Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 277

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Hai người nhảy xuống nước, nước sông giống như băng lặng thấu xương khiến Khương Chi rùng mình, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị Thi Liên Chu nắm lấy, anh kéo cô bơi một mạch từ dòng sông cuồn cuộn vào bờ.Vì nước sông đã dâng cao nên mặt sông rộng hơn rất nhiều, khi vào đến bờ, cả hai người đều có chút mệt mỏi.“Vết thương không sao chứ?” Thi Liên Chu ngồi trên phiến đá bên bờ sông, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi.Khương Chi lắc đầu, cô đặt tay lên trán của anh, ngay cả nước mưa lạnh như băng cũng không thể che giấu được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.“Đi thôi.” Khương Chi cau mày, cô vừa mở ô ra vừa đỡ Thi Liên Chu đứng dậy.Đôi mắt Thi Liên Chu tối sầm lại, anh cầm lấy cái ô, đồng thời còn nắm chặt cả bàn tay của cô.Bàn tay anh bọc lấy những ngón tay lạnh ngắt của cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Tôi vẫn chưa yếu như vậy đâu.”Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô tức giận nói: “Giờ phút mấu chốt như vậy, có gì mà phải cậy mạnh chứ?”Thi Liên Chu không lên tiếng, anh dẫn cô đi từng bước về phía xa.Đất đất hai bên khe núi mềm nhũn, sụp đổ, hai người bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể leo lên dốc và đi vào con đường bằng phẳng, trên người bê bết bùn và máu, trông bọn họ vô cùng chật vật.Sắc trời tối đến mức giơ bàn tay lên không thể nhìn thấy năm ngón tay, cộng thêm cơn mưa như thác đổ này, hoàn cảnh của bọn họ đã tồi tệ đến mức độ cao nhất.Khương Chi liếc nhìn dấu vết bên đường rồi nói: “Chúng ta đi theo con đường này, có lẽ sẽ tìm thấy một thôn làng”.Sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn của Thi Liên Chu không lộ ra chút biểu tình nào, anh gật đầu một cái.Khương Chi nhận thấy bàn tay đang nắm tay mình nóng đến đáng sợ, trong lòng lo lắng, cô chỉ có thể nhanh chóng kéo anh về phía trước, thể chất cơ thể này của cô cũng vô cùng kém, trải qua nhiều chuyện như vậy, chức năng cơ thể gần như suy sụp, cô chỉ đang cố dùng nghị lực để kiên trì chống đỡ.Từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người có sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.Bọn họ đi hết cả chặng đường một cách vật vã, khoảng chừng hai mươi phút sau, lúc Khương Chi mệt tới thở hồng hộc thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một dãy nhà.Tinh thần của cô chấn động, cô nghiêng đầu nhìn Thi Liên Chu, tình trạng của anh rõ ràng là không được tốt cho lắm.Khương Chi khẽ mím môi, cô nắm ngược lại bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Có thôn, anh kiên trì thêm một chút nữa.”“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu có hơi khàn khàn, âm đuôi khá quyến rũ.Hai người vào trong thôn, bọn họ cũng không để ý đánh giá chung quanh mà tìm kiếm một ngôi nhà gần đó, Khương Chi giơ tay gõ lên một cánh cửa, cô sợ tiếng mưa như thác đổ sẽ che lấp giọng nói của mình, cho nên cô liền la lớn: “Xin hỏi có người hay không?”Trong phòng không động tĩnh gì.Khương Chi cũng không nản lòng, giọng nói càng lớn mấy phần: “Xin hỏi có người hay không?”Không bao lâu, một ngọn đèn dầu được thắp sáng trong căn nhà đó.Cánh cửa bằng gỗ kêu lên một tiếng rồi mở ra, một người phụ nữ đã lớn tuổi mặc áo khoác, bà ấy lẩm bẩm hỏi: “Ai vậy?”Cửa vừa mở ra, bà ấy nhìn hai người vô cùng chật vật nhưng không che giấu được hào quang của mình khiến bà ấy hơi ngẩn người.Một nụ cười ngượng ngùng dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt của Khương Chi, cô nhẹ nhàng nói: “Chào đồng chí, chúng tôi gặp phải lở đất, rồi bị nước sông cuốn trôi đến nơi này, bên ngoài mưa lớn quá, chúng tôi có thể mượn chỗ của dì nghỉ lại một đêm được không?”Nói xong, nhìn vẻ mặt do dự và sự cảnh giác của người phụ nữ đối với người lạ, nụ cười trên khuôn mặt Khương Chi lại càng dịu dàng hơn mấy phần, cô lấy một tờ mười đồng ướt nhẹp từ trong túi áo ra rồi nói: “Chúng tôi cũng không ở miễn phí đâu.”

Hai người nhảy xuống nước, nước sông giống như băng lặng thấu xương khiến Khương Chi rùng mình, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị Thi Liên Chu nắm lấy, anh kéo cô bơi một mạch từ dòng sông cuồn cuộn vào bờ.

Vì nước sông đã dâng cao nên mặt sông rộng hơn rất nhiều, khi vào đến bờ, cả hai người đều có chút mệt mỏi.

“Vết thương không sao chứ?” Thi Liên Chu ngồi trên phiến đá bên bờ sông, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi.

Khương Chi lắc đầu, cô đặt tay lên trán của anh, ngay cả nước mưa lạnh như băng cũng không thể che giấu được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.

“Đi thôi.” Khương Chi cau mày, cô vừa mở ô ra vừa đỡ Thi Liên Chu đứng dậy.

Đôi mắt Thi Liên Chu tối sầm lại, anh cầm lấy cái ô, đồng thời còn nắm chặt cả bàn tay của cô.

Bàn tay anh bọc lấy những ngón tay lạnh ngắt của cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Tôi vẫn chưa yếu như vậy đâu.”

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô tức giận nói: “Giờ phút mấu chốt như vậy, có gì mà phải cậy mạnh chứ?”

Thi Liên Chu không lên tiếng, anh dẫn cô đi từng bước về phía xa.

Đất đất hai bên khe núi mềm nhũn, sụp đổ, hai người bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể leo lên dốc và đi vào con đường bằng phẳng, trên người bê bết bùn và máu, trông bọn họ vô cùng chật vật.

Sắc trời tối đến mức giơ bàn tay lên không thể nhìn thấy năm ngón tay, cộng thêm cơn mưa như thác đổ này, hoàn cảnh của bọn họ đã tồi tệ đến mức độ cao nhất.

Khương Chi liếc nhìn dấu vết bên đường rồi nói: “Chúng ta đi theo con đường này, có lẽ sẽ tìm thấy một thôn làng”.

Sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn của Thi Liên Chu không lộ ra chút biểu tình nào, anh gật đầu một cái.

Khương Chi nhận thấy bàn tay đang nắm tay mình nóng đến đáng sợ, trong lòng lo lắng, cô chỉ có thể nhanh chóng kéo anh về phía trước, thể chất cơ thể này của cô cũng vô cùng kém, trải qua nhiều chuyện như vậy, chức năng cơ thể gần như suy sụp, cô chỉ đang cố dùng nghị lực để kiên trì chống đỡ.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người có sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.

Bọn họ đi hết cả chặng đường một cách vật vã, khoảng chừng hai mươi phút sau, lúc Khương Chi mệt tới thở hồng hộc thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một dãy nhà.

Tinh thần của cô chấn động, cô nghiêng đầu nhìn Thi Liên Chu, tình trạng của anh rõ ràng là không được tốt cho lắm.

Khương Chi khẽ mím môi, cô nắm ngược lại bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Có thôn, anh kiên trì thêm một chút nữa.”

“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu có hơi khàn khàn, âm đuôi khá quyến rũ.

Hai người vào trong thôn, bọn họ cũng không để ý đánh giá chung quanh mà tìm kiếm một ngôi nhà gần đó, Khương Chi giơ tay gõ lên một cánh cửa, cô sợ tiếng mưa như thác đổ sẽ che lấp giọng nói của mình, cho nên cô liền la lớn: “Xin hỏi có người hay không?”

Trong phòng không động tĩnh gì.

Khương Chi cũng không nản lòng, giọng nói càng lớn mấy phần: “Xin hỏi có người hay không?”

Không bao lâu, một ngọn đèn dầu được thắp sáng trong căn nhà đó.

Cánh cửa bằng gỗ kêu lên một tiếng rồi mở ra, một người phụ nữ đã lớn tuổi mặc áo khoác, bà ấy lẩm bẩm hỏi: “Ai vậy?”

Cửa vừa mở ra, bà ấy nhìn hai người vô cùng chật vật nhưng không che giấu được hào quang của mình khiến bà ấy hơi ngẩn người.

Một nụ cười ngượng ngùng dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt của Khương Chi, cô nhẹ nhàng nói: “Chào đồng chí, chúng tôi gặp phải lở đất, rồi bị nước sông cuốn trôi đến nơi này, bên ngoài mưa lớn quá, chúng tôi có thể mượn chỗ của dì nghỉ lại một đêm được không?”

Nói xong, nhìn vẻ mặt do dự và sự cảnh giác của người phụ nữ đối với người lạ, nụ cười trên khuôn mặt Khương Chi lại càng dịu dàng hơn mấy phần, cô lấy một tờ mười đồng ướt nhẹp từ trong túi áo ra rồi nói: “Chúng tôi cũng không ở miễn phí đâu.”

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Hai người nhảy xuống nước, nước sông giống như băng lặng thấu xương khiến Khương Chi rùng mình, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì tay đã bị Thi Liên Chu nắm lấy, anh kéo cô bơi một mạch từ dòng sông cuồn cuộn vào bờ.Vì nước sông đã dâng cao nên mặt sông rộng hơn rất nhiều, khi vào đến bờ, cả hai người đều có chút mệt mỏi.“Vết thương không sao chứ?” Thi Liên Chu ngồi trên phiến đá bên bờ sông, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi.Khương Chi lắc đầu, cô đặt tay lên trán của anh, ngay cả nước mưa lạnh như băng cũng không thể che giấu được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh.“Đi thôi.” Khương Chi cau mày, cô vừa mở ô ra vừa đỡ Thi Liên Chu đứng dậy.Đôi mắt Thi Liên Chu tối sầm lại, anh cầm lấy cái ô, đồng thời còn nắm chặt cả bàn tay của cô.Bàn tay anh bọc lấy những ngón tay lạnh ngắt của cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Tôi vẫn chưa yếu như vậy đâu.”Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô tức giận nói: “Giờ phút mấu chốt như vậy, có gì mà phải cậy mạnh chứ?”Thi Liên Chu không lên tiếng, anh dẫn cô đi từng bước về phía xa.Đất đất hai bên khe núi mềm nhũn, sụp đổ, hai người bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể leo lên dốc và đi vào con đường bằng phẳng, trên người bê bết bùn và máu, trông bọn họ vô cùng chật vật.Sắc trời tối đến mức giơ bàn tay lên không thể nhìn thấy năm ngón tay, cộng thêm cơn mưa như thác đổ này, hoàn cảnh của bọn họ đã tồi tệ đến mức độ cao nhất.Khương Chi liếc nhìn dấu vết bên đường rồi nói: “Chúng ta đi theo con đường này, có lẽ sẽ tìm thấy một thôn làng”.Sắc mặt nghiêm nghị cứng rắn của Thi Liên Chu không lộ ra chút biểu tình nào, anh gật đầu một cái.Khương Chi nhận thấy bàn tay đang nắm tay mình nóng đến đáng sợ, trong lòng lo lắng, cô chỉ có thể nhanh chóng kéo anh về phía trước, thể chất cơ thể này của cô cũng vô cùng kém, trải qua nhiều chuyện như vậy, chức năng cơ thể gần như suy sụp, cô chỉ đang cố dùng nghị lực để kiên trì chống đỡ.Từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người có sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ.Bọn họ đi hết cả chặng đường một cách vật vã, khoảng chừng hai mươi phút sau, lúc Khương Chi mệt tới thở hồng hộc thì cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một dãy nhà.Tinh thần của cô chấn động, cô nghiêng đầu nhìn Thi Liên Chu, tình trạng của anh rõ ràng là không được tốt cho lắm.Khương Chi khẽ mím môi, cô nắm ngược lại bàn tay của anh, nhẹ nhàng nói: “Có thôn, anh kiên trì thêm một chút nữa.”“Ừ.” Giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu có hơi khàn khàn, âm đuôi khá quyến rũ.Hai người vào trong thôn, bọn họ cũng không để ý đánh giá chung quanh mà tìm kiếm một ngôi nhà gần đó, Khương Chi giơ tay gõ lên một cánh cửa, cô sợ tiếng mưa như thác đổ sẽ che lấp giọng nói của mình, cho nên cô liền la lớn: “Xin hỏi có người hay không?”Trong phòng không động tĩnh gì.Khương Chi cũng không nản lòng, giọng nói càng lớn mấy phần: “Xin hỏi có người hay không?”Không bao lâu, một ngọn đèn dầu được thắp sáng trong căn nhà đó.Cánh cửa bằng gỗ kêu lên một tiếng rồi mở ra, một người phụ nữ đã lớn tuổi mặc áo khoác, bà ấy lẩm bẩm hỏi: “Ai vậy?”Cửa vừa mở ra, bà ấy nhìn hai người vô cùng chật vật nhưng không che giấu được hào quang của mình khiến bà ấy hơi ngẩn người.Một nụ cười ngượng ngùng dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt của Khương Chi, cô nhẹ nhàng nói: “Chào đồng chí, chúng tôi gặp phải lở đất, rồi bị nước sông cuốn trôi đến nơi này, bên ngoài mưa lớn quá, chúng tôi có thể mượn chỗ của dì nghỉ lại một đêm được không?”Nói xong, nhìn vẻ mặt do dự và sự cảnh giác của người phụ nữ đối với người lạ, nụ cười trên khuôn mặt Khương Chi lại càng dịu dàng hơn mấy phần, cô lấy một tờ mười đồng ướt nhẹp từ trong túi áo ra rồi nói: “Chúng tôi cũng không ở miễn phí đâu.”

Chương 277