Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 305

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Thi Liên Chu trở về phòng, nhìn cuộn giấy trong tay, do dự một chút, vẫn quyết định dùng cho Khương Chi.Có vết m.á.u in trên tấm khăn trải giường.Thi Liên Chu cẩn thận cuộn giấy vệ sinh lại, đầu tiên là lau chùi cho Khương Chi, rồi dùng hành động không được thành thạo do mới lần đầu sử dụng lót cho cô, sau một loạt những hành động trên, đầu anh toát hết mồ hôi lạnh.Khương Chi lại ngủ ngon lành hơn.Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, anh cũng không bao giờ ngờ được có một ngày bản thân lại có thể làm chuyện như vậy.Anh ngủ không được, dứt khoát cầm cuốn sách bài tập rơi trên mặt đất, xem thử rốt cuộc con ma men này đã viết những gì.Thi Liên Chu vốn không ôm hy vọng, nhưng mà vừa nhìn, ánh mắt anh lại hơi nheo lại, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.《 Đại Thoại Tây Du Đại Thánh đón dâu 》.Chí Tôn Bảo bị Nguyệt Quang Bảo đóng băng quay về 500 năm trước, gặp được Tử Hà tiên tử.“Ta không có sức kháng cự, chạy như điên về phía ngươi.”“Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ dẫm lên mây bảy sắc tới cưới ta, ta đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.”“Hắn giống như một con chó.”“……”Ánh mắt Thi Liên Chu âm trầm, theo thói quen châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên môi, bỗng nhiên dừng lại.Anh ngước mắt nhìn Khương Chi, dụi tắt điếu thuốc, thu mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào sách bài tập trong tay, hàng mi rũ xuống che đi suy nghĩ nơi đáy mắt.Khương Chi viết kịch bản này, giá trị là không thể nghi ngờ.Thi Liên Chu buông sách bài tập, quay đầu nhìn thuốc hạ sốt trên tủ, nhắm mắt lại dường như có điều suy nghĩ, người phụ nữ Khương Chi này, trên người có rất nhiều bí mật, anh phải suy nghĩ thật kỹ.……Hôm sau, ánh bình minh dần hé.Khương Chi là bị từng cơn đau bụng đánh thức, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu đang ngủ bên cạnh, cau mày đứng dậy, nhìn vết m.á.u trên khăn trải giường, quả nhiên là bà dì đã tới, từ hồi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên bà dì tới khiến cô vẫn còn chưa quen.Bỗng nhiên, cô khựng lại, ngập ngừng vươn tay sờ quần.Ký ức tối qua như những thước phim rời rạc, từng khung hình xẹt qua tâm trí cô, sắc mặt Khương Chi đột nhiên lúc xanh lúc trắng.Cô không nhớ được nhiều, nhưng cũng biết bản thân uống say phát điên, bởi vì dấu trăng trên nốt ruồi son của Thi Liên Chu, quá dễ thấy.“Tê ——” Khương Chi hít một ngụm khí lạnh, luống cuống tay chân nhảy từ trên giường xuống, gần như chỉ có chạy là phương thức rời khỏi căn phòng này, cô chạy nhanh tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa chuyện tối qua.Sau khi cô rời khỏi, Thi Liên Chu mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lười biếng, trong mắt ẩn chứ ý vị khó dò.Khương Chi vừa ra khỏi cửa, đã nhìn ra ngoài thấy bầu trời trong xanh, động tác hơi ngừng lại, trong ánh mắt đầy tia sáng.Hết mưa rồi?DTVCô đi ra ngoài, ngửi mùi bùn nhàn nhạt trong không khí, tâm trạng vui vẻ, buồn bực vừa rồi cũng hóa hư không, nhưng cảm giác đau bụng từng cơn kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng cầm giấy đi giải quyết vấn đề bà dì phiền não này.Thập niên 80, nhà vệ sinh ở quê đều được đặt ở phía trước và phía sau nhà, đều được dựng sát tường, vô cùng thô sơ.Khương Chi rất nhanh đã xử lý bản thân xong, với tình hình này cũng không tiện để lấy băng vệ sinh ra, nên cô tạm thời nhẫn nhịn.Cô không vội quay về, ngồi xổm bên luống rau trước nhà, nhìn lũ giun siêng năng xới đất sau cơn mưa.Khương Chi nhìn ngắm, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc bùi ngùi khó tả.

Thi Liên Chu trở về phòng, nhìn cuộn giấy trong tay, do dự một chút, vẫn quyết định dùng cho Khương Chi.

Có vết m.á.u in trên tấm khăn trải giường.

Thi Liên Chu cẩn thận cuộn giấy vệ sinh lại, đầu tiên là lau chùi cho Khương Chi, rồi dùng hành động không được thành thạo do mới lần đầu sử dụng lót cho cô, sau một loạt những hành động trên, đầu anh toát hết mồ hôi lạnh.

Khương Chi lại ngủ ngon lành hơn.

Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, anh cũng không bao giờ ngờ được có một ngày bản thân lại có thể làm chuyện như vậy.

Anh ngủ không được, dứt khoát cầm cuốn sách bài tập rơi trên mặt đất, xem thử rốt cuộc con ma men này đã viết những gì.

Thi Liên Chu vốn không ôm hy vọng, nhưng mà vừa nhìn, ánh mắt anh lại hơi nheo lại, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

《 Đại Thoại Tây Du Đại Thánh đón dâu 》.

Chí Tôn Bảo bị Nguyệt Quang Bảo đóng băng quay về 500 năm trước, gặp được Tử Hà tiên tử.

“Ta không có sức kháng cự, chạy như điên về phía ngươi.”

“Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ dẫm lên mây bảy sắc tới cưới ta, ta đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.”

“Hắn giống như một con chó.”

“……”

Ánh mắt Thi Liên Chu âm trầm, theo thói quen châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên môi, bỗng nhiên dừng lại.

Anh ngước mắt nhìn Khương Chi, dụi tắt điếu thuốc, thu mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào sách bài tập trong tay, hàng mi rũ xuống che đi suy nghĩ nơi đáy mắt.

Khương Chi viết kịch bản này, giá trị là không thể nghi ngờ.

Thi Liên Chu buông sách bài tập, quay đầu nhìn thuốc hạ sốt trên tủ, nhắm mắt lại dường như có điều suy nghĩ, người phụ nữ Khương Chi này, trên người có rất nhiều bí mật, anh phải suy nghĩ thật kỹ.

……

Hôm sau, ánh bình minh dần hé.

Khương Chi là bị từng cơn đau bụng đánh thức, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu đang ngủ bên cạnh, cau mày đứng dậy, nhìn vết m.á.u trên khăn trải giường, quả nhiên là bà dì đã tới, từ hồi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên bà dì tới khiến cô vẫn còn chưa quen.

Bỗng nhiên, cô khựng lại, ngập ngừng vươn tay sờ quần.

Ký ức tối qua như những thước phim rời rạc, từng khung hình xẹt qua tâm trí cô, sắc mặt Khương Chi đột nhiên lúc xanh lúc trắng.

Cô không nhớ được nhiều, nhưng cũng biết bản thân uống say phát điên, bởi vì dấu trăng trên nốt ruồi son của Thi Liên Chu, quá dễ thấy.

“Tê ——” Khương Chi hít một ngụm khí lạnh, luống cuống tay chân nhảy từ trên giường xuống, gần như chỉ có chạy là phương thức rời khỏi căn phòng này, cô chạy nhanh tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa chuyện tối qua.

Sau khi cô rời khỏi, Thi Liên Chu mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lười biếng, trong mắt ẩn chứ ý vị khó dò.

Khương Chi vừa ra khỏi cửa, đã nhìn ra ngoài thấy bầu trời trong xanh, động tác hơi ngừng lại, trong ánh mắt đầy tia sáng.

Hết mưa rồi?

DTV

Cô đi ra ngoài, ngửi mùi bùn nhàn nhạt trong không khí, tâm trạng vui vẻ, buồn bực vừa rồi cũng hóa hư không, nhưng cảm giác đau bụng từng cơn kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng cầm giấy đi giải quyết vấn đề bà dì phiền não này.

Thập niên 80, nhà vệ sinh ở quê đều được đặt ở phía trước và phía sau nhà, đều được dựng sát tường, vô cùng thô sơ.

Khương Chi rất nhanh đã xử lý bản thân xong, với tình hình này cũng không tiện để lấy băng vệ sinh ra, nên cô tạm thời nhẫn nhịn.

Cô không vội quay về, ngồi xổm bên luống rau trước nhà, nhìn lũ giun siêng năng xới đất sau cơn mưa.

Khương Chi nhìn ngắm, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc bùi ngùi khó tả.

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Thi Liên Chu trở về phòng, nhìn cuộn giấy trong tay, do dự một chút, vẫn quyết định dùng cho Khương Chi.Có vết m.á.u in trên tấm khăn trải giường.Thi Liên Chu cẩn thận cuộn giấy vệ sinh lại, đầu tiên là lau chùi cho Khương Chi, rồi dùng hành động không được thành thạo do mới lần đầu sử dụng lót cho cô, sau một loạt những hành động trên, đầu anh toát hết mồ hôi lạnh.Khương Chi lại ngủ ngon lành hơn.Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, anh cũng không bao giờ ngờ được có một ngày bản thân lại có thể làm chuyện như vậy.Anh ngủ không được, dứt khoát cầm cuốn sách bài tập rơi trên mặt đất, xem thử rốt cuộc con ma men này đã viết những gì.Thi Liên Chu vốn không ôm hy vọng, nhưng mà vừa nhìn, ánh mắt anh lại hơi nheo lại, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.《 Đại Thoại Tây Du Đại Thánh đón dâu 》.Chí Tôn Bảo bị Nguyệt Quang Bảo đóng băng quay về 500 năm trước, gặp được Tử Hà tiên tử.“Ta không có sức kháng cự, chạy như điên về phía ngươi.”“Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ dẫm lên mây bảy sắc tới cưới ta, ta đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.”“Hắn giống như một con chó.”“……”Ánh mắt Thi Liên Chu âm trầm, theo thói quen châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên môi, bỗng nhiên dừng lại.Anh ngước mắt nhìn Khương Chi, dụi tắt điếu thuốc, thu mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào sách bài tập trong tay, hàng mi rũ xuống che đi suy nghĩ nơi đáy mắt.Khương Chi viết kịch bản này, giá trị là không thể nghi ngờ.Thi Liên Chu buông sách bài tập, quay đầu nhìn thuốc hạ sốt trên tủ, nhắm mắt lại dường như có điều suy nghĩ, người phụ nữ Khương Chi này, trên người có rất nhiều bí mật, anh phải suy nghĩ thật kỹ.……Hôm sau, ánh bình minh dần hé.Khương Chi là bị từng cơn đau bụng đánh thức, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu đang ngủ bên cạnh, cau mày đứng dậy, nhìn vết m.á.u trên khăn trải giường, quả nhiên là bà dì đã tới, từ hồi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên bà dì tới khiến cô vẫn còn chưa quen.Bỗng nhiên, cô khựng lại, ngập ngừng vươn tay sờ quần.Ký ức tối qua như những thước phim rời rạc, từng khung hình xẹt qua tâm trí cô, sắc mặt Khương Chi đột nhiên lúc xanh lúc trắng.Cô không nhớ được nhiều, nhưng cũng biết bản thân uống say phát điên, bởi vì dấu trăng trên nốt ruồi son của Thi Liên Chu, quá dễ thấy.“Tê ——” Khương Chi hít một ngụm khí lạnh, luống cuống tay chân nhảy từ trên giường xuống, gần như chỉ có chạy là phương thức rời khỏi căn phòng này, cô chạy nhanh tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa chuyện tối qua.Sau khi cô rời khỏi, Thi Liên Chu mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lười biếng, trong mắt ẩn chứ ý vị khó dò.Khương Chi vừa ra khỏi cửa, đã nhìn ra ngoài thấy bầu trời trong xanh, động tác hơi ngừng lại, trong ánh mắt đầy tia sáng.Hết mưa rồi?DTVCô đi ra ngoài, ngửi mùi bùn nhàn nhạt trong không khí, tâm trạng vui vẻ, buồn bực vừa rồi cũng hóa hư không, nhưng cảm giác đau bụng từng cơn kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng cầm giấy đi giải quyết vấn đề bà dì phiền não này.Thập niên 80, nhà vệ sinh ở quê đều được đặt ở phía trước và phía sau nhà, đều được dựng sát tường, vô cùng thô sơ.Khương Chi rất nhanh đã xử lý bản thân xong, với tình hình này cũng không tiện để lấy băng vệ sinh ra, nên cô tạm thời nhẫn nhịn.Cô không vội quay về, ngồi xổm bên luống rau trước nhà, nhìn lũ giun siêng năng xới đất sau cơn mưa.Khương Chi nhìn ngắm, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc bùi ngùi khó tả.

Chương 305