cũng không biết bọn họ dừng lại lúc nào.
Bầu trời phía trước tối tăm, mưa lớn vẫn không ngừng, trái lại có dấu hiệu càng ngày càng nặng hạt.
Cô phun cát trong miệng ra, lắc lắc đôi tay thon dài đang cầm trong tay: “Thi Liên Chu!”
Không có âm thanh truyền đến.
Sắc mặt Khương Chi tái nhợt, giọng nói cũng không khỏi to hơn chút nữa: “Thi Liên Chu! Thi Liên Chu, anh có ổn không?!”
Hơi thở của cô có chút dồn dập, cố gắng trèo lên cái cây lớn đang trôi nổi bên cạnh, không cẩn thận còn bị sặc một ngụm nước.
Lúc này, cô cũng nhìn thấy Thi Liên Chu ở bên kia của cái cây.
Nửa người trên của anh ấy nằm trên tảng đá chặn cái cây lại, trên trán chảy máu, dù đang hôn mê nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, môi mỏng khẽ mím lại, dáng vẻ trông lạnh lùng mà xa cách.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức lực chậm rãi kéo anh đến cành cây lớn.
Cái cây lớn bị mắc kẹt ở khe đá trong sông, cực kỳ vững chắc, dư sức để chịu đựng sức nặng của hai người.
Khương Chi kiểm tra cả người Thi Liên Chu, lau sạch vùng đất trong miệng anh, cô hơi do dự một lát, rồi cúi người nâng hàm dưới của anh lên, khẽ hít một hơi thật sâu, miệng kề miệng hô hấp nhân tạo cho anh.
Môi Thi Liên Chu rất lạnh, giống như bị phủ lên một tầng băng vậy.
Không bao lâu sau, hơi thở của anh mới trở nên ổn định hơn nhiều.
DTV
Khương Chi nhìn anh, thở dài một hơi, mua hai ống thuốc kháng sinh từ trong trung tâm thương mại hệ thống ra, tiêm cho Thi Liên Chu một ống, sau đó tiêm cho bản thân một ống, trong trường hợp như vậy, vết thương bị nhiễm trùng thực sự rất nguy hiểm.
Sau khi làm xong mọi việc, cô mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Con đường bị sập, thảm thực vật và đất đá bị cuốn trôi, đất đá trôi cuốn mọi thứ xuống đáy vực, bởi vì đất đá sụp xuống quá nhanh khiến cho dòng nước trong sông bị dâng lên.
Tốc độ sông chảy rất nhanh, hai người họ bán được vào thân cây này nên mới có thể sống sót, hiện tại cái cây lớn này đang mắc kẹt giữa khe đá trên sông, dòng nước chảy xiết và tối tăm, dường như chỉ cần không chú ý một chút là có thể nuốt chửng một con người.
Khương Chi nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, môi hơi mím lại, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc hỗn loạn.
Cô vậy mà lại cùng Thi Liên Chu trải qua một tai nạn không ngờ như vậy, nói chính xác thì cô là người liên lụy Thi Liên Chu, nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không đến trấn Đại Danh, như vậy thì những chuyện tiếp theo đó cũng sẽ không xảy ra.
Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu không gặp phải tai nạn như vậy.
Nghĩ đến đây, Khương Chi liền nghiêm túc nhìn về phía anh
Một lát sau, mới khẽ thở dài nói: “Hình như lại nợ anh càng nhiều rồi.”
Nhưng mà trong tình hình hiện tại của hai người họ cũng không có thời gian để suy xét vấn đề này.
Cô mím môi, trong đôi mắt hạnh tràn ngập suy nghĩ.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng hỏng rồi, cũng không thể xác minh được thời gian cụ thể nữa, nhưng bầu trời thật u ám, mưa to tầm tã, lúc này cũng không biết bao giờ đội cứu hộ mới đến được, người bị bệnh như hai người họ cũng không thể vẫn luôn đứng đây dầm mưa được.
Nhưng bây giờ cô đã kiệt sức, cũng không thể dẫn theo Thi Liên Chu bơi vào bờ được.
Khương Chi cau mày, tạm thời gạt bỏ ý định bơi vào bờ, cụp mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của Thi Liên Chu, cuối cùng mua một chiếc ô từ trung tâm thương mại trong không gian, nếu tiếp tục đi trong mưa, cũng chỉ khiến nhiệt độ cơ thể càng thêm giảm xuống, khiến cô dễ bị nhiễm trùng nhanh hơn.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi nhắm mắt lại, vết thương trên cánh tay đau nhức khiến cô vẫn duy trì được sự tỉnh táo, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là bàn tay mạnh mẽ của Thi Liên Chu.Tốc động của trận lở đất rất nhanh, không biết đã qua bao lâu, Khương Chi đột nhiên nhận ra bản thân đang bị nước sông lạnh băng nuốt chửng, cô kiệt sức đến mức gần như không thể bám được vào thân cây.Thi Liên Chu nắm chặt lấy tay cô, vậy cô về lên trên câyDòng sông cuồn cuộn chảy cực kỳ hỗn loạn, nặng trĩu và mờ mệt, trôi nhanh về phía xa.……Khương Chi cũng không biết bọn họ dừng lại lúc nào.Bầu trời phía trước tối tăm, mưa lớn vẫn không ngừng, trái lại có dấu hiệu càng ngày càng nặng hạt.Cô phun cát trong miệng ra, lắc lắc đôi tay thon dài đang cầm trong tay: “Thi Liên Chu!”Không có âm thanh truyền đến.Sắc mặt Khương Chi tái nhợt, giọng nói cũng không khỏi to hơn chút nữa: “Thi Liên Chu! Thi Liên Chu, anh có ổn không?!”Hơi thở của cô có chút dồn dập, cố gắng trèo lên cái cây lớn đang trôi nổi bên cạnh, không cẩn thận còn bị sặc một ngụm nước.Lúc này, cô cũng nhìn thấy Thi Liên Chu ở bên kia của cái cây.Nửa người trên của anh ấy nằm trên tảng đá chặn cái cây lại, trên trán chảy máu, dù đang hôn mê nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, môi mỏng khẽ mím lại, dáng vẻ trông lạnh lùng mà xa cách.Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức lực chậm rãi kéo anh đến cành cây lớn.Cái cây lớn bị mắc kẹt ở khe đá trong sông, cực kỳ vững chắc, dư sức để chịu đựng sức nặng của hai người.Khương Chi kiểm tra cả người Thi Liên Chu, lau sạch vùng đất trong miệng anh, cô hơi do dự một lát, rồi cúi người nâng hàm dưới của anh lên, khẽ hít một hơi thật sâu, miệng kề miệng hô hấp nhân tạo cho anh.Môi Thi Liên Chu rất lạnh, giống như bị phủ lên một tầng băng vậy.Không bao lâu sau, hơi thở của anh mới trở nên ổn định hơn nhiều.DTVKhương Chi nhìn anh, thở dài một hơi, mua hai ống thuốc kháng sinh từ trong trung tâm thương mại hệ thống ra, tiêm cho Thi Liên Chu một ống, sau đó tiêm cho bản thân một ống, trong trường hợp như vậy, vết thương bị nhiễm trùng thực sự rất nguy hiểm.Sau khi làm xong mọi việc, cô mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.Con đường bị sập, thảm thực vật và đất đá bị cuốn trôi, đất đá trôi cuốn mọi thứ xuống đáy vực, bởi vì đất đá sụp xuống quá nhanh khiến cho dòng nước trong sông bị dâng lên.Tốc độ sông chảy rất nhanh, hai người họ bán được vào thân cây này nên mới có thể sống sót, hiện tại cái cây lớn này đang mắc kẹt giữa khe đá trên sông, dòng nước chảy xiết và tối tăm, dường như chỉ cần không chú ý một chút là có thể nuốt chửng một con người.Khương Chi nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, môi hơi mím lại, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc hỗn loạn.Cô vậy mà lại cùng Thi Liên Chu trải qua một tai nạn không ngờ như vậy, nói chính xác thì cô là người liên lụy Thi Liên Chu, nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không đến trấn Đại Danh, như vậy thì những chuyện tiếp theo đó cũng sẽ không xảy ra.Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu không gặp phải tai nạn như vậy.Nghĩ đến đây, Khương Chi liền nghiêm túc nhìn về phía anhMột lát sau, mới khẽ thở dài nói: “Hình như lại nợ anh càng nhiều rồi.”Nhưng mà trong tình hình hiện tại của hai người họ cũng không có thời gian để suy xét vấn đề này.Cô mím môi, trong đôi mắt hạnh tràn ngập suy nghĩ.Chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng hỏng rồi, cũng không thể xác minh được thời gian cụ thể nữa, nhưng bầu trời thật u ám, mưa to tầm tã, lúc này cũng không biết bao giờ đội cứu hộ mới đến được, người bị bệnh như hai người họ cũng không thể vẫn luôn đứng đây dầm mưa được.Nhưng bây giờ cô đã kiệt sức, cũng không thể dẫn theo Thi Liên Chu bơi vào bờ được.Khương Chi cau mày, tạm thời gạt bỏ ý định bơi vào bờ, cụp mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của Thi Liên Chu, cuối cùng mua một chiếc ô từ trung tâm thương mại trong không gian, nếu tiếp tục đi trong mưa, cũng chỉ khiến nhiệt độ cơ thể càng thêm giảm xuống, khiến cô dễ bị nhiễm trùng nhanh hơn.