1. Ta chính là thập tứ công chúa kia. Ta chính là Tần Tranh, là Tần Tranh đã bị mẹ đẻ của mình quỳ xuống, cầu xin đưa ta đến Mạc Nam. Có người hỏi ta có nhớ Đại Cảnh hay không? Cũng có người hỏi ta có trách phụ hoàng mẫu hậu nơi xa nghìn dặm hay không? Không có gì để nhớ nhung, cũng chẳng có gì để oán trách. Mạc Nam rất tốt. Ta có thể tuỳ ý chạy trên thảo nguyên, chờ đến hoàng hôn, ta có thể nghe thấy lục huynh gọi, “A Tranh, về nhà ăn cơm thôi.” Ở nơi này, ta có cha có mẹ, có cô dì chú bác, có huynh đệ tỷ muội. Nơi này không giống như một quốc gia mà lại giống một gia đình. Có người nói rằng, phụ hoàng mẫu hậu của ta cũng yêu thương ta, nếu không, vì sao họ không vứt bỏ ta, vì sao lại do dự khi Mạc Nam yêu cầu một công chúa. Đúng là bọn họ yêu thương ta thật, nhưng không nhiều. Dù sao ta cũng biết rằng, phụ hoàng đã chuẩn bị giao ta cho Mạc Nam từ lâu. Có người nói với ông ta rằng Mạc Nam Vương Hậu khát khao có một cô con gái, cho nên ông ta hết sức mong đợi việc đưa ta đi. Do dự…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...