Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 375
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi xoa xoa đầu Hổ Tử: “Bị thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại, này, chìa khóa đây, hôm nay lại làm phiền anh.”“Với tôi thì còn nói phiền phức gì chứ?” An Thiên Tứ vừa dứt lời, đã cảm nhận được một trận ớn lạnh, sống lưng anh ấy có chút cứng đờ, nhận lấy chìa khóa nói: “Nếu không còn chuyện gì, tôi đi về trước đây, trở về dọn dẹp một chút, ngày mai phải quay lại thôn Khương gia rồi.”Khương Chi cười khẽ, gật đầu với anh ấy: “Được, đợi khi trở về, tôi lại mời anh ăn cơm.”An Thiên Tứ vừa rời khỏi, không khí trong phòng bệnh trở nên tốt hơn nhiều.Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua chụm đầu lại với nhau, nói thì thầm gì đó, không bao lâu, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Thi Liên Chu.Ba?Bọn họ lại có ba sao??Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, cô rót hai cốc nước đưa cho Thi Liên Chu và Thi Ninh Chu, khách sáo nói với hai người phía sau: “Không biết mọi người muốn đến đây, vừa rồi Hổ Tử muốn đến xưởng luyện thép một chuyến, nên tôi dẫn cậu bé đi một chuyến.”Thi Ninh Chu nhận lấy cốc nước, nhìn Khương Chi, biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp.Tuy là anh ấy biết lão ngũ với cô gái này có quan hệ khác thường, lần trước ở tiệm cơm quốc doanh trấn Đại Danh cũng mơ hồ đoán được hai người có con, lại không ngờ rằng hai người bọn họ lại sinh tới bốn đứa con! Bốn đứa!Lúc mới nghe thấy tin tức này, suýt chút nữa anh ấy bị nhồi m.á.u cơ tim.Lão ngũ vốn có bản tính lạnh nhạt, không thích gần gũi với người trong nhà, tính tình cũng rộng rãi, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm chuyện khác người như vậy.Xét theo tuổi tác của đứa nhỏ, là bốn năm trước, khi đó, đúng là lúc lão ngũ tìm Nam Châu giúp anh ấy, từ trấn Đại Danh trở về, còn bị viêm dạ dày nghiêm trọng.Hóa ra, khi đó lão ngũ còn để lại một câu chuyện ở trấn Đại Danh.Nghĩ như vậy, ánh mắt Thi Ninh Chu u ám.Khương Chi thấy Thi Ninh Chu chỉ nhìn cô, không nói câu gì, liền nhìn thời gian, nói: “Hôm nay nhiều việc, cơm cũng chưa ăn được đàng hoàng, tôi đi làm chút đồ ăn, ở lại ăn chút nhé?”Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn về phía Thi Liên Chu.Thi Liên Chu nâng mí mắt, cảm giác không vui ban đầu lặng lẽ biến mất, nhàn nhạt nói: “Đi đi.”Khương Chi cũng không để bụng tính cách đáng ghét của anh, khách sáo gật đầu với Thi Ninh Chu, rồi mới mang rổ ra cửa.Cô vừa đi, miệng Tiểu Qua như được rút nút lọ ra, kêu lên: “Anh cả, chuyện anh nói là thật sao? Ông chú này, ông ấy thật sự là ba chúng ta sao? Chính là người ba không cần mẹ, cũng không cần chúng ta sao?”Hổ Tử nhếch miệng cười, trịnh trọng nói: “Chính là ông ấy!”Tiểu Diệu chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trông rất giống anh cả, giống cả anh hai và em tư, chỉ có không giống em, em trông giống mẹ.”Nói xong, cậu bé còn cong cong khóe môi, để lộ má lúm đồng tiền nông ở một bên má.Rõ ràng cậu bé rất hài lòng chuyện bản thân giống mẹ.Đối với người ba bất thình lình này, mấy đứa nhỏ mỗi đứa ôm một bầu tâm sự, có chán ghét, có sợ hãi, có bình tĩnh, nhưng không hề có chút kinh ngạc vui mừng nào.
Khương Chi xoa xoa đầu Hổ Tử: “Bị thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại, này, chìa khóa đây, hôm nay lại làm phiền anh.”
“Với tôi thì còn nói phiền phức gì chứ?” An Thiên Tứ vừa dứt lời, đã cảm nhận được một trận ớn lạnh, sống lưng anh ấy có chút cứng đờ, nhận lấy chìa khóa nói: “Nếu không còn chuyện gì, tôi đi về trước đây, trở về dọn dẹp một chút, ngày mai phải quay lại thôn Khương gia rồi.”
Khương Chi cười khẽ, gật đầu với anh ấy: “Được, đợi khi trở về, tôi lại mời anh ăn cơm.”
An Thiên Tứ vừa rời khỏi, không khí trong phòng bệnh trở nên tốt hơn nhiều.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua chụm đầu lại với nhau, nói thì thầm gì đó, không bao lâu, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Thi Liên Chu.
Ba?
Bọn họ lại có ba sao??
Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, cô rót hai cốc nước đưa cho Thi Liên Chu và Thi Ninh Chu, khách sáo nói với hai người phía sau: “Không biết mọi người muốn đến đây, vừa rồi Hổ Tử muốn đến xưởng luyện thép một chuyến, nên tôi dẫn cậu bé đi một chuyến.”
Thi Ninh Chu nhận lấy cốc nước, nhìn Khương Chi, biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp.
Tuy là anh ấy biết lão ngũ với cô gái này có quan hệ khác thường, lần trước ở tiệm cơm quốc doanh trấn Đại Danh cũng mơ hồ đoán được hai người có con, lại không ngờ rằng hai người bọn họ lại sinh tới bốn đứa con! Bốn đứa!
Lúc mới nghe thấy tin tức này, suýt chút nữa anh ấy bị nhồi m.á.u cơ tim.
Lão ngũ vốn có bản tính lạnh nhạt, không thích gần gũi với người trong nhà, tính tình cũng rộng rãi, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm chuyện khác người như vậy.
Xét theo tuổi tác của đứa nhỏ, là bốn năm trước, khi đó, đúng là lúc lão ngũ tìm Nam Châu giúp anh ấy, từ trấn Đại Danh trở về, còn bị viêm dạ dày nghiêm trọng.
Hóa ra, khi đó lão ngũ còn để lại một câu chuyện ở trấn Đại Danh.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Thi Ninh Chu u ám.
Khương Chi thấy Thi Ninh Chu chỉ nhìn cô, không nói câu gì, liền nhìn thời gian, nói: “Hôm nay nhiều việc, cơm cũng chưa ăn được đàng hoàng, tôi đi làm chút đồ ăn, ở lại ăn chút nhé?”
Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn về phía Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu nâng mí mắt, cảm giác không vui ban đầu lặng lẽ biến mất, nhàn nhạt nói: “Đi đi.”
Khương Chi cũng không để bụng tính cách đáng ghét của anh, khách sáo gật đầu với Thi Ninh Chu, rồi mới mang rổ ra cửa.
Cô vừa đi, miệng Tiểu Qua như được rút nút lọ ra, kêu lên: “Anh cả, chuyện anh nói là thật sao? Ông chú này, ông ấy thật sự là ba chúng ta sao? Chính là người ba không cần mẹ, cũng không cần chúng ta sao?”
Hổ Tử nhếch miệng cười, trịnh trọng nói: “Chính là ông ấy!”
Tiểu Diệu chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trông rất giống anh cả, giống cả anh hai và em tư, chỉ có không giống em, em trông giống mẹ.”
Nói xong, cậu bé còn cong cong khóe môi, để lộ má lúm đồng tiền nông ở một bên má.
Rõ ràng cậu bé rất hài lòng chuyện bản thân giống mẹ.
Đối với người ba bất thình lình này, mấy đứa nhỏ mỗi đứa ôm một bầu tâm sự, có chán ghét, có sợ hãi, có bình tĩnh, nhưng không hề có chút kinh ngạc vui mừng nào.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Khương Chi xoa xoa đầu Hổ Tử: “Bị thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại, này, chìa khóa đây, hôm nay lại làm phiền anh.”“Với tôi thì còn nói phiền phức gì chứ?” An Thiên Tứ vừa dứt lời, đã cảm nhận được một trận ớn lạnh, sống lưng anh ấy có chút cứng đờ, nhận lấy chìa khóa nói: “Nếu không còn chuyện gì, tôi đi về trước đây, trở về dọn dẹp một chút, ngày mai phải quay lại thôn Khương gia rồi.”Khương Chi cười khẽ, gật đầu với anh ấy: “Được, đợi khi trở về, tôi lại mời anh ăn cơm.”An Thiên Tứ vừa rời khỏi, không khí trong phòng bệnh trở nên tốt hơn nhiều.Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua chụm đầu lại với nhau, nói thì thầm gì đó, không bao lâu, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Thi Liên Chu.Ba?Bọn họ lại có ba sao??Vẻ mặt Khương Chi bình tĩnh, cô rót hai cốc nước đưa cho Thi Liên Chu và Thi Ninh Chu, khách sáo nói với hai người phía sau: “Không biết mọi người muốn đến đây, vừa rồi Hổ Tử muốn đến xưởng luyện thép một chuyến, nên tôi dẫn cậu bé đi một chuyến.”Thi Ninh Chu nhận lấy cốc nước, nhìn Khương Chi, biểu cảm trên mặt càng thêm phức tạp.Tuy là anh ấy biết lão ngũ với cô gái này có quan hệ khác thường, lần trước ở tiệm cơm quốc doanh trấn Đại Danh cũng mơ hồ đoán được hai người có con, lại không ngờ rằng hai người bọn họ lại sinh tới bốn đứa con! Bốn đứa!Lúc mới nghe thấy tin tức này, suýt chút nữa anh ấy bị nhồi m.á.u cơ tim.Lão ngũ vốn có bản tính lạnh nhạt, không thích gần gũi với người trong nhà, tính tình cũng rộng rãi, nhưng vẫn là lần đầu tiên làm chuyện khác người như vậy.Xét theo tuổi tác của đứa nhỏ, là bốn năm trước, khi đó, đúng là lúc lão ngũ tìm Nam Châu giúp anh ấy, từ trấn Đại Danh trở về, còn bị viêm dạ dày nghiêm trọng.Hóa ra, khi đó lão ngũ còn để lại một câu chuyện ở trấn Đại Danh.Nghĩ như vậy, ánh mắt Thi Ninh Chu u ám.Khương Chi thấy Thi Ninh Chu chỉ nhìn cô, không nói câu gì, liền nhìn thời gian, nói: “Hôm nay nhiều việc, cơm cũng chưa ăn được đàng hoàng, tôi đi làm chút đồ ăn, ở lại ăn chút nhé?”Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn về phía Thi Liên Chu.Thi Liên Chu nâng mí mắt, cảm giác không vui ban đầu lặng lẽ biến mất, nhàn nhạt nói: “Đi đi.”Khương Chi cũng không để bụng tính cách đáng ghét của anh, khách sáo gật đầu với Thi Ninh Chu, rồi mới mang rổ ra cửa.Cô vừa đi, miệng Tiểu Qua như được rút nút lọ ra, kêu lên: “Anh cả, chuyện anh nói là thật sao? Ông chú này, ông ấy thật sự là ba chúng ta sao? Chính là người ba không cần mẹ, cũng không cần chúng ta sao?”Hổ Tử nhếch miệng cười, trịnh trọng nói: “Chính là ông ấy!”Tiểu Diệu chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trông rất giống anh cả, giống cả anh hai và em tư, chỉ có không giống em, em trông giống mẹ.”Nói xong, cậu bé còn cong cong khóe môi, để lộ má lúm đồng tiền nông ở một bên má.Rõ ràng cậu bé rất hài lòng chuyện bản thân giống mẹ.Đối với người ba bất thình lình này, mấy đứa nhỏ mỗi đứa ôm một bầu tâm sự, có chán ghét, có sợ hãi, có bình tĩnh, nhưng không hề có chút kinh ngạc vui mừng nào.