Thị trấn nhỏ này đã lâu rồi không có tuyết rơi. Trước khi nhận được điện thoại của Khuông Tư Mẫn thì mười phút trước Khuông Ngữ Điềm mới nói lời chia tay với Từ Cẩn Sơ. Bọn họ yêu nhau ba năm nhưng chia tay chỉ mất ba phút, quá trình còn đơn giản hơn ăn một bữa cơm. Trước lúc tắt điện thoại, Từ Cẩn Sơ bỗng nhiên nói, “Có vẻ em không buồn chút nào.” Khuông Ngữ Điềm bước vào hành lang, cô cụp ô lại rồi trả lời, “Anh cũng vậy.” Từ Cẩn Sơ mỉm cười, một nụ cười như có như không, anh nhỏ giọng nói, “Vậy là chúng ta thật sự không thể ở bên nhau.” Quả nhiên hai con người lạnh lùng, vô cảm chẳng thể nào sưởi ấm cho nhau. Khuông Ngữ Điềm đứng trước cửa rũ tuyết dính trên người, nhìn thấy cuộc gọi vẫn hiển thị trên màn hình, cô im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Rất xin lỗi.” Ba chữ này khách sáo một cách máy móc, Từ Cẩn Sơ không hề che giấu nụ cười, “Anh không mong muốn phải nghe câu này từ em.” Khuông Ngữ Điềm cúi đầu, cô không trả lời anh. Cô cảm thấy mình phải xin lỗi Từ Cẩn Sơ. Bọn họ đi tới kết…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...