Chạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ…
Chương 93
Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Trở lại Quốc công phủ, Tống Châu đang canh giữ ở cổng lớn, vừa nhìn thấy xe ngựa trong phủ trở về, hắn vội vàng chạy đến nghênh đón.Đỗ Khanh nhìn thấy Tống Châu, vội vàng mở miệng nói: “Tống Châu đại ca, phiền toái anh tới phòng bếp chauarn bị chút đồ ăn, công tử nhà anh đang bị đói bụng.”Tống Châu nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tống Gia Thành một cái, Tống Gia Thành cho phép hắn mới trở về thu xếp cơm canh.Nhìn bóng dáng tùy tùng đi xa, Tống Gia Thành xoay người, giơ tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng mấy cái.Điểm tâm ăn rất đầy bụng, hắn một mình ở trên xe ngựa ăn nhiều điểm tâm như vậy, lại uống hết nửa bình nước trà xuống bụng, kỳ thật lúc này bụng vẫn rất no.Bất quá từ sau chuyện đêm qua, đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh quan tâm tới mình.Vì điểm này, Tống Gia Thành liền cảm thấy đợi lát nữa mình còn có thể ăn hai chén cơm lớn.Chỉ cần Đỗ Khanh không trốn tránh hắn, bảo hắn làm cái gì cũng có thể.Trong lòng Tống Gia Thành minh bạch, hắn và Đỗ Khanh còn cần phải nói chuyện.Bất quá ngày hôm qua hắn nhắc tới chuyện thành thân làm cô phản ứng lớn như vậy, điểm này hắn không nghĩ tới.Hiện giờ Tống Gia Thành đã không dám tùy tiện mở miệng yêu cầu nói chuyện phiếm với Đỗ Khanh, chỉ có thể bị động chờ cô chủ động nhắc tới.Hành động Tống Gia Thành trộm xoa bụng đã bị Tần thị xem ở trong mắt.Tần thị thông minh cỡ nào, nhìn bộ dạng con trai nhà mình là có thể đại khái đoán ra mọi chuyện.Tần thị trộm cười, cơ hồ là dùng hết toàn bộ tự chủ mới khống chế không cười ra tiếng.Tần thị làm người từng trải, nhìn bộ dạng kỳ quái của hai người người trẻ tuổi, là có thể đoán được giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.Bất quá nhìn Đỗ Khanh quan tâm Tống Gia Thành, chắc hẳn chuyện đó cũng không phải chuyện xấu.Tần thị biết chuyện tình cảm bà không thể giúp con trai, rốt cuộc thân phận tiểu Hạ đặc thù, cô không giống những nữ tử bà đã từng gặp,Cho nên Tần thị chỉ có thể thập phần biết điều tìm một cái cớ, nói mình phải về chủ viện, để lại không gian cho hai người.Đây cũng là chuyện duy nhất, người mẫu thân như bà có thẻ giúp con trai.Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành trở lại Nghênh Phong viện, cô cũng không có vội vã về phòng mình, mà là ngồi trước bàn ăn xem hắn chậm rãi ăn cơm.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-93-noi-chuyen-voi-nhau.html.]Bị Đỗ Khanh nhìn như vậy, trong lòng Tống Gia Thành vừa cao hứng, lại thống khổ.Hắn cao hứng chính là Đỗ Khanh không còn kháng cự với chuyện tiếp xúc với hắn.Thống khổ là —— hắn thật sự đã ăn không vô.Tống Gia Thành cúi đầu lại ăn một ít cơm, trộm liếc Đỗ Khanh một cái, thoạt nhìn tâm tình của nàng không tồi, mới giả vờ tự nhiên mà buông chén đũa trong tay xuống.Đỗ Khanh nhìn trong chén còn dư lại không ít cơm, yên lặng mà suy nghĩ: Nhìn xem người ta, lại nhìn chính mình.Tống Gia Thành người ta rốt cuộc là quý công tử, kể cả đã cực kỳ đói bụng, cũng không tham ăn, một người lớn như vậy chỉ ăn nửa chén cơm liền no.Mà cô thì sao? Bình thường nếu làm phẫu thuật không kịp ăn cơm, vừa ra khỏi phòng giải phẫu, cô sẽ phải ăn sạch sẽ một hộp cơm mới cảm thấy no.Trước kia Đỗ Khanh chưa từng rối rắm về lượng cơm của mình, rốt cuộc cô ăn nhiều, tiêu hóa cũng tốt, lại không phải thể chất dễ béo, cho nên ăn cái gì cũng chưa bao giờ băn khoăn.Nhưng hôm nay nhìn lượng cơm của Tống Gia Thành gần như chỉ bằng một nửa của cô, Đỗ Khanh liền không khỏi có chút do dự.—— nếu không, về sau cô nên khống chế cái miệng của mình, ăn ít một chút?Tống Gia Thành nhìn Đỗ Khanh lâm vào trầm tư, do dự không biết có nên gọi nàng không.Nhưng mà còn không đợi hắn nghĩ xong, Đỗ Khanh cũng đã hồi thần lại.Đỗ Khanh vừa nhấc mắt liền thấy Tống Gia Thành đang thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, cô duỗi tay che khóe miệng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Kia cái, anh ăn xong rồi sao? Nếu anh ăn xong rồi, có thể nói chuyện một chút không?”Trong lòng Tống Gia Thành thấp thỏm nghĩ: Tới rồi!Hắn khẩn trương gật gật đầu: “Vậy nói, nói?”Đỗ Khanh gọi Tống Châu đứng canh bên cửa tiến vào dọn bát đũa trên bàn.“Phiền toái Tống Châu đại ca, anh dọn xong chén đũa liền ở bên ngoài chờ một chút, tôi và công tử nhà anh muốn trò chuyện một lát.”Tống Châu chưa biết hết mọi chuyện, cho nên trước mặt hắn, Đỗ Khanh không thể nói chuyện thoả thích.AnanĐề tài cô đang muốn nói với Tống Gia Thành không thích hợp để Tống Châu biết, cho nên cô chỉ có thể mở miệng tống cổ người đi ra ngoài.Lúc trước Tống Châu không rõ Đỗ Khanh là nhân vật phương nào, bất quá sau khi hắn cẩn thận quan sát một đoạn thời gian, trong lòng hắn đã có đại khái phỏng đoán.Nếu không có gì ngoài ý muốn, vị Đỗ Khanh Đỗ cô nương này về sau vô cùng có khả năng chính là chủ mẫu của hắn.
Trở lại Quốc công phủ, Tống Châu đang canh giữ ở cổng lớn, vừa nhìn thấy xe ngựa trong phủ trở về, hắn vội vàng chạy đến nghênh đón.
Đỗ Khanh nhìn thấy Tống Châu, vội vàng mở miệng nói: “Tống Châu đại ca, phiền toái anh tới phòng bếp chauarn bị chút đồ ăn, công tử nhà anh đang bị đói bụng.”
Tống Châu nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tống Gia Thành một cái, Tống Gia Thành cho phép hắn mới trở về thu xếp cơm canh.
Nhìn bóng dáng tùy tùng đi xa, Tống Gia Thành xoay người, giơ tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng mấy cái.
Điểm tâm ăn rất đầy bụng, hắn một mình ở trên xe ngựa ăn nhiều điểm tâm như vậy, lại uống hết nửa bình nước trà xuống bụng, kỳ thật lúc này bụng vẫn rất no.
Bất quá từ sau chuyện đêm qua, đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh quan tâm tới mình.
Vì điểm này, Tống Gia Thành liền cảm thấy đợi lát nữa mình còn có thể ăn hai chén cơm lớn.
Chỉ cần Đỗ Khanh không trốn tránh hắn, bảo hắn làm cái gì cũng có thể.
Trong lòng Tống Gia Thành minh bạch, hắn và Đỗ Khanh còn cần phải nói chuyện.
Bất quá ngày hôm qua hắn nhắc tới chuyện thành thân làm cô phản ứng lớn như vậy, điểm này hắn không nghĩ tới.
Hiện giờ Tống Gia Thành đã không dám tùy tiện mở miệng yêu cầu nói chuyện phiếm với Đỗ Khanh, chỉ có thể bị động chờ cô chủ động nhắc tới.
Hành động Tống Gia Thành trộm xoa bụng đã bị Tần thị xem ở trong mắt.
Tần thị thông minh cỡ nào, nhìn bộ dạng con trai nhà mình là có thể đại khái đoán ra mọi chuyện.
Tần thị trộm cười, cơ hồ là dùng hết toàn bộ tự chủ mới khống chế không cười ra tiếng.
Tần thị làm người từng trải, nhìn bộ dạng kỳ quái của hai người người trẻ tuổi, là có thể đoán được giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.
Bất quá nhìn Đỗ Khanh quan tâm Tống Gia Thành, chắc hẳn chuyện đó cũng không phải chuyện xấu.
Tần thị biết chuyện tình cảm bà không thể giúp con trai, rốt cuộc thân phận tiểu Hạ đặc thù, cô không giống những nữ tử bà đã từng gặp,
Cho nên Tần thị chỉ có thể thập phần biết điều tìm một cái cớ, nói mình phải về chủ viện, để lại không gian cho hai người.
Đây cũng là chuyện duy nhất, người mẫu thân như bà có thẻ giúp con trai.
Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành trở lại Nghênh Phong viện, cô cũng không có vội vã về phòng mình, mà là ngồi trước bàn ăn xem hắn chậm rãi ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-93-noi-chuyen-voi-nhau.html
.]
Bị Đỗ Khanh nhìn như vậy, trong lòng Tống Gia Thành vừa cao hứng, lại thống khổ.
Hắn cao hứng chính là Đỗ Khanh không còn kháng cự với chuyện tiếp xúc với hắn.
Thống khổ là —— hắn thật sự đã ăn không vô.
Tống Gia Thành cúi đầu lại ăn một ít cơm, trộm liếc Đỗ Khanh một cái, thoạt nhìn tâm tình của nàng không tồi, mới giả vờ tự nhiên mà buông chén đũa trong tay xuống.
Đỗ Khanh nhìn trong chén còn dư lại không ít cơm, yên lặng mà suy nghĩ: Nhìn xem người ta, lại nhìn chính mình.
Tống Gia Thành người ta rốt cuộc là quý công tử, kể cả đã cực kỳ đói bụng, cũng không tham ăn, một người lớn như vậy chỉ ăn nửa chén cơm liền no.
Mà cô thì sao? Bình thường nếu làm phẫu thuật không kịp ăn cơm, vừa ra khỏi phòng giải phẫu, cô sẽ phải ăn sạch sẽ một hộp cơm mới cảm thấy no.
Trước kia Đỗ Khanh chưa từng rối rắm về lượng cơm của mình, rốt cuộc cô ăn nhiều, tiêu hóa cũng tốt, lại không phải thể chất dễ béo, cho nên ăn cái gì cũng chưa bao giờ băn khoăn.
Nhưng hôm nay nhìn lượng cơm của Tống Gia Thành gần như chỉ bằng một nửa của cô, Đỗ Khanh liền không khỏi có chút do dự.
—— nếu không, về sau cô nên khống chế cái miệng của mình, ăn ít một chút?
Tống Gia Thành nhìn Đỗ Khanh lâm vào trầm tư, do dự không biết có nên gọi nàng không.
Nhưng mà còn không đợi hắn nghĩ xong, Đỗ Khanh cũng đã hồi thần lại.
Đỗ Khanh vừa nhấc mắt liền thấy Tống Gia Thành đang thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, cô duỗi tay che khóe miệng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Kia cái, anh ăn xong rồi sao? Nếu anh ăn xong rồi, có thể nói chuyện một chút không?”
Trong lòng Tống Gia Thành thấp thỏm nghĩ: Tới rồi!
Hắn khẩn trương gật gật đầu: “Vậy nói, nói?”
Đỗ Khanh gọi Tống Châu đứng canh bên cửa tiến vào dọn bát đũa trên bàn.
“Phiền toái Tống Châu đại ca, anh dọn xong chén đũa liền ở bên ngoài chờ một chút, tôi và công tử nhà anh muốn trò chuyện một lát.”
Tống Châu chưa biết hết mọi chuyện, cho nên trước mặt hắn, Đỗ Khanh không thể nói chuyện thoả thích.
Anan
Đề tài cô đang muốn nói với Tống Gia Thành không thích hợp để Tống Châu biết, cho nên cô chỉ có thể mở miệng tống cổ người đi ra ngoài.
Lúc trước Tống Châu không rõ Đỗ Khanh là nhân vật phương nào, bất quá sau khi hắn cẩn thận quan sát một đoạn thời gian, trong lòng hắn đã có đại khái phỏng đoán.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, vị Đỗ Khanh Đỗ cô nương này về sau vô cùng có khả năng chính là chủ mẫu của hắn.
Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Trở lại Quốc công phủ, Tống Châu đang canh giữ ở cổng lớn, vừa nhìn thấy xe ngựa trong phủ trở về, hắn vội vàng chạy đến nghênh đón.Đỗ Khanh nhìn thấy Tống Châu, vội vàng mở miệng nói: “Tống Châu đại ca, phiền toái anh tới phòng bếp chauarn bị chút đồ ăn, công tử nhà anh đang bị đói bụng.”Tống Châu nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tống Gia Thành một cái, Tống Gia Thành cho phép hắn mới trở về thu xếp cơm canh.Nhìn bóng dáng tùy tùng đi xa, Tống Gia Thành xoay người, giơ tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng mấy cái.Điểm tâm ăn rất đầy bụng, hắn một mình ở trên xe ngựa ăn nhiều điểm tâm như vậy, lại uống hết nửa bình nước trà xuống bụng, kỳ thật lúc này bụng vẫn rất no.Bất quá từ sau chuyện đêm qua, đây là lần đầu tiên Đỗ Khanh quan tâm tới mình.Vì điểm này, Tống Gia Thành liền cảm thấy đợi lát nữa mình còn có thể ăn hai chén cơm lớn.Chỉ cần Đỗ Khanh không trốn tránh hắn, bảo hắn làm cái gì cũng có thể.Trong lòng Tống Gia Thành minh bạch, hắn và Đỗ Khanh còn cần phải nói chuyện.Bất quá ngày hôm qua hắn nhắc tới chuyện thành thân làm cô phản ứng lớn như vậy, điểm này hắn không nghĩ tới.Hiện giờ Tống Gia Thành đã không dám tùy tiện mở miệng yêu cầu nói chuyện phiếm với Đỗ Khanh, chỉ có thể bị động chờ cô chủ động nhắc tới.Hành động Tống Gia Thành trộm xoa bụng đã bị Tần thị xem ở trong mắt.Tần thị thông minh cỡ nào, nhìn bộ dạng con trai nhà mình là có thể đại khái đoán ra mọi chuyện.Tần thị trộm cười, cơ hồ là dùng hết toàn bộ tự chủ mới khống chế không cười ra tiếng.Tần thị làm người từng trải, nhìn bộ dạng kỳ quái của hai người người trẻ tuổi, là có thể đoán được giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.Bất quá nhìn Đỗ Khanh quan tâm Tống Gia Thành, chắc hẳn chuyện đó cũng không phải chuyện xấu.Tần thị biết chuyện tình cảm bà không thể giúp con trai, rốt cuộc thân phận tiểu Hạ đặc thù, cô không giống những nữ tử bà đã từng gặp,Cho nên Tần thị chỉ có thể thập phần biết điều tìm một cái cớ, nói mình phải về chủ viện, để lại không gian cho hai người.Đây cũng là chuyện duy nhất, người mẫu thân như bà có thẻ giúp con trai.Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành trở lại Nghênh Phong viện, cô cũng không có vội vã về phòng mình, mà là ngồi trước bàn ăn xem hắn chậm rãi ăn cơm.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-93-noi-chuyen-voi-nhau.html.]Bị Đỗ Khanh nhìn như vậy, trong lòng Tống Gia Thành vừa cao hứng, lại thống khổ.Hắn cao hứng chính là Đỗ Khanh không còn kháng cự với chuyện tiếp xúc với hắn.Thống khổ là —— hắn thật sự đã ăn không vô.Tống Gia Thành cúi đầu lại ăn một ít cơm, trộm liếc Đỗ Khanh một cái, thoạt nhìn tâm tình của nàng không tồi, mới giả vờ tự nhiên mà buông chén đũa trong tay xuống.Đỗ Khanh nhìn trong chén còn dư lại không ít cơm, yên lặng mà suy nghĩ: Nhìn xem người ta, lại nhìn chính mình.Tống Gia Thành người ta rốt cuộc là quý công tử, kể cả đã cực kỳ đói bụng, cũng không tham ăn, một người lớn như vậy chỉ ăn nửa chén cơm liền no.Mà cô thì sao? Bình thường nếu làm phẫu thuật không kịp ăn cơm, vừa ra khỏi phòng giải phẫu, cô sẽ phải ăn sạch sẽ một hộp cơm mới cảm thấy no.Trước kia Đỗ Khanh chưa từng rối rắm về lượng cơm của mình, rốt cuộc cô ăn nhiều, tiêu hóa cũng tốt, lại không phải thể chất dễ béo, cho nên ăn cái gì cũng chưa bao giờ băn khoăn.Nhưng hôm nay nhìn lượng cơm của Tống Gia Thành gần như chỉ bằng một nửa của cô, Đỗ Khanh liền không khỏi có chút do dự.—— nếu không, về sau cô nên khống chế cái miệng của mình, ăn ít một chút?Tống Gia Thành nhìn Đỗ Khanh lâm vào trầm tư, do dự không biết có nên gọi nàng không.Nhưng mà còn không đợi hắn nghĩ xong, Đỗ Khanh cũng đã hồi thần lại.Đỗ Khanh vừa nhấc mắt liền thấy Tống Gia Thành đang thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, cô duỗi tay che khóe miệng ho nhẹ hai tiếng, nói: “Kia cái, anh ăn xong rồi sao? Nếu anh ăn xong rồi, có thể nói chuyện một chút không?”Trong lòng Tống Gia Thành thấp thỏm nghĩ: Tới rồi!Hắn khẩn trương gật gật đầu: “Vậy nói, nói?”Đỗ Khanh gọi Tống Châu đứng canh bên cửa tiến vào dọn bát đũa trên bàn.“Phiền toái Tống Châu đại ca, anh dọn xong chén đũa liền ở bên ngoài chờ một chút, tôi và công tử nhà anh muốn trò chuyện một lát.”Tống Châu chưa biết hết mọi chuyện, cho nên trước mặt hắn, Đỗ Khanh không thể nói chuyện thoả thích.AnanĐề tài cô đang muốn nói với Tống Gia Thành không thích hợp để Tống Châu biết, cho nên cô chỉ có thể mở miệng tống cổ người đi ra ngoài.Lúc trước Tống Châu không rõ Đỗ Khanh là nhân vật phương nào, bất quá sau khi hắn cẩn thận quan sát một đoạn thời gian, trong lòng hắn đã có đại khái phỏng đoán.Nếu không có gì ngoài ý muốn, vị Đỗ Khanh Đỗ cô nương này về sau vô cùng có khả năng chính là chủ mẫu của hắn.