Tác giả:

Nam Vực. Thanh Vân Phong- Một trong mười hai Phong của Thiên Khải tông. Viện tạp dịch chữ Đinh. Ban đêm. Rừng Bí Tĩnh. Từng tia sáng của ánh trăng xuyên thấu qua kẽ hở giữa các lá cây, chiếu xuống mặt đất trong rừng cây ấy, tạo thành các loại vòng sáng có kích thước, hình dạng không giống nhau. “Đây… Đây…”Tề Minh cúi đầu, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn không dám để lộ ra chút lạ thường nào, hắn chỉ cố cúi gằm mặt xuống, để không bị những người khác phát hiện. Đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông mặc huyết bào, đeo mặt nạ bạch cốt, tóc hắn có màu đỏ như máu rất dễ nhìn thấy, hai con ngươi màu đỏ tươi, giống như là lệ quỷ vậy. Người này chính là Bạch Cốt đạo nhân ở Vạn Ma Quật của Ma Tông, có thực lực Luyện Khí tầng bảy, đám người Tề Minh là thuộc hạ của vị Bạch Cốt đạo nhân này. “Cất Huyết Quỷ Đan cho kỹ. ”Bạch Cốt đạo nhân chắp tay sau lưng, giọng điệu rất lạnh lùng, “Với cái tư chất vốn có đó của đám phế vật các ngươi, thì e là cả đời này cũng chằng đột phá được Luyện Khí…

Chương 82: Gặp phải ma tu

Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô ĐịchTác giả: Lục ThuTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnNam Vực. Thanh Vân Phong- Một trong mười hai Phong của Thiên Khải tông. Viện tạp dịch chữ Đinh. Ban đêm. Rừng Bí Tĩnh. Từng tia sáng của ánh trăng xuyên thấu qua kẽ hở giữa các lá cây, chiếu xuống mặt đất trong rừng cây ấy, tạo thành các loại vòng sáng có kích thước, hình dạng không giống nhau. “Đây… Đây…”Tề Minh cúi đầu, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn không dám để lộ ra chút lạ thường nào, hắn chỉ cố cúi gằm mặt xuống, để không bị những người khác phát hiện. Đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông mặc huyết bào, đeo mặt nạ bạch cốt, tóc hắn có màu đỏ như máu rất dễ nhìn thấy, hai con ngươi màu đỏ tươi, giống như là lệ quỷ vậy. Người này chính là Bạch Cốt đạo nhân ở Vạn Ma Quật của Ma Tông, có thực lực Luyện Khí tầng bảy, đám người Tề Minh là thuộc hạ của vị Bạch Cốt đạo nhân này. “Cất Huyết Quỷ Đan cho kỹ. ”Bạch Cốt đạo nhân chắp tay sau lưng, giọng điệu rất lạnh lùng, “Với cái tư chất vốn có đó của đám phế vật các ngươi, thì e là cả đời này cũng chằng đột phá được Luyện Khí… Đôi mắt của Long Ngạc tôn giả nhìn chằm chằm vào đối phương, ẩn chứa sát ýnồng đậm, “Ngươi tự sát thì bản tôn sẽ lập tức rời đi. Nếu không, tất cả mọingười ở đây đều phải chết.”“Long Ngạc tôn giả.”Đôi mắt của Tô Tử Húc lạnh nhạt, không chút sợ hãi, “Ngươi đang tự tìmđường chết.”“Thương thế của ngươi thế nào rồi?”Phùng Tử Mục đỡ Lữ Thanh Nhan, rồi lại đút cho Lữ Thanh Nhan uống mộtviên đan dược chữa thương. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lữ Thanh Nhanlúc này mới hồng hào hơn một chút.“Sư…… Sư tôn.”Lữ Thanh Nhan ho ra một ngụm máu tươi, nói: “Ta…… Ta tạm thời còn chưachết được. Nhưng mà sư đệ sử dụng không gian lệnh dùng một lần, căn bảnkhông biết hiện tại hắn đã được truyền tống đến chỗ nào.”“Hơn nữa.”“Trước khi rời đi, sư đệ còn nói có ma tu và tán tu lén trà trộn vào.”“Tình huống của hắn rất nguy hiểm.”“Được.”Phùng Tử Mục nói: “Ngươi cứ chữa thương cho tốt đã. Tề Minh sẽ không cóviệc gì.”“Vâng.”Lữ Thanh Nhan gật đầu.“Long Ngạc tôn giả.”Trưởng lão chân truyền của Thông Thiên phong nói: “Lá gan của ngươi thật sựrất lớn. Cho dù ngươi là Yêu Đình tôn giả, tu vi cao thâm khó đoán, nhưng dámmột mình đi vào Thiên Khải Tông thì chả khác gì tự đưa mình vào chỗ chết?”“Vô cùng buồn cười.”Phùng Tử Mục trầm giọng quát: “Long Ngạc tôn giả, hôm nay ngươi nhất địnhsẽ phải chết ở đây.”“Chỉ bằng các ngươi sao?”Long Ngạc tôn giả hừm lạnh.“Giết!”“Thông Thiên Pháp Tướng!”“Thanh Liên Đạo!”“Cửu Tiêu Thần Sơn!”Oanh! Oanh! Oanh!Ba vị trưởng lão chân truyền liên thủ tấn công, ngay lập tức thi triển ra thủ đoạnmạnh nhất, đánh về phía Long Ngạc tôn giả. Nhưng thực lực của Long Ngạc tôngiả vô cùng mạnh mẽ, so với trưởng lão chân truyền còn cao hơn một bậc. Chonên đối mặt với sự tấn công của ba vị trưởng lão chân truyền, hắn có vẻ rất dễdàng.Phốc!Không bao lâu.Vị trưởng lão chân truyền của Lăng Tiêu phong đã bị thương.“Phong chủ chắc sắp tới rồi.”Phùng Tử Mục quát: “Chúng ta hãy kiên trì trong chốc lát.”“Ừ.”“Đã hiểu.”“Nhất định phải ngăn cản Long Ngạc tôn giả, không thể để hắn đại khai sát giới.Nếu không, Thịnh hội Thiên Khải lần này thật sự sẽ bị huỷ hoại.”“Được!”Bốn vị trưởng lão chân truyền vừa nói vừa hét.Lúc này.Ở bên kia.Tề Minh được không gian lệnh dùng một lần truyền tống rời khỏi Thiên Khảithành. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã phát hiện mình đang ở một rừng câyu ám dày đặc.“Nơi này là……”Tâm niệm của Tề Minh vừa động. Tuy rằng hắn rời khỏi Thiên Khải thành,nhưng vẫn có thể nắm giữ hoá thân của Thiên Khải kính nên hiểu được mìnhđang ở nơi nào.“Ta vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Thịnh hội Thiên Khải.”Tề Minh nói.Oanh! Oanh! Oanh!!!Trên bầu trời.Có một tiếng nổ mạnh rất lớn và tiếng gầm rú truyền đến.Tề Minh ngẩng đầu nhìn lên.Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một cơ thể vô cùng cao lớn đang đại phát thần uy,và xung quanh có từng đạo thân ảnh đang giao chiến với đối phương. Tình hìnhchiến đấu vô cùng kịch liệt.Dư âm của trận chiến ngày càng lan rộng.Có rất nhiều địa phương đã bị phá huỷ bởi dư âm của trận chiến.Một số tòa sơn phong đã bị sập.“Sư tỷ.”Nét mặt của Tề Minh có chút lo âu, nghĩ lại cảnh tượng sư tỷ xả thân cứu giúpvừa rồi, trong lòng có chút cảm động.Nếu như không phải là sư tỷ Lữ Thanh Nhan dùng tính mạng để cứu giúp, thì erằng bây giờ tính mạng của Tề Minh đã gặp nguy hiểm rồi.Đoàng! Đoàng!Hú!Lúc này.Tề Minh nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng di chuyển và tiếng thúgầm, nơi này có dấu vết của yêu thú, bây giờ hắn không có thời gian để tiếp tụctâm tình ưu tư nữa.Phải biết.Tề Minh thông qua hóa thân của kính Thiên Khải, không chỉ nhìn thấy rất nhiềuyêu thú phá rối Thịnh hội Thiên Khải, giết chết hàng loạt người tham dự, màcòn phát hiện cả dấu vết của ma tu và tán tu.Tình hình đã ngày càng hỗn loạn rồi.“Ra đây.”Vù! Vù!Tề Minh bất giác chợt nghĩ, tay phải vẫy một cái, triệu hồi Biên Bức đại yêu vàHoắc Trường Thanh đang ở ô Linh Sủng ra, đứng trước mặt Tề Minh.“Chủ nhân.”Hoắc Trường Thanh hành lễ.“Ừm.”Tề Minh gật đầu, “Chuẩn bị chiến đấu.”“Rõ.”Hoắc Trường Thanh trả lời.“Mau trốn!!!”Phía trước.Tề Minh nhìn thấy hai bóng dáng có chút quen thuộc, đang lao điên cuồng chạytrốn trong rừng rậm, đợi đến khi bọn họ tới gần, Tề Minh mới nhìn rõ, các nàngchính là Nguyên Phượng và Tô Kinh Âm.Ở phía sau các nàng.Chính là mấy con yêu thú.“Vận may không tồi.”Tề Minh nói: “Vừa hay gặp được ta.”“Nguyên tỷ tỷ.”Tô Kinh Âm la lên: “Phía trước có người.”“Không cần quan tâm hắn.”Nguyên Phượng khẽ nói: “Chúng ta may trốn thôi, mấy con yêu thú phía saukia, cho dù là Tiên Thiên võ giả cũng không phải đối thủ, trừ khi là tu sĩ thật sựđến đây, nếu không thì, chắc chắn sẽ chết.”“Ừm”Tô Kinh Âm gật đầu.Trong lúc các nàng nói chuyện.Các nàng đã chạy trốn đến trước mặt Tề Minh.Sau đó.Bóng dáng hai bên lướt qua nhau.“Hắn…”Nguyên Phượng chạy được mấy bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thìthấy đối phương đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như bức tượng vậy, lúcnày Nguyên Phượng mới không nhịn được gào lên: “Ngươi bị dọa đến ngốc rồià? Mau chạy trốn đi chứ! Đó là yêu thú đấy, chúng ta chỉ là người phàm, cănbản chưa bước vào con đường tu hành, sẽ bị yêu thú giết chết đó.”Keng! Keng!Tề Minh ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có mấy con yêu thú đang lao tới, tốcđộ không chậm, nhưng hắn bất giác chợt nghĩ, chuyển vận công pháp, linh lựchóa thành kiếm khí màu xanh chém ra.Phù! Phù! Phù!!!Máu tươi bắn tung tóe.Trong chốc lát.Yêu thú đến lao đến đánh giết trước mặt đều bị chặt đầu, đầu một nơi thân mộtnẻo, đầu bị chém mất, thi thể rơi trên mặt đất, bụi bay tung tóe.Dễ dàng giết chết.“Hắn…hắn…”Tô Kinh Âm mở to đôi mắt đẹp, bàn tay ngọc ngà che đi đôi môi đỏ, mặt đầykinh ngạc: “Chết rồi! Những con yêu thú kia đều chết hết rồi! Toàn bộ đều bịgiết rồi!”“Bịch…”Nguyên Phượng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nàng nhanh chóng phản ứng lại,không hề do dự gì, cả hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất, khấu đầu với TềMinh: “Vãn bối Nguyên Phượng, người tham dự Thịnh hội Thiên Khải, đa tạ ơncứu mạng của tiền bối, vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết tiềnbối ở đây, lời nói vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi.”

Đôi mắt của Long Ngạc tôn giả nhìn chằm chằm vào đối phương, ẩn chứa sát ý

nồng đậm, “Ngươi tự sát thì bản tôn sẽ lập tức rời đi. Nếu không, tất cả mọi

người ở đây đều phải chết.”

“Long Ngạc tôn giả.”

Đôi mắt của Tô Tử Húc lạnh nhạt, không chút sợ hãi, “Ngươi đang tự tìm

đường chết.”

“Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

Phùng Tử Mục đỡ Lữ Thanh Nhan, rồi lại đút cho Lữ Thanh Nhan uống một

viên đan dược chữa thương. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lữ Thanh Nhan

lúc này mới hồng hào hơn một chút.

“Sư…… Sư tôn.”

Lữ Thanh Nhan ho ra một ngụm máu tươi, nói: “Ta…… Ta tạm thời còn chưa

chết được. Nhưng mà sư đệ sử dụng không gian lệnh dùng một lần, căn bản

không biết hiện tại hắn đã được truyền tống đến chỗ nào.”

“Hơn nữa.”

“Trước khi rời đi, sư đệ còn nói có ma tu và tán tu lén trà trộn vào.”

“Tình huống của hắn rất nguy hiểm.”

“Được.”

Phùng Tử Mục nói: “Ngươi cứ chữa thương cho tốt đã. Tề Minh sẽ không có

việc gì.”

“Vâng.”

Lữ Thanh Nhan gật đầu.

“Long Ngạc tôn giả.”

Trưởng lão chân truyền của Thông Thiên phong nói: “Lá gan của ngươi thật sự

rất lớn. Cho dù ngươi là Yêu Đình tôn giả, tu vi cao thâm khó đoán, nhưng dám

một mình đi vào Thiên Khải Tông thì chả khác gì tự đưa mình vào chỗ chết?”

“Vô cùng buồn cười.”

Phùng Tử Mục trầm giọng quát: “Long Ngạc tôn giả, hôm nay ngươi nhất định

sẽ phải chết ở đây.”

“Chỉ bằng các ngươi sao?”

Long Ngạc tôn giả hừm lạnh.

“Giết!”

“Thông Thiên Pháp Tướng!”

“Thanh Liên Đạo!”

“Cửu Tiêu Thần Sơn!”

Oanh! Oanh! Oanh!

Ba vị trưởng lão chân truyền liên thủ tấn công, ngay lập tức thi triển ra thủ đoạn

mạnh nhất, đánh về phía Long Ngạc tôn giả. Nhưng thực lực của Long Ngạc tôn

giả vô cùng mạnh mẽ, so với trưởng lão chân truyền còn cao hơn một bậc. Cho

nên đối mặt với sự tấn công của ba vị trưởng lão chân truyền, hắn có vẻ rất dễ

dàng.

Phốc!

Không bao lâu.

Vị trưởng lão chân truyền của Lăng Tiêu phong đã bị thương.

“Phong chủ chắc sắp tới rồi.”

Phùng Tử Mục quát: “Chúng ta hãy kiên trì trong chốc lát.”

“Ừ.”

“Đã hiểu.”

“Nhất định phải ngăn cản Long Ngạc tôn giả, không thể để hắn đại khai sát giới.

Nếu không, Thịnh hội Thiên Khải lần này thật sự sẽ bị huỷ hoại.”

“Được!”

Bốn vị trưởng lão chân truyền vừa nói vừa hét.

Lúc này.

Ở bên kia.

Tề Minh được không gian lệnh dùng một lần truyền tống rời khỏi Thiên Khải

thành. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã phát hiện mình đang ở một rừng cây

u ám dày đặc.

“Nơi này là……”

Tâm niệm của Tề Minh vừa động. Tuy rằng hắn rời khỏi Thiên Khải thành,

nhưng vẫn có thể nắm giữ hoá thân của Thiên Khải kính nên hiểu được mình

đang ở nơi nào.

“Ta vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Thịnh hội Thiên Khải.”

Tề Minh nói.

Oanh! Oanh! Oanh!!!

Trên bầu trời.

Có một tiếng nổ mạnh rất lớn và tiếng gầm rú truyền đến.

Tề Minh ngẩng đầu nhìn lên.

Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một cơ thể vô cùng cao lớn đang đại phát thần uy,

và xung quanh có từng đạo thân ảnh đang giao chiến với đối phương. Tình hình

chiến đấu vô cùng kịch liệt.

Dư âm của trận chiến ngày càng lan rộng.

Có rất nhiều địa phương đã bị phá huỷ bởi dư âm của trận chiến.

Một số tòa sơn phong đã bị sập.

“Sư tỷ.”

Nét mặt của Tề Minh có chút lo âu, nghĩ lại cảnh tượng sư tỷ xả thân cứu giúp

vừa rồi, trong lòng có chút cảm động.

Nếu như không phải là sư tỷ Lữ Thanh Nhan dùng tính mạng để cứu giúp, thì e

rằng bây giờ tính mạng của Tề Minh đã gặp nguy hiểm rồi.

Đoàng! Đoàng!

Hú!

Lúc này.

Tề Minh nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng di chuyển và tiếng thú

gầm, nơi này có dấu vết của yêu thú, bây giờ hắn không có thời gian để tiếp tục

tâm tình ưu tư nữa.

Phải biết.

Tề Minh thông qua hóa thân của kính Thiên Khải, không chỉ nhìn thấy rất nhiều

yêu thú phá rối Thịnh hội Thiên Khải, giết chết hàng loạt người tham dự, mà

còn phát hiện cả dấu vết của ma tu và tán tu.

Tình hình đã ngày càng hỗn loạn rồi.

“Ra đây.”

Vù! Vù!

Tề Minh bất giác chợt nghĩ, tay phải vẫy một cái, triệu hồi Biên Bức đại yêu và

Hoắc Trường Thanh đang ở ô Linh Sủng ra, đứng trước mặt Tề Minh.

“Chủ nhân.”

Hoắc Trường Thanh hành lễ.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu, “Chuẩn bị chiến đấu.”

“Rõ.”

Hoắc Trường Thanh trả lời.

“Mau trốn!!!”

Phía trước.

Tề Minh nhìn thấy hai bóng dáng có chút quen thuộc, đang lao điên cuồng chạy

trốn trong rừng rậm, đợi đến khi bọn họ tới gần, Tề Minh mới nhìn rõ, các nàng

chính là Nguyên Phượng và Tô Kinh Âm.

Ở phía sau các nàng.

Chính là mấy con yêu thú.

“Vận may không tồi.”

Tề Minh nói: “Vừa hay gặp được ta.”

“Nguyên tỷ tỷ.”

Tô Kinh Âm la lên: “Phía trước có người.”

“Không cần quan tâm hắn.”

Nguyên Phượng khẽ nói: “Chúng ta may trốn thôi, mấy con yêu thú phía sau

kia, cho dù là Tiên Thiên võ giả cũng không phải đối thủ, trừ khi là tu sĩ thật sự

đến đây, nếu không thì, chắc chắn sẽ chết.”

“Ừm”

Tô Kinh Âm gật đầu.

Trong lúc các nàng nói chuyện.

Các nàng đã chạy trốn đến trước mặt Tề Minh.

Sau đó.

Bóng dáng hai bên lướt qua nhau.

“Hắn…”

Nguyên Phượng chạy được mấy bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thì

thấy đối phương đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như bức tượng vậy, lúc

này Nguyên Phượng mới không nhịn được gào lên: “Ngươi bị dọa đến ngốc rồi

à? Mau chạy trốn đi chứ! Đó là yêu thú đấy, chúng ta chỉ là người phàm, căn

bản chưa bước vào con đường tu hành, sẽ bị yêu thú giết chết đó.”

Keng! Keng!

Tề Minh ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có mấy con yêu thú đang lao tới, tốc

độ không chậm, nhưng hắn bất giác chợt nghĩ, chuyển vận công pháp, linh lực

hóa thành kiếm khí màu xanh chém ra.

Phù! Phù! Phù!!!

Máu tươi bắn tung tóe.

Trong chốc lát.

Yêu thú đến lao đến đánh giết trước mặt đều bị chặt đầu, đầu một nơi thân một

nẻo, đầu bị chém mất, thi thể rơi trên mặt đất, bụi bay tung tóe.

Dễ dàng giết chết.

“Hắn…hắn…”

Tô Kinh Âm mở to đôi mắt đẹp, bàn tay ngọc ngà che đi đôi môi đỏ, mặt đầy

kinh ngạc: “Chết rồi! Những con yêu thú kia đều chết hết rồi! Toàn bộ đều bị

giết rồi!”

“Bịch…”

Nguyên Phượng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nàng nhanh chóng phản ứng lại,

không hề do dự gì, cả hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất, khấu đầu với Tề

Minh: “Vãn bối Nguyên Phượng, người tham dự Thịnh hội Thiên Khải, đa tạ ơn

cứu mạng của tiền bối, vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết tiền

bối ở đây, lời nói vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi.”

Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô ĐịchTác giả: Lục ThuTruyện Hệ Thống, Truyện Huyền HuyễnNam Vực. Thanh Vân Phong- Một trong mười hai Phong của Thiên Khải tông. Viện tạp dịch chữ Đinh. Ban đêm. Rừng Bí Tĩnh. Từng tia sáng của ánh trăng xuyên thấu qua kẽ hở giữa các lá cây, chiếu xuống mặt đất trong rừng cây ấy, tạo thành các loại vòng sáng có kích thước, hình dạng không giống nhau. “Đây… Đây…”Tề Minh cúi đầu, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn không dám để lộ ra chút lạ thường nào, hắn chỉ cố cúi gằm mặt xuống, để không bị những người khác phát hiện. Đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông mặc huyết bào, đeo mặt nạ bạch cốt, tóc hắn có màu đỏ như máu rất dễ nhìn thấy, hai con ngươi màu đỏ tươi, giống như là lệ quỷ vậy. Người này chính là Bạch Cốt đạo nhân ở Vạn Ma Quật của Ma Tông, có thực lực Luyện Khí tầng bảy, đám người Tề Minh là thuộc hạ của vị Bạch Cốt đạo nhân này. “Cất Huyết Quỷ Đan cho kỹ. ”Bạch Cốt đạo nhân chắp tay sau lưng, giọng điệu rất lạnh lùng, “Với cái tư chất vốn có đó của đám phế vật các ngươi, thì e là cả đời này cũng chằng đột phá được Luyện Khí… Đôi mắt của Long Ngạc tôn giả nhìn chằm chằm vào đối phương, ẩn chứa sát ýnồng đậm, “Ngươi tự sát thì bản tôn sẽ lập tức rời đi. Nếu không, tất cả mọingười ở đây đều phải chết.”“Long Ngạc tôn giả.”Đôi mắt của Tô Tử Húc lạnh nhạt, không chút sợ hãi, “Ngươi đang tự tìmđường chết.”“Thương thế của ngươi thế nào rồi?”Phùng Tử Mục đỡ Lữ Thanh Nhan, rồi lại đút cho Lữ Thanh Nhan uống mộtviên đan dược chữa thương. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lữ Thanh Nhanlúc này mới hồng hào hơn một chút.“Sư…… Sư tôn.”Lữ Thanh Nhan ho ra một ngụm máu tươi, nói: “Ta…… Ta tạm thời còn chưachết được. Nhưng mà sư đệ sử dụng không gian lệnh dùng một lần, căn bảnkhông biết hiện tại hắn đã được truyền tống đến chỗ nào.”“Hơn nữa.”“Trước khi rời đi, sư đệ còn nói có ma tu và tán tu lén trà trộn vào.”“Tình huống của hắn rất nguy hiểm.”“Được.”Phùng Tử Mục nói: “Ngươi cứ chữa thương cho tốt đã. Tề Minh sẽ không cóviệc gì.”“Vâng.”Lữ Thanh Nhan gật đầu.“Long Ngạc tôn giả.”Trưởng lão chân truyền của Thông Thiên phong nói: “Lá gan của ngươi thật sựrất lớn. Cho dù ngươi là Yêu Đình tôn giả, tu vi cao thâm khó đoán, nhưng dámmột mình đi vào Thiên Khải Tông thì chả khác gì tự đưa mình vào chỗ chết?”“Vô cùng buồn cười.”Phùng Tử Mục trầm giọng quát: “Long Ngạc tôn giả, hôm nay ngươi nhất địnhsẽ phải chết ở đây.”“Chỉ bằng các ngươi sao?”Long Ngạc tôn giả hừm lạnh.“Giết!”“Thông Thiên Pháp Tướng!”“Thanh Liên Đạo!”“Cửu Tiêu Thần Sơn!”Oanh! Oanh! Oanh!Ba vị trưởng lão chân truyền liên thủ tấn công, ngay lập tức thi triển ra thủ đoạnmạnh nhất, đánh về phía Long Ngạc tôn giả. Nhưng thực lực của Long Ngạc tôngiả vô cùng mạnh mẽ, so với trưởng lão chân truyền còn cao hơn một bậc. Chonên đối mặt với sự tấn công của ba vị trưởng lão chân truyền, hắn có vẻ rất dễdàng.Phốc!Không bao lâu.Vị trưởng lão chân truyền của Lăng Tiêu phong đã bị thương.“Phong chủ chắc sắp tới rồi.”Phùng Tử Mục quát: “Chúng ta hãy kiên trì trong chốc lát.”“Ừ.”“Đã hiểu.”“Nhất định phải ngăn cản Long Ngạc tôn giả, không thể để hắn đại khai sát giới.Nếu không, Thịnh hội Thiên Khải lần này thật sự sẽ bị huỷ hoại.”“Được!”Bốn vị trưởng lão chân truyền vừa nói vừa hét.Lúc này.Ở bên kia.Tề Minh được không gian lệnh dùng một lần truyền tống rời khỏi Thiên Khảithành. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại thì đã phát hiện mình đang ở một rừng câyu ám dày đặc.“Nơi này là……”Tâm niệm của Tề Minh vừa động. Tuy rằng hắn rời khỏi Thiên Khải thành,nhưng vẫn có thể nắm giữ hoá thân của Thiên Khải kính nên hiểu được mìnhđang ở nơi nào.“Ta vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Thịnh hội Thiên Khải.”Tề Minh nói.Oanh! Oanh! Oanh!!!Trên bầu trời.Có một tiếng nổ mạnh rất lớn và tiếng gầm rú truyền đến.Tề Minh ngẩng đầu nhìn lên.Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy một cơ thể vô cùng cao lớn đang đại phát thần uy,và xung quanh có từng đạo thân ảnh đang giao chiến với đối phương. Tình hìnhchiến đấu vô cùng kịch liệt.Dư âm của trận chiến ngày càng lan rộng.Có rất nhiều địa phương đã bị phá huỷ bởi dư âm của trận chiến.Một số tòa sơn phong đã bị sập.“Sư tỷ.”Nét mặt của Tề Minh có chút lo âu, nghĩ lại cảnh tượng sư tỷ xả thân cứu giúpvừa rồi, trong lòng có chút cảm động.Nếu như không phải là sư tỷ Lữ Thanh Nhan dùng tính mạng để cứu giúp, thì erằng bây giờ tính mạng của Tề Minh đã gặp nguy hiểm rồi.Đoàng! Đoàng!Hú!Lúc này.Tề Minh nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng di chuyển và tiếng thúgầm, nơi này có dấu vết của yêu thú, bây giờ hắn không có thời gian để tiếp tụctâm tình ưu tư nữa.Phải biết.Tề Minh thông qua hóa thân của kính Thiên Khải, không chỉ nhìn thấy rất nhiềuyêu thú phá rối Thịnh hội Thiên Khải, giết chết hàng loạt người tham dự, màcòn phát hiện cả dấu vết của ma tu và tán tu.Tình hình đã ngày càng hỗn loạn rồi.“Ra đây.”Vù! Vù!Tề Minh bất giác chợt nghĩ, tay phải vẫy một cái, triệu hồi Biên Bức đại yêu vàHoắc Trường Thanh đang ở ô Linh Sủng ra, đứng trước mặt Tề Minh.“Chủ nhân.”Hoắc Trường Thanh hành lễ.“Ừm.”Tề Minh gật đầu, “Chuẩn bị chiến đấu.”“Rõ.”Hoắc Trường Thanh trả lời.“Mau trốn!!!”Phía trước.Tề Minh nhìn thấy hai bóng dáng có chút quen thuộc, đang lao điên cuồng chạytrốn trong rừng rậm, đợi đến khi bọn họ tới gần, Tề Minh mới nhìn rõ, các nàngchính là Nguyên Phượng và Tô Kinh Âm.Ở phía sau các nàng.Chính là mấy con yêu thú.“Vận may không tồi.”Tề Minh nói: “Vừa hay gặp được ta.”“Nguyên tỷ tỷ.”Tô Kinh Âm la lên: “Phía trước có người.”“Không cần quan tâm hắn.”Nguyên Phượng khẽ nói: “Chúng ta may trốn thôi, mấy con yêu thú phía saukia, cho dù là Tiên Thiên võ giả cũng không phải đối thủ, trừ khi là tu sĩ thật sựđến đây, nếu không thì, chắc chắn sẽ chết.”“Ừm”Tô Kinh Âm gật đầu.Trong lúc các nàng nói chuyện.Các nàng đã chạy trốn đến trước mặt Tề Minh.Sau đó.Bóng dáng hai bên lướt qua nhau.“Hắn…”Nguyên Phượng chạy được mấy bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn, thìthấy đối phương đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như bức tượng vậy, lúcnày Nguyên Phượng mới không nhịn được gào lên: “Ngươi bị dọa đến ngốc rồià? Mau chạy trốn đi chứ! Đó là yêu thú đấy, chúng ta chỉ là người phàm, cănbản chưa bước vào con đường tu hành, sẽ bị yêu thú giết chết đó.”Keng! Keng!Tề Minh ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước có mấy con yêu thú đang lao tới, tốcđộ không chậm, nhưng hắn bất giác chợt nghĩ, chuyển vận công pháp, linh lựchóa thành kiếm khí màu xanh chém ra.Phù! Phù! Phù!!!Máu tươi bắn tung tóe.Trong chốc lát.Yêu thú đến lao đến đánh giết trước mặt đều bị chặt đầu, đầu một nơi thân mộtnẻo, đầu bị chém mất, thi thể rơi trên mặt đất, bụi bay tung tóe.Dễ dàng giết chết.“Hắn…hắn…”Tô Kinh Âm mở to đôi mắt đẹp, bàn tay ngọc ngà che đi đôi môi đỏ, mặt đầykinh ngạc: “Chết rồi! Những con yêu thú kia đều chết hết rồi! Toàn bộ đều bịgiết rồi!”“Bịch…”Nguyên Phượng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nàng nhanh chóng phản ứng lại,không hề do dự gì, cả hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất, khấu đầu với TềMinh: “Vãn bối Nguyên Phượng, người tham dự Thịnh hội Thiên Khải, đa tạ ơncứu mạng của tiền bối, vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết tiềnbối ở đây, lời nói vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi.”

Chương 82: Gặp phải ma tu