Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…

Chương 324

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Vào thời đại này, sự phát triển của công nghệ in offset đang ở thời kỳ đỉnh cao.Khương Chi gật đầu, vẻ mặt cô giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Trong cửa hàng hệ thống, giá máy in d.a.o động từ ba chục ngàn đến bảy chục ngàn đồng, nói như vậy, mua máy móc trong thực tế sẽ tiết kiệm chi phí hơn, bây giờ trong tay cô có vốn khởi nghiệp khoảng ba mươi ngàn đồng, việc mua hai máy in offset bốn màu cũng không khó.Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Còn máy đóng sách thì sao?”“Máy đóng sách? Nếu trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, thì có thể thuê người đóng sách bằng tay, đóng một quyển sách trả hai, ba hào là được.” Rõ ràng Phó Đông Sinh rất có kinh nghiệm, ông ấy nói như vậy.Khương Chi gật đầu, trong lòng cô có tính toán.Lúc này, Phó Đông Thăng nói: “Tiểu Khương, chuyện máy móc, thật ra tôi có một cách đó.”“Ồ?”Khương Chi hơi ngạc nhiên nhướng mày, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng.“Vẫn là phố Tụ Hoa đó, ban đầu khi doanh nhân nước ngoài chưa thuê con phố này, tôi có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy đã mở một toàn soạn báo nhỏ cho nên có một chiếc máy in offset bốn màu, nhà xuất bản chúng tôi cũng thường xuyên hợp tác với cô ấy.”“Khoảng thời gian này cô ấy có hơi lo lắng, vốn là toà soạn báo nhỏ cho nên cũng chỉ đủ thể sống qua ngày và trả tiền lương cho nhân viên, bây giờ tiền thuê nhà lại tăng cao ngất ngưởng, cho nên cô ấy đang tính cho nhân viên nghỉ việc, đóng toà soạn báo, đồng thời bán lại máy móc với giá rẻ.”Phó Đông Thăng vừa nói, còn không nhịn được xoa xoa tay, trên mặt cười rạng rỡ.Ông ấy nói mấy lời này đương nhiên có tư tâm.Người có khả năng mua được chiếc máy in này ở trấn Đại Danh không nhiều, cho dù người ta thật sự muốn mua, thì chắc chắn cũng sẽ chèn ép giá cả xuống mức thấp nhấp, dù sao thì tất cả mọi người đều biết chuyện của phố Tụ Hoa, cho nên người sốt ruột chính là Vân Tường.Vân Tường, chính là bạn ông ấy.Nhưng mà nếu như Khương Chi đồng ý mua lại, cô nể mặt mũi của ông ấy, chắc chắn sẽ không để Vân Tường chịu thiệt quá nhiều.Khương Chi lẳng lặng nghe xong rồi liếc ông ấy một cái.“Bạn ông định bán lại máy in với giá bao nhiêu?” Khương Chi nói với giọng nhàn nhạt.Cô là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện, nếu người bán không đưa ra mức giá hợp lý thì cô cũng sẽ không làm đồ ngốc.Phó Đông Thăng vội vàng nói: “Máy móc vẫn còn mới 70%, bán lại với giá bốn ngàn đồng. Chuyện quan trọng nhất là khi chúng ta mới thành lập nhà xuất bản, cũng không thể thiếu đội trưởng in ấn, Vân Tường và... Và chồng cô ấy, đều là những người có kinh nghiệm, nếu như cô thuê bọn họ đến làm, vậy thì cũng đỡ tốn công sức tuyển nhân viên mà.”Đội trưởng in ấn, là người phụ trách toàn bộ quá trình in ấn, cũng được xem là nhân tài kỹ thuật.Lúc Phó Đông Thăng nhắc đến mấy chữ “Chồng Vân Tường”, có một tia khác lạ thoán qua trong đôi mắt ông ấy, rất nhanh liền biến mất không thấy.Khương Chi thấy Phó Đông Thăng tỏ vẻ nghiêm túc, cô cũng không có ý định qua loa lấy lệ ý, liền nói: “Được, ngày mai tôi cùng ông về trấn Đại Danh một chuyến, chuyện này phải nhanh chóng quyết định, tin tức về trấn Đại Danh sẽ được đăng trên trang nhất.”“Được!” Phó Đông Thăng giải quyết được vấn đề khó khăn, ông ấy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.Hai người lại bàn bạc chuyện của nhà xuất bản một lúc, Phó Đông Thăng liền tạm biệt rời đi, ông ấy vẫn phải đến nhà khách ở lại một đêm....DTV

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Vào thời đại này, sự phát triển của công nghệ in offset đang ở thời kỳ đỉnh cao.Khương Chi gật đầu, vẻ mặt cô giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Trong cửa hàng hệ thống, giá máy in d.a.o động từ ba chục ngàn đến bảy chục ngàn đồng, nói như vậy, mua máy móc trong thực tế sẽ tiết kiệm chi phí hơn, bây giờ trong tay cô có vốn khởi nghiệp khoảng ba mươi ngàn đồng, việc mua hai máy in offset bốn màu cũng không khó.Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Còn máy đóng sách thì sao?”“Máy đóng sách? Nếu trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, thì có thể thuê người đóng sách bằng tay, đóng một quyển sách trả hai, ba hào là được.” Rõ ràng Phó Đông Sinh rất có kinh nghiệm, ông ấy nói như vậy.Khương Chi gật đầu, trong lòng cô có tính toán.Lúc này, Phó Đông Thăng nói: “Tiểu Khương, chuyện máy móc, thật ra tôi có một cách đó.”“Ồ?”Khương Chi hơi ngạc nhiên nhướng mày, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng.“Vẫn là phố Tụ Hoa đó, ban đầu khi doanh nhân nước ngoài chưa thuê con phố này, tôi có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy đã mở một toàn soạn báo nhỏ cho nên có một chiếc máy in offset bốn màu, nhà xuất bản chúng tôi cũng thường xuyên hợp tác với cô ấy.”“Khoảng thời gian này cô ấy có hơi lo lắng, vốn là toà soạn báo nhỏ cho nên cũng chỉ đủ thể sống qua ngày và trả tiền lương cho nhân viên, bây giờ tiền thuê nhà lại tăng cao ngất ngưởng, cho nên cô ấy đang tính cho nhân viên nghỉ việc, đóng toà soạn báo, đồng thời bán lại máy móc với giá rẻ.”Phó Đông Thăng vừa nói, còn không nhịn được xoa xoa tay, trên mặt cười rạng rỡ.Ông ấy nói mấy lời này đương nhiên có tư tâm.Người có khả năng mua được chiếc máy in này ở trấn Đại Danh không nhiều, cho dù người ta thật sự muốn mua, thì chắc chắn cũng sẽ chèn ép giá cả xuống mức thấp nhấp, dù sao thì tất cả mọi người đều biết chuyện của phố Tụ Hoa, cho nên người sốt ruột chính là Vân Tường.Vân Tường, chính là bạn ông ấy.Nhưng mà nếu như Khương Chi đồng ý mua lại, cô nể mặt mũi của ông ấy, chắc chắn sẽ không để Vân Tường chịu thiệt quá nhiều.Khương Chi lẳng lặng nghe xong rồi liếc ông ấy một cái.“Bạn ông định bán lại máy in với giá bao nhiêu?” Khương Chi nói với giọng nhàn nhạt.Cô là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện, nếu người bán không đưa ra mức giá hợp lý thì cô cũng sẽ không làm đồ ngốc.Phó Đông Thăng vội vàng nói: “Máy móc vẫn còn mới 70%, bán lại với giá bốn ngàn đồng. Chuyện quan trọng nhất là khi chúng ta mới thành lập nhà xuất bản, cũng không thể thiếu đội trưởng in ấn, Vân Tường và... Và chồng cô ấy, đều là những người có kinh nghiệm, nếu như cô thuê bọn họ đến làm, vậy thì cũng đỡ tốn công sức tuyển nhân viên mà.”Đội trưởng in ấn, là người phụ trách toàn bộ quá trình in ấn, cũng được xem là nhân tài kỹ thuật.Lúc Phó Đông Thăng nhắc đến mấy chữ “Chồng Vân Tường”, có một tia khác lạ thoán qua trong đôi mắt ông ấy, rất nhanh liền biến mất không thấy.Khương Chi thấy Phó Đông Thăng tỏ vẻ nghiêm túc, cô cũng không có ý định qua loa lấy lệ ý, liền nói: “Được, ngày mai tôi cùng ông về trấn Đại Danh một chuyến, chuyện này phải nhanh chóng quyết định, tin tức về trấn Đại Danh sẽ được đăng trên trang nhất.”“Được!” Phó Đông Thăng giải quyết được vấn đề khó khăn, ông ấy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.Hai người lại bàn bạc chuyện của nhà xuất bản một lúc, Phó Đông Thăng liền tạm biệt rời đi, ông ấy vẫn phải đến nhà khách ở lại một đêm....DTV

Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Vào thời đại này, sự phát triển của công nghệ in offset đang ở thời kỳ đỉnh cao.Khương Chi gật đầu, vẻ mặt cô giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Trong cửa hàng hệ thống, giá máy in d.a.o động từ ba chục ngàn đến bảy chục ngàn đồng, nói như vậy, mua máy móc trong thực tế sẽ tiết kiệm chi phí hơn, bây giờ trong tay cô có vốn khởi nghiệp khoảng ba mươi ngàn đồng, việc mua hai máy in offset bốn màu cũng không khó.Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Còn máy đóng sách thì sao?”“Máy đóng sách? Nếu trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, thì có thể thuê người đóng sách bằng tay, đóng một quyển sách trả hai, ba hào là được.” Rõ ràng Phó Đông Sinh rất có kinh nghiệm, ông ấy nói như vậy.Khương Chi gật đầu, trong lòng cô có tính toán.Lúc này, Phó Đông Thăng nói: “Tiểu Khương, chuyện máy móc, thật ra tôi có một cách đó.”“Ồ?”Khương Chi hơi ngạc nhiên nhướng mày, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng.“Vẫn là phố Tụ Hoa đó, ban đầu khi doanh nhân nước ngoài chưa thuê con phố này, tôi có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy đã mở một toàn soạn báo nhỏ cho nên có một chiếc máy in offset bốn màu, nhà xuất bản chúng tôi cũng thường xuyên hợp tác với cô ấy.”“Khoảng thời gian này cô ấy có hơi lo lắng, vốn là toà soạn báo nhỏ cho nên cũng chỉ đủ thể sống qua ngày và trả tiền lương cho nhân viên, bây giờ tiền thuê nhà lại tăng cao ngất ngưởng, cho nên cô ấy đang tính cho nhân viên nghỉ việc, đóng toà soạn báo, đồng thời bán lại máy móc với giá rẻ.”Phó Đông Thăng vừa nói, còn không nhịn được xoa xoa tay, trên mặt cười rạng rỡ.Ông ấy nói mấy lời này đương nhiên có tư tâm.Người có khả năng mua được chiếc máy in này ở trấn Đại Danh không nhiều, cho dù người ta thật sự muốn mua, thì chắc chắn cũng sẽ chèn ép giá cả xuống mức thấp nhấp, dù sao thì tất cả mọi người đều biết chuyện của phố Tụ Hoa, cho nên người sốt ruột chính là Vân Tường.Vân Tường, chính là bạn ông ấy.Nhưng mà nếu như Khương Chi đồng ý mua lại, cô nể mặt mũi của ông ấy, chắc chắn sẽ không để Vân Tường chịu thiệt quá nhiều.Khương Chi lẳng lặng nghe xong rồi liếc ông ấy một cái.“Bạn ông định bán lại máy in với giá bao nhiêu?” Khương Chi nói với giọng nhàn nhạt.Cô là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện, nếu người bán không đưa ra mức giá hợp lý thì cô cũng sẽ không làm đồ ngốc.Phó Đông Thăng vội vàng nói: “Máy móc vẫn còn mới 70%, bán lại với giá bốn ngàn đồng. Chuyện quan trọng nhất là khi chúng ta mới thành lập nhà xuất bản, cũng không thể thiếu đội trưởng in ấn, Vân Tường và... Và chồng cô ấy, đều là những người có kinh nghiệm, nếu như cô thuê bọn họ đến làm, vậy thì cũng đỡ tốn công sức tuyển nhân viên mà.”Đội trưởng in ấn, là người phụ trách toàn bộ quá trình in ấn, cũng được xem là nhân tài kỹ thuật.Lúc Phó Đông Thăng nhắc đến mấy chữ “Chồng Vân Tường”, có một tia khác lạ thoán qua trong đôi mắt ông ấy, rất nhanh liền biến mất không thấy.Khương Chi thấy Phó Đông Thăng tỏ vẻ nghiêm túc, cô cũng không có ý định qua loa lấy lệ ý, liền nói: “Được, ngày mai tôi cùng ông về trấn Đại Danh một chuyến, chuyện này phải nhanh chóng quyết định, tin tức về trấn Đại Danh sẽ được đăng trên trang nhất.”“Được!” Phó Đông Thăng giải quyết được vấn đề khó khăn, ông ấy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.Hai người lại bàn bạc chuyện của nhà xuất bản một lúc, Phó Đông Thăng liền tạm biệt rời đi, ông ấy vẫn phải đến nhà khách ở lại một đêm....DTV

Chương 324