Mười một giờ sáng là thời điểm khá khó chịu, ánh mặt trời mùa đông hào phóng bao trùm lên tất cả kiến trúc, khiến những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng san sát nhau càng chói mắt hơn. Ở thành phố lớn như thành phố B, đối với những người làm công ăn lương thì thời điểm này là lúc bữa sáng chưa tiêu hóa xong, còn bữa trưa lại phải phân vân xem nên ăn cái gì. Ăn gì đây nhỉ? Từng đôi tay đang tìm kiếm trên những phần mềm giao thức ăn tốt nhất, những món ăn được chỉnh ảnh đến mức trông không thật đập vào mắt từ trên phần mềm giao thức ăn, trong tiếng tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo guồng quay công việc bận rộn, rất nhiều người đang do dự. Trong những tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, có một góc dùng nhựa dẻo màu xanh phủ thành trần nhà thấp lè tè, lúc này đang lộ ra một loại sôi động hoàn toàn khác với trong những tòa cao ốc. Mấy chữ chợ nông sản in to trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trông vừa lấm lem vừa qua loa, thoạt nhìn căn phòng được dựng bằng thiết không khác gì so với…
Chương 241: Tuyên Truyền Phim 3
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu NgonTác giả: Công Tử GiaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMười một giờ sáng là thời điểm khá khó chịu, ánh mặt trời mùa đông hào phóng bao trùm lên tất cả kiến trúc, khiến những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng san sát nhau càng chói mắt hơn. Ở thành phố lớn như thành phố B, đối với những người làm công ăn lương thì thời điểm này là lúc bữa sáng chưa tiêu hóa xong, còn bữa trưa lại phải phân vân xem nên ăn cái gì. Ăn gì đây nhỉ? Từng đôi tay đang tìm kiếm trên những phần mềm giao thức ăn tốt nhất, những món ăn được chỉnh ảnh đến mức trông không thật đập vào mắt từ trên phần mềm giao thức ăn, trong tiếng tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo guồng quay công việc bận rộn, rất nhiều người đang do dự. Trong những tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, có một góc dùng nhựa dẻo màu xanh phủ thành trần nhà thấp lè tè, lúc này đang lộ ra một loại sôi động hoàn toàn khác với trong những tòa cao ốc. Mấy chữ chợ nông sản in to trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trông vừa lấm lem vừa qua loa, thoạt nhìn căn phòng được dựng bằng thiết không khác gì so với… Đạo diễn quay phim hết sức hài lòng. Chỉ có một người cảm thấy rất không hài lòng đó là Tưởng Viện."Tưởng Viện, cô làm cái gì vậy! Sao cô ăn một cách nho nhã thế kia! Đây là thức ăn ngon chứ có phải thuốc đâu! Cô ăn mỗi lần một tí xíu như uống thuốc vậy sao người ta tin món này ngon được chứ!"Đạo diễn giận không có chỗ phát tiết. Ông ấy ở bên cạnh thì vẫn còn đói bụng mà cái người được ăn thì lại ăn dè dặt!Tưởng Viện yên lặng bỏ đũa xuống rồi nói xin lỗi với những người xung quanh.Hoàn cảnh quay phim như thế này cô ta chưa từng thấy ba giờ. Hơn nữa mỗi lần CUT là lại phải quay lại lần nữa. Rất dễ nhận thấy là cô ta đã thêm phiền phức cho mọi người.Tưởng Viện lấy hết dũng khí ăn lần thứ hai nhưng vẫn bị đạo diễn cho CUT như cũ."Cô có diễn được không vậy? Cô có diễn được không vậy hả? Tôi kéo bừa một người trên đường cái vào nhìn người ta ăn cũng ngon hơn cô! Tôi chỉ không rõ vì sao cô lại có thể diễn thành như vậy vậy?"Đạo diễn tức giận quá không thèm ngó ngàng gì đến việc khiến người xung quanh giật nảy mình nữa.Thời Nhiễm nhìn Tưởng Viện bị mắng, đột nhiên nghĩ là một ý tưởng.Nhân lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, Thời Nhiễm đi vào phòng bếp một lần nữa.Trứng rán quen thuộc, tôm khô, rong biển khô và thịt heo cho vào tô, cải xanh với mì sợi thì cho vào nồi...Chẳng biết Tưởng Viện đã xuất hiện ngay sau lưng cô từ bao giờ. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Tưởng Viện mới nhỏ giọng nói một câu rất xin lỗi.Thời Nhiễm không đáp lại. Trực giác nói cho cô biết rằng lời xin lỗi này là nói cho Thời Nhiễm trước kia nghe.Thời Nhiễm đặt một bát mì chan nước canh suông vừa làm xong ra đặt trước mặt Tưởng Viện.Tưởng Viện bị hơi nóng bốc lên làm đau mắt. Cũng là từ khi đó cô ta mới biết được chuyện gia đình của Thời Nhiễm, sau đó mới hiểu được đấu tranh và khó khăn của cô.Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong quá khứ của cô ta có thể không phải là cố ý hoặc ác ý gì, nhưng sau khi chìm nổi lâu trong giới giải trí, Tưởng Viện cũng dần dần biết được cái sai ban đầu của mình.Khi đó cô ta luôn lấy mình làm trung tâm để hành động, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Thời NhiễmThời Nhiễm lúc đó chỉ mới là một cô bé mới lớn, sống một cuộc sống xa lạ ở nơi này vốn đã như chim sợ cành cong rồi, lại còn bị cô ta sỉ vả nữa.Trong một năm sau khi Thời Nhiễm rời đi, thỉnh thoảng Tưởng Viện còn nằm mơ thấy cô bị tai nạn xe cộ nữa...Nếu như Thời Nhiễm xảy ra chuyện gì thật thì cô ta phải đi tiếp kiểu gì đây?Không có một ai trên lưng đeo một cái mạng mà vẫn thờ ơ được.Thời Nhiễm làm cho cô ta một bát mì chan nước canh suông nên lần này Tưởng Viện có thể thể hiện trước ống kính một cách hoàn mỹ không tỳ vết.Ý định ban đầu của đạo diễn là muốn cho mỗi người xuất hiện trước ống kính đều có một câu chuyện của riêng mình.Những người mà Thời Nhiễm tìm tới đều không hề có dấu vết diễn xuất gì, vốn đã là mỗi người có một câu chuyện riêng rồi. Chỉ có Tưởng Viện là hoàn toàn xa lạ.Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Lúc Tưởng Viện ăn mì, cả người cô ta càng ăn càng nhanh. Ống kính lướt nhanh qua còn có thể mơ hồ thấy trong mắt Tưởng Viện đang chứa nước mắt.Đạo diễn hết sức hài lòng. Không hổ là diễn viên trời sinh có cảm giác điện ảnh, hiệu quả đúng là tốt thật.Tưởng viện trả bát mì lại cho Thời Nhiễm, còn buồn bực khó chịu nói một câu: "Cảm ơn."Trong lòng Thời Nhiễm đột nhiên thả lỏng, cứ như có một hạn chế gì đó đột nhiên đứt ra vậy.Hình như Thời Nhiễm cũng cảm nhận được gì đó nên cô nhẹ nhàng xoa ngực một cái.Trong cuộc đời của nguyên chủ đã từng không có người bạn nào, người bạn chân chính chỉ có một mình Tưởng Viện.Cho đến bây giờ cô cũng không thể quên được vẻ mặt dịu dàng và sự trợ giúp của Tưởng Viện sau khi cô vào công ty nổi tiếng trên mạng kia. Cho dù là giả thì nguyên chủ vẫn nghĩ Tưởng Viện là bạn tốt của mình.Nếu nguyên chủ có thể biết hết đầu đuôi câu chuyện thì việc nguyên chủ có lòng kết thân với Tưởng Viện cũng không phải chuyện gì khó hiểu.Chỉ là ở trong sách, hai người này lại không hề có cơ hội nói ra.
Đạo diễn quay phim hết sức hài lòng. Chỉ có một người cảm thấy rất không hài lòng đó là Tưởng Viện.
"Tưởng Viện, cô làm cái gì vậy! Sao cô ăn một cách nho nhã thế kia! Đây là thức ăn ngon chứ có phải thuốc đâu! Cô ăn mỗi lần một tí xíu như uống thuốc vậy sao người ta tin món này ngon được chứ!"
Đạo diễn giận không có chỗ phát tiết. Ông ấy ở bên cạnh thì vẫn còn đói bụng mà cái người được ăn thì lại ăn dè dặt!
Tưởng Viện yên lặng bỏ đũa xuống rồi nói xin lỗi với những người xung quanh.
Hoàn cảnh quay phim như thế này cô ta chưa từng thấy ba giờ. Hơn nữa mỗi lần CUT là lại phải quay lại lần nữa. Rất dễ nhận thấy là cô ta đã thêm phiền phức cho mọi người.
Tưởng Viện lấy hết dũng khí ăn lần thứ hai nhưng vẫn bị đạo diễn cho CUT như cũ.
"Cô có diễn được không vậy? Cô có diễn được không vậy hả? Tôi kéo bừa một người trên đường cái vào nhìn người ta ăn cũng ngon hơn cô! Tôi chỉ không rõ vì sao cô lại có thể diễn thành như vậy vậy?"
Đạo diễn tức giận quá không thèm ngó ngàng gì đến việc khiến người xung quanh giật nảy mình nữa.
Thời Nhiễm nhìn Tưởng Viện bị mắng, đột nhiên nghĩ là một ý tưởng.
Nhân lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, Thời Nhiễm đi vào phòng bếp một lần nữa.
Trứng rán quen thuộc, tôm khô, rong biển khô và thịt heo cho vào tô, cải xanh với mì sợi thì cho vào nồi...
Chẳng biết Tưởng Viện đã xuất hiện ngay sau lưng cô từ bao giờ. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Tưởng Viện mới nhỏ giọng nói một câu rất xin lỗi.
Thời Nhiễm không đáp lại. Trực giác nói cho cô biết rằng lời xin lỗi này là nói cho Thời Nhiễm trước kia nghe.
Thời Nhiễm đặt một bát mì chan nước canh suông vừa làm xong ra đặt trước mặt Tưởng Viện.
Tưởng Viện bị hơi nóng bốc lên làm đau mắt. Cũng là từ khi đó cô ta mới biết được chuyện gia đình của Thời Nhiễm, sau đó mới hiểu được đấu tranh và khó khăn của cô.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong quá khứ của cô ta có thể không phải là cố ý hoặc ác ý gì, nhưng sau khi chìm nổi lâu trong giới giải trí, Tưởng Viện cũng dần dần biết được cái sai ban đầu của mình.
Khi đó cô ta luôn lấy mình làm trung tâm để hành động, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Thời Nhiễm
Thời Nhiễm lúc đó chỉ mới là một cô bé mới lớn, sống một cuộc sống xa lạ ở nơi này vốn đã như chim sợ cành cong rồi, lại còn bị cô ta sỉ vả nữa.
Trong một năm sau khi Thời Nhiễm rời đi, thỉnh thoảng Tưởng Viện còn nằm mơ thấy cô bị tai nạn xe cộ nữa...
Nếu như Thời Nhiễm xảy ra chuyện gì thật thì cô ta phải đi tiếp kiểu gì đây?
Không có một ai trên lưng đeo một cái mạng mà vẫn thờ ơ được.
Thời Nhiễm làm cho cô ta một bát mì chan nước canh suông nên lần này Tưởng Viện có thể thể hiện trước ống kính một cách hoàn mỹ không tỳ vết.
Ý định ban đầu của đạo diễn là muốn cho mỗi người xuất hiện trước ống kính đều có một câu chuyện của riêng mình.
Những người mà Thời Nhiễm tìm tới đều không hề có dấu vết diễn xuất gì, vốn đã là mỗi người có một câu chuyện riêng rồi. Chỉ có Tưởng Viện là hoàn toàn xa lạ.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Lúc Tưởng Viện ăn mì, cả người cô ta càng ăn càng nhanh. Ống kính lướt nhanh qua còn có thể mơ hồ thấy trong mắt Tưởng Viện đang chứa nước mắt.
Đạo diễn hết sức hài lòng. Không hổ là diễn viên trời sinh có cảm giác điện ảnh, hiệu quả đúng là tốt thật.
Tưởng viện trả bát mì lại cho Thời Nhiễm, còn buồn bực khó chịu nói một câu: "Cảm ơn."
Trong lòng Thời Nhiễm đột nhiên thả lỏng, cứ như có một hạn chế gì đó đột nhiên đứt ra vậy.
Hình như Thời Nhiễm cũng cảm nhận được gì đó nên cô nhẹ nhàng xoa ngực một cái.
Trong cuộc đời của nguyên chủ đã từng không có người bạn nào, người bạn chân chính chỉ có một mình Tưởng Viện.
Cho đến bây giờ cô cũng không thể quên được vẻ mặt dịu dàng và sự trợ giúp của Tưởng Viện sau khi cô vào công ty nổi tiếng trên mạng kia. Cho dù là giả thì nguyên chủ vẫn nghĩ Tưởng Viện là bạn tốt của mình.
Nếu nguyên chủ có thể biết hết đầu đuôi câu chuyện thì việc nguyên chủ có lòng kết thân với Tưởng Viện cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Chỉ là ở trong sách, hai người này lại không hề có cơ hội nói ra.
Tôi Kế Thừa Tứ Hợp Viện Nấu Ăn Siêu NgonTác giả: Công Tử GiaTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMười một giờ sáng là thời điểm khá khó chịu, ánh mặt trời mùa đông hào phóng bao trùm lên tất cả kiến trúc, khiến những tấm kính trên các tòa nhà cao tầng san sát nhau càng chói mắt hơn. Ở thành phố lớn như thành phố B, đối với những người làm công ăn lương thì thời điểm này là lúc bữa sáng chưa tiêu hóa xong, còn bữa trưa lại phải phân vân xem nên ăn cái gì. Ăn gì đây nhỉ? Từng đôi tay đang tìm kiếm trên những phần mềm giao thức ăn tốt nhất, những món ăn được chỉnh ảnh đến mức trông không thật đập vào mắt từ trên phần mềm giao thức ăn, trong tiếng tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo guồng quay công việc bận rộn, rất nhiều người đang do dự. Trong những tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, có một góc dùng nhựa dẻo màu xanh phủ thành trần nhà thấp lè tè, lúc này đang lộ ra một loại sôi động hoàn toàn khác với trong những tòa cao ốc. Mấy chữ chợ nông sản in to trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo trông vừa lấm lem vừa qua loa, thoạt nhìn căn phòng được dựng bằng thiết không khác gì so với… Đạo diễn quay phim hết sức hài lòng. Chỉ có một người cảm thấy rất không hài lòng đó là Tưởng Viện."Tưởng Viện, cô làm cái gì vậy! Sao cô ăn một cách nho nhã thế kia! Đây là thức ăn ngon chứ có phải thuốc đâu! Cô ăn mỗi lần một tí xíu như uống thuốc vậy sao người ta tin món này ngon được chứ!"Đạo diễn giận không có chỗ phát tiết. Ông ấy ở bên cạnh thì vẫn còn đói bụng mà cái người được ăn thì lại ăn dè dặt!Tưởng Viện yên lặng bỏ đũa xuống rồi nói xin lỗi với những người xung quanh.Hoàn cảnh quay phim như thế này cô ta chưa từng thấy ba giờ. Hơn nữa mỗi lần CUT là lại phải quay lại lần nữa. Rất dễ nhận thấy là cô ta đã thêm phiền phức cho mọi người.Tưởng Viện lấy hết dũng khí ăn lần thứ hai nhưng vẫn bị đạo diễn cho CUT như cũ."Cô có diễn được không vậy? Cô có diễn được không vậy hả? Tôi kéo bừa một người trên đường cái vào nhìn người ta ăn cũng ngon hơn cô! Tôi chỉ không rõ vì sao cô lại có thể diễn thành như vậy vậy?"Đạo diễn tức giận quá không thèm ngó ngàng gì đến việc khiến người xung quanh giật nảy mình nữa.Thời Nhiễm nhìn Tưởng Viện bị mắng, đột nhiên nghĩ là một ý tưởng.Nhân lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, Thời Nhiễm đi vào phòng bếp một lần nữa.Trứng rán quen thuộc, tôm khô, rong biển khô và thịt heo cho vào tô, cải xanh với mì sợi thì cho vào nồi...Chẳng biết Tưởng Viện đã xuất hiện ngay sau lưng cô từ bao giờ. Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Tưởng Viện mới nhỏ giọng nói một câu rất xin lỗi.Thời Nhiễm không đáp lại. Trực giác nói cho cô biết rằng lời xin lỗi này là nói cho Thời Nhiễm trước kia nghe.Thời Nhiễm đặt một bát mì chan nước canh suông vừa làm xong ra đặt trước mặt Tưởng Viện.Tưởng Viện bị hơi nóng bốc lên làm đau mắt. Cũng là từ khi đó cô ta mới biết được chuyện gia đình của Thời Nhiễm, sau đó mới hiểu được đấu tranh và khó khăn của cô.Những suy nghĩ nhỏ nhặt trong quá khứ của cô ta có thể không phải là cố ý hoặc ác ý gì, nhưng sau khi chìm nổi lâu trong giới giải trí, Tưởng Viện cũng dần dần biết được cái sai ban đầu của mình.Khi đó cô ta luôn lấy mình làm trung tâm để hành động, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Thời NhiễmThời Nhiễm lúc đó chỉ mới là một cô bé mới lớn, sống một cuộc sống xa lạ ở nơi này vốn đã như chim sợ cành cong rồi, lại còn bị cô ta sỉ vả nữa.Trong một năm sau khi Thời Nhiễm rời đi, thỉnh thoảng Tưởng Viện còn nằm mơ thấy cô bị tai nạn xe cộ nữa...Nếu như Thời Nhiễm xảy ra chuyện gì thật thì cô ta phải đi tiếp kiểu gì đây?Không có một ai trên lưng đeo một cái mạng mà vẫn thờ ơ được.Thời Nhiễm làm cho cô ta một bát mì chan nước canh suông nên lần này Tưởng Viện có thể thể hiện trước ống kính một cách hoàn mỹ không tỳ vết.Ý định ban đầu của đạo diễn là muốn cho mỗi người xuất hiện trước ống kính đều có một câu chuyện của riêng mình.Những người mà Thời Nhiễm tìm tới đều không hề có dấu vết diễn xuất gì, vốn đã là mỗi người có một câu chuyện riêng rồi. Chỉ có Tưởng Viện là hoàn toàn xa lạ.Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Lúc Tưởng Viện ăn mì, cả người cô ta càng ăn càng nhanh. Ống kính lướt nhanh qua còn có thể mơ hồ thấy trong mắt Tưởng Viện đang chứa nước mắt.Đạo diễn hết sức hài lòng. Không hổ là diễn viên trời sinh có cảm giác điện ảnh, hiệu quả đúng là tốt thật.Tưởng viện trả bát mì lại cho Thời Nhiễm, còn buồn bực khó chịu nói một câu: "Cảm ơn."Trong lòng Thời Nhiễm đột nhiên thả lỏng, cứ như có một hạn chế gì đó đột nhiên đứt ra vậy.Hình như Thời Nhiễm cũng cảm nhận được gì đó nên cô nhẹ nhàng xoa ngực một cái.Trong cuộc đời của nguyên chủ đã từng không có người bạn nào, người bạn chân chính chỉ có một mình Tưởng Viện.Cho đến bây giờ cô cũng không thể quên được vẻ mặt dịu dàng và sự trợ giúp của Tưởng Viện sau khi cô vào công ty nổi tiếng trên mạng kia. Cho dù là giả thì nguyên chủ vẫn nghĩ Tưởng Viện là bạn tốt của mình.Nếu nguyên chủ có thể biết hết đầu đuôi câu chuyện thì việc nguyên chủ có lòng kết thân với Tưởng Viện cũng không phải chuyện gì khó hiểu.Chỉ là ở trong sách, hai người này lại không hề có cơ hội nói ra.