Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong…
Chương 392
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Hồ San San che miệng cười, quay người vẫy tay với người ở sau lưng: “Mẹ, mẹ mau lại đây xem đi, mấy anh trai lại đến nghịch cát với San San nè!”Khương Chi quay đầu nhìn lại, thì thấy mẹ Hồ San San đang cầm một sợi dây thừng xuyên qua những bánh than tổ ong mà đi về phía này.Cô chợt nhớ hình như Hổ Tử đã từng nói, sức khỏe của cha Hồ San San không tốt, cậu bé còn mượn lời này để ám dụ Thi Liên Chu...Mẹ San San đến gần, đặt than tổ ong trong tay xuống, cô ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn Khương Chi vui vẻ nói: “Em gái đến rồi, lần trước chị chưa chào hỏi em đàng hoàng, chị thấy chị lớn hơn em nên em cứ gọi chị một tiếng chị Ngọc Phương là được rồi.”Khương Chi gật đầu, cô nở nụ cười: “Chị Ngọc Phương, cứ gọi em Tiểu Khương là được.”Triệu Ngọc Phương gật đầu, khi cô ấy cười thì nếp chân chim hiện lên ở khóe mắt: “Vậy chị cũng không khách sáo nữa, Tiểu Khương.”Khi hai người lớn đang trò chuyện, Hồ San San đã mở miệng mời Tiểu Diệu: “Anh à, ngày kia là sinh nhật của em, anh có thể đến chúc mừng sinh nhật em được không? Mẹ em đã nói rồi, mẹ sẽ mua đùi gà to, đến lúc đó chúng ta mỗi người ăn một cái đùi gà có được không?Mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp chờ mong câu trả lời của Tiểu Diệu.Hổ Tử lại bĩu môi, cậu bé tỏ vẻ giống như Hồ San San không biết nhìn hàng vậy.Tiểu Qua nhìn Hồ San San rồi lại nhìn Tiểu Diệu, cậu bé nhếch miệng cười toe toét.Triệu Ngọc Phương mượn ánh đèn để nhìn Hồ Tử, cô ấy nhíu mày thổn thức mà nói: “Hôm nay chị mới nghe nói chuyện Hổ Tử bị Vương Bằng Phi bắt cóc, nhìn ông ta đánh đứa nhỏ kìa, chị biết lúc trước Vương Bằng Phi không phải người tốt, nhưng hôm nay chị cũng được mở mang tầm mắt rồi.”Vẻ mặt Triệu Ngọc Phương hơi tức giận, cô ấy chân thành mà thương xót đứa nhỏ Hồ Tử này.Khương Chi cười không trả lời.Triệu Ngọc Phương lắc đầu: “May mà ông ta bị bắt rồi, cuộc sống ở xưởng luyện thép cũng yên ổn hơn một chút.”Cô ấy thấy Khương Chi không muốn trả lời, liền cười nói: “Tiểu Khương, nếu San San đã nói vậy thì chị lại mời mấy mẹ con em thêm một lần nữa, ngày mốt là sinh nhật của San San, mấy mẹ con đến nhà chị chúc mừng sinh nhật cho con bé nhé? Nhà của hai vợ chồng cũng không còn ai nữa, cho nên trong nhà chỉ có một mình đứa nhỏ San San này thôi, lúc trước nhà chị cũng không thích tổ chức sinh nhật, nhưng bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, cứ để bọn nhỏ đến náo nhiệt một hôm đi.”Khương Chi cụp mắt nhìn hai anh em Tiểu Qua, Tiểu Diệu mím môi không nói gì, còn Tiểu Qua thì lại tươi cười vui vẻ, về phần Hồ Tử, cậu bé vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo, nhưng lại vểnh tai lên rất cao.Hổ Tử nhìn thấy Khương Chi đang nhìn mình, cậu bé đột nhiên ngượng ngùng nói: “San San có một con búp bê Tây Dương, nó còn có thể chớp mắt nữa.”Suy nghĩ của cậu bé được viết trên mặt.Khương Chí nở nụ cười trên môi, cô nói với Triệu Ngọc Phương: “Được, ngày mốt em sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà chị.”Triệu Ngọc Phương mỉm cười nói đùa: “Ừ! Vậy thì chị đợi mấy mẹ con đến nhé, đừng để đến lúc đó chị làm một bàn thức ăn lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng của mấy mẹ con em đâu cả.”Khương Chi gật đầu, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua nói: “Vậy mấy mẹ con em về trước đây, Hồ Tử, con theo dì Ngọc Phương lên lầu đi, ngày mốt mẹ và hai em sẽ quay lại đây.”Hổ Tử buồn bực gật đầu, sau đó cậu bé vẫy tay với mẹ và hai em.Ba mẹ con Khương Chi đi càng lúc càng xa, Hổ Tử mới thở dài một cái rồi đi lên lầu.
Hồ San San che miệng cười, quay người vẫy tay với người ở sau lưng: “Mẹ, mẹ mau lại đây xem đi, mấy anh trai lại đến nghịch cát với San San nè!”
Khương Chi quay đầu nhìn lại, thì thấy mẹ Hồ San San đang cầm một sợi dây thừng xuyên qua những bánh than tổ ong mà đi về phía này.
Cô chợt nhớ hình như Hổ Tử đã từng nói, sức khỏe của cha Hồ San San không tốt, cậu bé còn mượn lời này để ám dụ Thi Liên Chu...
Mẹ San San đến gần, đặt than tổ ong trong tay xuống, cô ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn Khương Chi vui vẻ nói: “Em gái đến rồi, lần trước chị chưa chào hỏi em đàng hoàng, chị thấy chị lớn hơn em nên em cứ gọi chị một tiếng chị Ngọc Phương là được rồi.”
Khương Chi gật đầu, cô nở nụ cười: “Chị Ngọc Phương, cứ gọi em Tiểu Khương là được.”
Triệu Ngọc Phương gật đầu, khi cô ấy cười thì nếp chân chim hiện lên ở khóe mắt: “Vậy chị cũng không khách sáo nữa, Tiểu Khương.”
Khi hai người lớn đang trò chuyện, Hồ San San đã mở miệng mời Tiểu Diệu: “Anh à, ngày kia là sinh nhật của em, anh có thể đến chúc mừng sinh nhật em được không? Mẹ em đã nói rồi, mẹ sẽ mua đùi gà to, đến lúc đó chúng ta mỗi người ăn một cái đùi gà có được không?
Mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp chờ mong câu trả lời của Tiểu Diệu.
Hổ Tử lại bĩu môi, cậu bé tỏ vẻ giống như Hồ San San không biết nhìn hàng vậy.
Tiểu Qua nhìn Hồ San San rồi lại nhìn Tiểu Diệu, cậu bé nhếch miệng cười toe toét.
Triệu Ngọc Phương mượn ánh đèn để nhìn Hồ Tử, cô ấy nhíu mày thổn thức mà nói: “Hôm nay chị mới nghe nói chuyện Hổ Tử bị Vương Bằng Phi bắt cóc, nhìn ông ta đánh đứa nhỏ kìa, chị biết lúc trước Vương Bằng Phi không phải người tốt, nhưng hôm nay chị cũng được mở mang tầm mắt rồi.”
Vẻ mặt Triệu Ngọc Phương hơi tức giận, cô ấy chân thành mà thương xót đứa nhỏ Hồ Tử này.
Khương Chi cười không trả lời.
Triệu Ngọc Phương lắc đầu: “May mà ông ta bị bắt rồi, cuộc sống ở xưởng luyện thép cũng yên ổn hơn một chút.”
Cô ấy thấy Khương Chi không muốn trả lời, liền cười nói: “Tiểu Khương, nếu San San đã nói vậy thì chị lại mời mấy mẹ con em thêm một lần nữa, ngày mốt là sinh nhật của San San, mấy mẹ con đến nhà chị chúc mừng sinh nhật cho con bé nhé? Nhà của hai vợ chồng cũng không còn ai nữa, cho nên trong nhà chỉ có một mình đứa nhỏ San San này thôi, lúc trước nhà chị cũng không thích tổ chức sinh nhật, nhưng bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, cứ để bọn nhỏ đến náo nhiệt một hôm đi.”
Khương Chi cụp mắt nhìn hai anh em Tiểu Qua, Tiểu Diệu mím môi không nói gì, còn Tiểu Qua thì lại tươi cười vui vẻ, về phần Hồ Tử, cậu bé vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo, nhưng lại vểnh tai lên rất cao.
Hổ Tử nhìn thấy Khương Chi đang nhìn mình, cậu bé đột nhiên ngượng ngùng nói: “San San có một con búp bê Tây Dương, nó còn có thể chớp mắt nữa.”
Suy nghĩ của cậu bé được viết trên mặt.
Khương Chí nở nụ cười trên môi, cô nói với Triệu Ngọc Phương: “Được, ngày mốt em sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà chị.”
Triệu Ngọc Phương mỉm cười nói đùa: “Ừ! Vậy thì chị đợi mấy mẹ con đến nhé, đừng để đến lúc đó chị làm một bàn thức ăn lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng của mấy mẹ con em đâu cả.”
Khương Chi gật đầu, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua nói: “Vậy mấy mẹ con em về trước đây, Hồ Tử, con theo dì Ngọc Phương lên lầu đi, ngày mốt mẹ và hai em sẽ quay lại đây.”
Hổ Tử buồn bực gật đầu, sau đó cậu bé vẫy tay với mẹ và hai em.
Ba mẹ con Khương Chi đi càng lúc càng xa, Hổ Tử mới thở dài một cái rồi đi lên lầu.
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương ThựcTác giả: Nhất Chi Đằng LaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi. Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua. Trong mộng, cô biến thành một người khác. Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút. “Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào. Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai. Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy. “Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc. Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt. Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong… Hồ San San che miệng cười, quay người vẫy tay với người ở sau lưng: “Mẹ, mẹ mau lại đây xem đi, mấy anh trai lại đến nghịch cát với San San nè!”Khương Chi quay đầu nhìn lại, thì thấy mẹ Hồ San San đang cầm một sợi dây thừng xuyên qua những bánh than tổ ong mà đi về phía này.Cô chợt nhớ hình như Hổ Tử đã từng nói, sức khỏe của cha Hồ San San không tốt, cậu bé còn mượn lời này để ám dụ Thi Liên Chu...Mẹ San San đến gần, đặt than tổ ong trong tay xuống, cô ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán, rồi nhìn Khương Chi vui vẻ nói: “Em gái đến rồi, lần trước chị chưa chào hỏi em đàng hoàng, chị thấy chị lớn hơn em nên em cứ gọi chị một tiếng chị Ngọc Phương là được rồi.”Khương Chi gật đầu, cô nở nụ cười: “Chị Ngọc Phương, cứ gọi em Tiểu Khương là được.”Triệu Ngọc Phương gật đầu, khi cô ấy cười thì nếp chân chim hiện lên ở khóe mắt: “Vậy chị cũng không khách sáo nữa, Tiểu Khương.”Khi hai người lớn đang trò chuyện, Hồ San San đã mở miệng mời Tiểu Diệu: “Anh à, ngày kia là sinh nhật của em, anh có thể đến chúc mừng sinh nhật em được không? Mẹ em đã nói rồi, mẹ sẽ mua đùi gà to, đến lúc đó chúng ta mỗi người ăn một cái đùi gà có được không?Mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp chờ mong câu trả lời của Tiểu Diệu.Hổ Tử lại bĩu môi, cậu bé tỏ vẻ giống như Hồ San San không biết nhìn hàng vậy.Tiểu Qua nhìn Hồ San San rồi lại nhìn Tiểu Diệu, cậu bé nhếch miệng cười toe toét.Triệu Ngọc Phương mượn ánh đèn để nhìn Hồ Tử, cô ấy nhíu mày thổn thức mà nói: “Hôm nay chị mới nghe nói chuyện Hổ Tử bị Vương Bằng Phi bắt cóc, nhìn ông ta đánh đứa nhỏ kìa, chị biết lúc trước Vương Bằng Phi không phải người tốt, nhưng hôm nay chị cũng được mở mang tầm mắt rồi.”Vẻ mặt Triệu Ngọc Phương hơi tức giận, cô ấy chân thành mà thương xót đứa nhỏ Hồ Tử này.Khương Chi cười không trả lời.Triệu Ngọc Phương lắc đầu: “May mà ông ta bị bắt rồi, cuộc sống ở xưởng luyện thép cũng yên ổn hơn một chút.”Cô ấy thấy Khương Chi không muốn trả lời, liền cười nói: “Tiểu Khương, nếu San San đã nói vậy thì chị lại mời mấy mẹ con em thêm một lần nữa, ngày mốt là sinh nhật của San San, mấy mẹ con đến nhà chị chúc mừng sinh nhật cho con bé nhé? Nhà của hai vợ chồng cũng không còn ai nữa, cho nên trong nhà chỉ có một mình đứa nhỏ San San này thôi, lúc trước nhà chị cũng không thích tổ chức sinh nhật, nhưng bây giờ cuộc sống đã tốt hơn rồi, cứ để bọn nhỏ đến náo nhiệt một hôm đi.”Khương Chi cụp mắt nhìn hai anh em Tiểu Qua, Tiểu Diệu mím môi không nói gì, còn Tiểu Qua thì lại tươi cười vui vẻ, về phần Hồ Tử, cậu bé vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo, nhưng lại vểnh tai lên rất cao.Hổ Tử nhìn thấy Khương Chi đang nhìn mình, cậu bé đột nhiên ngượng ngùng nói: “San San có một con búp bê Tây Dương, nó còn có thể chớp mắt nữa.”Suy nghĩ của cậu bé được viết trên mặt.Khương Chí nở nụ cười trên môi, cô nói với Triệu Ngọc Phương: “Được, ngày mốt em sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà chị.”Triệu Ngọc Phương mỉm cười nói đùa: “Ừ! Vậy thì chị đợi mấy mẹ con đến nhé, đừng để đến lúc đó chị làm một bàn thức ăn lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng của mấy mẹ con em đâu cả.”Khương Chi gật đầu, cô kéo Tiểu Diệu và Tiểu Qua nói: “Vậy mấy mẹ con em về trước đây, Hồ Tử, con theo dì Ngọc Phương lên lầu đi, ngày mốt mẹ và hai em sẽ quay lại đây.”Hổ Tử buồn bực gật đầu, sau đó cậu bé vẫy tay với mẹ và hai em.Ba mẹ con Khương Chi đi càng lúc càng xa, Hổ Tử mới thở dài một cái rồi đi lên lầu.