Tác giả:

Chạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ…

Chương 13: 13: Uống Thuốc

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Đuổi người đi xong, Tống Gia Ngôn rốt cuộc chịu đựng không nổi, hắn nhìn Đỗ Hạ một cái, trong lòng thật sự không biết nên an bài cô ngương này như thế nào.Hắn vốn dĩ đang bị bệnh, phía trước gắng gượng lên tinh thần giằng co lâu như vậy, đã tới cực hạn, lúc này đã sắp không duy trì được tư thế ngồi đoan chính.Đỗ Hạ nhìn ra hắn không thoải mái, do dự một lát, mở miệng nói: “Tôi là đại phu, trong bao cũng mang theo không ít thuốc thường dùng, nếu anh không ngại, hay thử để tôi nhìn xem?”Theo lý thuyết Tống Gia Ngôn hẳn nên cự tuyệt, hắn là con trai vợ cả duy nhất của Quốc công phủ, chị ruột cũng là phi tử trong cung, bình thường ăn, mặc, ở, đi lại đều phải phòng bị, thuốc uống vào miệng cũng chỉ tin dùng thuốc ngự ý kê, chỉ sợ bị người khác mưu hại.Hơn nữa Đỗ Hạ là đại phu chuyên giúp phụ nhân sinh sản, cũng không nhất định có thể trị bệnh thương hàn của hắn.Chính là không biết vì cái gì, hắn đối với Đỗ Hạ có một loại tín nhiệm không rõ, cô vừa mở miệng, Tống Gia Ngôn chỉ do dự hai giây, liền gật đầu đồng ý.Thấy Tống Gia Ngôn đáp ứng để mình trị liệu, Đỗ Hạ vội vàng tiến lên đỡ người nằm xuống giường.Khi ngón tay của Đỗ Hạ chạm vào trung y mỏng manh, thân thể Tống Gia Ngôn cứng đờ trong hai giây, âm thầm tự an ủi bản thân phải làm quen trong một lát, hắn mới nương theo sức lực trên tay cô để nằm lại trên giường.Nhưng mà còn chưa đợi hắn thả lỏng, bàn tay của Đỗ Hạ lại dán lên trên trán hắn.……Thấy Tống Gia Ngôn bởi vì động tác của mình mà sợ tới mức sắp nhảy dựng lên, Đỗ Hạ vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là muốn kiểm tra xem anh có phát sốt hay không thôi, tôi không mang nhiệt kế, chỉ có thể dùng biện pháp này đô nhiệt độ cơ thể.”Tuy rằng không biết nhiệt kế là vật gì, nhưng bởi vì Đỗ Hạ giải thích, thân thể Tống Gia Ngôn đã ngồi dậy một nửa, cuối cùng lại nằm xuống lần nữa.Bàn tay đáp trên trán Tống Gia Ngôn một lát, Đỗ Hạ liền thu hồi tay.“Hơi phát sốt, bất quá không phải sốt cao, tôi cho anh uống ít thuốc, anh chưa bao giờ dùng thuốc kháng sinh, dùng thuốc này có thể rất nhanh sẽ có hiệu quả.”Đỗ Hạ lấy ra mấy loại thuốc hằng ngày cô mua ở tiệm thuốc thành phố Vân trước đó, hỏi rõ bệnh trạng của Tống Gia Ngôn xong, cô mở ra ba lô lấy thuốc cảm mạo thanh nhiệt cho hắn.Thuốc này phải uống cùng nước ấm, nhưng nước trà trong phòng Tống Gia Ngôn đã lạnh, cái này làm cho Đỗ Hạ hơi do dự.Muốn nước ấm thì khẳng định phải tìm Tống Hải cách vách đi lấy, nhưng như vậy có thể làm lộ thân phận của cô.Tống Gia Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra phiền não của Đỗ Hạ, hắn nhìn gói thuốc nhỏ cô cầm trong tay, một gói nho nhỏ, thoạt nhìn hẳn là thuốc viên, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cô đưa thuốc cho ta, ta uống được, không cần nước ấm.”Nghe Tống Gia Ngôn nói như vậy, Đỗ Hạ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xé gói thuốc ra, đưa cho hắn.Vốn Tống Gia Ngôn còn tưởng thuốc trong tay Đỗ Hạ là thuốc viên, hắn bị bệnh mấy ngày như vậy, các loại thuốc nước, thuốc viên cũng uốngkhông ít, vẫn luôn không thấy hiệu, cho nên mới bảo cô đưa qua uống thuốc không cần nước.Cầm thuốc trên tay, Tống Gia Ngôn mới phát hiện thuốc của Đỗ Hạ cực kỳ nhẹ, cầm ở trong tay còn không nặng bằng một viên thuốc.Đổ cả túi thuốc vào trong miệng, đầu lưỡi một cảm nhận được một vị cay đắng kỳ lạ, Tống Gia Ngôn liền nhịn không được nhăn mi lại.Thuốc này tuy rằng có hương vị tốt hơn thuốc ngự y kê cho hắn một chút, nhưng chung quy vẫn là dược vật, tự nhiên cũngrất đắng.Thấy hắn đổ hết thuốc vào trong miệng, Đỗ Hạ vội vàng xách ấm trà trên bàn rót cho hắn một ly nước sôi để nguội.Uống nước lạnh vào, rốt cuộc thuốc đã xuống bụng hết, Tống Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hạ một cái, hai hàng lông mày đẹp vẫn nhíu chặt.Hắn đang ốm, hiện tại lại là nửa đêm, thân phận Đỗ Hạ lại không thể để những người khác biết, muốn an bài cô tới chỗ khác cũng không được.Nhưng nếu mặc kệ cô đợi ở trong phòng, bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, để cho người khác đã biết chung quy cũng sẽ tổn hại thanh danh của nàng, trong khoảng thời gian ngắn Tống Gia Ngôn không khỏi tiến thoái lưỡng nan.Đỗ Hạ không biết Tống Gia Ngôn đang phiền não cái gì, thấy hắn chau mày, còn tưởng rằng thuốc quá đắng, lập tức duỗi tay sờ sờ trong ba lô, tìm được hai viên kẹo sữa.Đôi khi Đỗ Hạ bị tuột huyết áp, bình thường có thói quen để một ít kẹo trong ba lô, ở bệnh viện nếu có cuộc phẫu thuật, cô cũng uống trước một thanh đường glucose trước khi vào phòng giải phẫu.Đỗ Hạ lột bỏ giấy gói kẹo, giơ kẹo sữa tới bên miệng Tống Gia Ngôn.Tống Gia Ngôn đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy khóe miệng bị thứ gì đó chạm vào một chút, lập tức cúi đầu nhìn.Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trong tay, Đỗ Hạ lại phải giải thích nói: “Là kẹo, anh mới uống thuốc, ăn ít kẹo để trong miệng dễ chịu hơn chút.”P/s: Bối cảnh cổ đại và suy nghĩ của Tống Gia Ngôn thì mình sẽ để từ ngữ cổ đại một chút.Khi chuyển bối cảnh hiện đại hay suy nghĩ của Đỗ Hạ sẽ đổi từ ngữ phù hợp ạ.

Đuổi người đi xong, Tống Gia Ngôn rốt cuộc chịu đựng không nổi, hắn nhìn Đỗ Hạ một cái, trong lòng thật sự không biết nên an bài cô ngương này như thế nào.

Hắn vốn dĩ đang bị bệnh, phía trước gắng gượng lên tinh thần giằng co lâu như vậy, đã tới cực hạn, lúc này đã sắp không duy trì được tư thế ngồi đoan chính.

Đỗ Hạ nhìn ra hắn không thoải mái, do dự một lát, mở miệng nói: “Tôi là đại phu, trong bao cũng mang theo không ít thuốc thường dùng, nếu anh không ngại, hay thử để tôi nhìn xem?”Theo lý thuyết Tống Gia Ngôn hẳn nên cự tuyệt, hắn là con trai vợ cả duy nhất của Quốc công phủ, chị ruột cũng là phi tử trong cung, bình thường ăn, mặc, ở, đi lại đều phải phòng bị, thuốc uống vào miệng cũng chỉ tin dùng thuốc ngự ý kê, chỉ sợ bị người khác mưu hại.

Hơn nữa Đỗ Hạ là đại phu chuyên giúp phụ nhân sinh sản, cũng không nhất định có thể trị bệnh thương hàn của hắn.

Chính là không biết vì cái gì, hắn đối với Đỗ Hạ có một loại tín nhiệm không rõ, cô vừa mở miệng, Tống Gia Ngôn chỉ do dự hai giây, liền gật đầu đồng ý.

Thấy Tống Gia Ngôn đáp ứng để mình trị liệu, Đỗ Hạ vội vàng tiến lên đỡ người nằm xuống giường.

Khi ngón tay của Đỗ Hạ chạm vào trung y mỏng manh, thân thể Tống Gia Ngôn cứng đờ trong hai giây, âm thầm tự an ủi bản thân phải làm quen trong một lát, hắn mới nương theo sức lực trên tay cô để nằm lại trên giường.

Nhưng mà còn chưa đợi hắn thả lỏng, bàn tay của Đỗ Hạ lại dán lên trên trán hắn.

……Thấy Tống Gia Ngôn bởi vì động tác của mình mà sợ tới mức sắp nhảy dựng lên, Đỗ Hạ vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là muốn kiểm tra xem anh có phát sốt hay không thôi, tôi không mang nhiệt kế, chỉ có thể dùng biện pháp này đô nhiệt độ cơ thể.

”Tuy rằng không biết nhiệt kế là vật gì, nhưng bởi vì Đỗ Hạ giải thích, thân thể Tống Gia Ngôn đã ngồi dậy một nửa, cuối cùng lại nằm xuống lần nữa.

Bàn tay đáp trên trán Tống Gia Ngôn một lát, Đỗ Hạ liền thu hồi tay.

“Hơi phát sốt, bất quá không phải sốt cao, tôi cho anh uống ít thuốc, anh chưa bao giờ dùng thuốc kháng sinh, dùng thuốc này có thể rất nhanh sẽ có hiệu quả.

”Đỗ Hạ lấy ra mấy loại thuốc hằng ngày cô mua ở tiệm thuốc thành phố Vân trước đó, hỏi rõ bệnh trạng của Tống Gia Ngôn xong, cô mở ra ba lô lấy thuốc cảm mạo thanh nhiệt cho hắn.

Thuốc này phải uống cùng nước ấm, nhưng nước trà trong phòng Tống Gia Ngôn đã lạnh, cái này làm cho Đỗ Hạ hơi do dự.

Muốn nước ấm thì khẳng định phải tìm Tống Hải cách vách đi lấy, nhưng như vậy có thể làm lộ thân phận của cô.

Tống Gia Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra phiền não của Đỗ Hạ, hắn nhìn gói thuốc nhỏ cô cầm trong tay, một gói nho nhỏ, thoạt nhìn hẳn là thuốc viên, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cô đưa thuốc cho ta, ta uống được, không cần nước ấm.

”Nghe Tống Gia Ngôn nói như vậy, Đỗ Hạ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xé gói thuốc ra, đưa cho hắn.

Vốn Tống Gia Ngôn còn tưởng thuốc trong tay Đỗ Hạ là thuốc viên, hắn bị bệnh mấy ngày như vậy, các loại thuốc nước, thuốc viên cũng uốngkhông ít, vẫn luôn không thấy hiệu, cho nên mới bảo cô đưa qua uống thuốc không cần nước.

Cầm thuốc trên tay, Tống Gia Ngôn mới phát hiện thuốc của Đỗ Hạ cực kỳ nhẹ, cầm ở trong tay còn không nặng bằng một viên thuốc.

Đổ cả túi thuốc vào trong miệng, đầu lưỡi một cảm nhận được một vị cay đắng kỳ lạ, Tống Gia Ngôn liền nhịn không được nhăn mi lại.

Thuốc này tuy rằng có hương vị tốt hơn thuốc ngự y kê cho hắn một chút, nhưng chung quy vẫn là dược vật, tự nhiên cũngrất đắng.

Thấy hắn đổ hết thuốc vào trong miệng, Đỗ Hạ vội vàng xách ấm trà trên bàn rót cho hắn một ly nước sôi để nguội.

Uống nước lạnh vào, rốt cuộc thuốc đã xuống bụng hết, Tống Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hạ một cái, hai hàng lông mày đẹp vẫn nhíu chặt.

Hắn đang ốm, hiện tại lại là nửa đêm, thân phận Đỗ Hạ lại không thể để những người khác biết, muốn an bài cô tới chỗ khác cũng không được.

Nhưng nếu mặc kệ cô đợi ở trong phòng, bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, để cho người khác đã biết chung quy cũng sẽ tổn hại thanh danh của nàng, trong khoảng thời gian ngắn Tống Gia Ngôn không khỏi tiến thoái lưỡng nan.

Đỗ Hạ không biết Tống Gia Ngôn đang phiền não cái gì, thấy hắn chau mày, còn tưởng rằng thuốc quá đắng, lập tức duỗi tay sờ sờ trong ba lô, tìm được hai viên kẹo sữa.

Đôi khi Đỗ Hạ bị tuột huyết áp, bình thường có thói quen để một ít kẹo trong ba lô, ở bệnh viện nếu có cuộc phẫu thuật, cô cũng uống trước một thanh đường glucose trước khi vào phòng giải phẫu.

Đỗ Hạ lột bỏ giấy gói kẹo, giơ kẹo sữa tới bên miệng Tống Gia Ngôn.

Tống Gia Ngôn đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy khóe miệng bị thứ gì đó chạm vào một chút, lập tức cúi đầu nhìn.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trong tay, Đỗ Hạ lại phải giải thích nói: “Là kẹo, anh mới uống thuốc, ăn ít kẹo để trong miệng dễ chịu hơn chút.

”P/s: Bối cảnh cổ đại và suy nghĩ của Tống Gia Ngôn thì mình sẽ để từ ngữ cổ đại một chút.

Khi chuyển bối cảnh hiện đại hay suy nghĩ của Đỗ Hạ sẽ đổi từ ngữ phù hợp ạ.

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Đuổi người đi xong, Tống Gia Ngôn rốt cuộc chịu đựng không nổi, hắn nhìn Đỗ Hạ một cái, trong lòng thật sự không biết nên an bài cô ngương này như thế nào.Hắn vốn dĩ đang bị bệnh, phía trước gắng gượng lên tinh thần giằng co lâu như vậy, đã tới cực hạn, lúc này đã sắp không duy trì được tư thế ngồi đoan chính.Đỗ Hạ nhìn ra hắn không thoải mái, do dự một lát, mở miệng nói: “Tôi là đại phu, trong bao cũng mang theo không ít thuốc thường dùng, nếu anh không ngại, hay thử để tôi nhìn xem?”Theo lý thuyết Tống Gia Ngôn hẳn nên cự tuyệt, hắn là con trai vợ cả duy nhất của Quốc công phủ, chị ruột cũng là phi tử trong cung, bình thường ăn, mặc, ở, đi lại đều phải phòng bị, thuốc uống vào miệng cũng chỉ tin dùng thuốc ngự ý kê, chỉ sợ bị người khác mưu hại.Hơn nữa Đỗ Hạ là đại phu chuyên giúp phụ nhân sinh sản, cũng không nhất định có thể trị bệnh thương hàn của hắn.Chính là không biết vì cái gì, hắn đối với Đỗ Hạ có một loại tín nhiệm không rõ, cô vừa mở miệng, Tống Gia Ngôn chỉ do dự hai giây, liền gật đầu đồng ý.Thấy Tống Gia Ngôn đáp ứng để mình trị liệu, Đỗ Hạ vội vàng tiến lên đỡ người nằm xuống giường.Khi ngón tay của Đỗ Hạ chạm vào trung y mỏng manh, thân thể Tống Gia Ngôn cứng đờ trong hai giây, âm thầm tự an ủi bản thân phải làm quen trong một lát, hắn mới nương theo sức lực trên tay cô để nằm lại trên giường.Nhưng mà còn chưa đợi hắn thả lỏng, bàn tay của Đỗ Hạ lại dán lên trên trán hắn.……Thấy Tống Gia Ngôn bởi vì động tác của mình mà sợ tới mức sắp nhảy dựng lên, Đỗ Hạ vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là muốn kiểm tra xem anh có phát sốt hay không thôi, tôi không mang nhiệt kế, chỉ có thể dùng biện pháp này đô nhiệt độ cơ thể.”Tuy rằng không biết nhiệt kế là vật gì, nhưng bởi vì Đỗ Hạ giải thích, thân thể Tống Gia Ngôn đã ngồi dậy một nửa, cuối cùng lại nằm xuống lần nữa.Bàn tay đáp trên trán Tống Gia Ngôn một lát, Đỗ Hạ liền thu hồi tay.“Hơi phát sốt, bất quá không phải sốt cao, tôi cho anh uống ít thuốc, anh chưa bao giờ dùng thuốc kháng sinh, dùng thuốc này có thể rất nhanh sẽ có hiệu quả.”Đỗ Hạ lấy ra mấy loại thuốc hằng ngày cô mua ở tiệm thuốc thành phố Vân trước đó, hỏi rõ bệnh trạng của Tống Gia Ngôn xong, cô mở ra ba lô lấy thuốc cảm mạo thanh nhiệt cho hắn.Thuốc này phải uống cùng nước ấm, nhưng nước trà trong phòng Tống Gia Ngôn đã lạnh, cái này làm cho Đỗ Hạ hơi do dự.Muốn nước ấm thì khẳng định phải tìm Tống Hải cách vách đi lấy, nhưng như vậy có thể làm lộ thân phận của cô.Tống Gia Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra phiền não của Đỗ Hạ, hắn nhìn gói thuốc nhỏ cô cầm trong tay, một gói nho nhỏ, thoạt nhìn hẳn là thuốc viên, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cô đưa thuốc cho ta, ta uống được, không cần nước ấm.”Nghe Tống Gia Ngôn nói như vậy, Đỗ Hạ không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng xé gói thuốc ra, đưa cho hắn.Vốn Tống Gia Ngôn còn tưởng thuốc trong tay Đỗ Hạ là thuốc viên, hắn bị bệnh mấy ngày như vậy, các loại thuốc nước, thuốc viên cũng uốngkhông ít, vẫn luôn không thấy hiệu, cho nên mới bảo cô đưa qua uống thuốc không cần nước.Cầm thuốc trên tay, Tống Gia Ngôn mới phát hiện thuốc của Đỗ Hạ cực kỳ nhẹ, cầm ở trong tay còn không nặng bằng một viên thuốc.Đổ cả túi thuốc vào trong miệng, đầu lưỡi một cảm nhận được một vị cay đắng kỳ lạ, Tống Gia Ngôn liền nhịn không được nhăn mi lại.Thuốc này tuy rằng có hương vị tốt hơn thuốc ngự y kê cho hắn một chút, nhưng chung quy vẫn là dược vật, tự nhiên cũngrất đắng.Thấy hắn đổ hết thuốc vào trong miệng, Đỗ Hạ vội vàng xách ấm trà trên bàn rót cho hắn một ly nước sôi để nguội.Uống nước lạnh vào, rốt cuộc thuốc đã xuống bụng hết, Tống Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hạ một cái, hai hàng lông mày đẹp vẫn nhíu chặt.Hắn đang ốm, hiện tại lại là nửa đêm, thân phận Đỗ Hạ lại không thể để những người khác biết, muốn an bài cô tới chỗ khác cũng không được.Nhưng nếu mặc kệ cô đợi ở trong phòng, bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, để cho người khác đã biết chung quy cũng sẽ tổn hại thanh danh của nàng, trong khoảng thời gian ngắn Tống Gia Ngôn không khỏi tiến thoái lưỡng nan.Đỗ Hạ không biết Tống Gia Ngôn đang phiền não cái gì, thấy hắn chau mày, còn tưởng rằng thuốc quá đắng, lập tức duỗi tay sờ sờ trong ba lô, tìm được hai viên kẹo sữa.Đôi khi Đỗ Hạ bị tuột huyết áp, bình thường có thói quen để một ít kẹo trong ba lô, ở bệnh viện nếu có cuộc phẫu thuật, cô cũng uống trước một thanh đường glucose trước khi vào phòng giải phẫu.Đỗ Hạ lột bỏ giấy gói kẹo, giơ kẹo sữa tới bên miệng Tống Gia Ngôn.Tống Gia Ngôn đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy khóe miệng bị thứ gì đó chạm vào một chút, lập tức cúi đầu nhìn.Thấy hắn nhìn chằm chằm vào cái kẹo trong tay, Đỗ Hạ lại phải giải thích nói: “Là kẹo, anh mới uống thuốc, ăn ít kẹo để trong miệng dễ chịu hơn chút.”P/s: Bối cảnh cổ đại và suy nghĩ của Tống Gia Ngôn thì mình sẽ để từ ngữ cổ đại một chút.Khi chuyển bối cảnh hiện đại hay suy nghĩ của Đỗ Hạ sẽ đổi từ ngữ phù hợp ạ.

Chương 13: 13: Uống Thuốc