Khi cha đến lột áo cưới của ta, hai mắt sáng quắc, cười vừa mơ hồ vừa dữ tợn. "Ngọc Lan à, cha mơ thấy Bồ Tát. Chỉ cần chúng ta giúp người đi lấy kinh một chút, phú quý thần tiên sẽ dễ như trở bàn tay. Muội muội con bát tự yếu, không chịu nổi phúc phận lớn lao này, hôm nay cứ để muội muội thay con xuất giá, ngày sau sẽ do con thừa hưởng tiên duyên này." Cha vừa nói vừa vội vàng đưa tay giật trâm cài trên đầu ta, trâm cài cuốn theo cả tóc rụng bị ném lên bàn. Ta không thể tin nổi, ôm lấy da đầu đau rát, vừa khóc vừa hỏi: “Cha ơi, việc này sao có thể làm vậy được? Hôn nhân đại sự, sao có thể như trò đùa nói đổi là đổi. Con không cần cái tiên duyên gì đó, con chỉ muốn gả cho Khang Niên ca ca."  Khang Niên ca ca từng học hai năm đèn sách sau đó làm chưởng quỹ trên trấn, là thanh niên tuấn tú có tiếng trong làng. Hai bọn ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đến tuổi chàng liền vội vã đến cửa cầu hôn, đã nói rõ không cưới được ta sẽ không cưới ai khác. Ta khóc lóc cầu xin: "Cha, con không đổi, hai…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...