Tác giả:

Chạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ…

Chương 99

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Ở hiện đại, người ở vùng núi xa xôi rất nghèo, phần lớn là bởi vì nơi bọn họ sống quá xa xôi, để sửa đường phải đầu tư rất lớn, hơn nữa người có chút năng lực đều ra khỏi núi, người ở lại đều là một số người có điều kiện không tốt.Tuy rằng hằng năm quốc gia đều sẽ phát trợ cấp cho họ, nhưng bọn họ vẫn rất nghèo.Bọn họ ở trong nhà ngói tự xây, một số người còn ở trong nhà gỗ, nhà xây bằng đất đá.Lúc ấy mỗi khoa trong bệnh viện đều cử một bác sĩ đi tham gia, nhưng Đỗ Khanh làm bác sĩ khoa sản tuyệt đối là người mệt nhất.Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, càng nghèo càng phải sinh.Những lời này tuyệt đối không sai, phần lớn người ở vùng núi hẻo lánh này đều dựa theo đầu người nhận trợ cấp, cho nên bọn họ không có cố kỵ, vì có thêm tiền trợ cấp, chưa bao giờ tránh thai, một đứa lại một đứa sinh không ngừng.Con gái trong vùng núi, rất nhiều người mới mười sáu, bảy tuổi liền kết hôn, các cô ấy không có ý thức tránh thai, kết hôn xong liền mang thai, có thai cũng không cần khám thai, thậm chí đến bệnh viện cũng không đi, tự sinh con ở nhà, sau đó lại nhờ cán bộ trong thôn tới làm nhân chứng, thêm vào hộ khẩu.Trước khi tới thôn trang suối nước nóng, Đỗ Khanh cảm thấy người dân vùng núi hẻo lánh trong trí nhớ là những người nghèo khổ nhất rồi, nhưng mà hôm nay, suy nghĩ trong lòng cô đã thay đổi.Ở hiện đại, thôn dân vùng núi hẻo lánh không giàu được, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ sinh ra ở địa phương quá nghèo, còn có một phần nhỏ là do bọn họ đã quen với cách sinh hoạt này, không dễ thay đổi.Nhưng những người ở thôn trang suối nước nóng thì khác, bọn họ rất chăm chỉ, Đỗ Khanh vừa rồi nhìn thấy, có một thai phụ, vác một cái bụng phải hơn tám tháng, vẫn từng gùi, từng gùi bắp đi về nhà.Nơi bọn họ sinh sống cũng không quá xa xôi, ngồi xe ngựa nửa canh giờ là có thể đến kinh thành, nơi phồn hoa nhất Khánh triều.Nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn rất vất vả.Đỗ Khanh người này phải nói thế nào nhỉ —— bởi vì từ nhỏ cô chưa biết khổ là gì, cha mẹ đều tận lực cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho cô trong phạm vi năng lực của bọn họ, cho nên tính cách của cô hơi thiện lương quá mức.Câu nói kia nói như thế nào, mình sống tốt thì không thể nhìn người khác vất vả.Lúc ấy chữa bệnh miễn phí, Đỗ Khanh lấy ra hơn hai tháng tiền lương, mua sữa bột và thực phẩm dinh dưỡng cấp cho những thai phụ sinh hoạt khó khăn đó.AnanHiện giờ Đỗ Khanh nhìn nhóm tá điền trong thôn trang suối nước nóng vất vả, lại không biết nên trợ giúp bọn họ như thế nào mới tốt.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-99-suoi-nuoc-nong-4.html.]Tống Gia Thành nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô hơi không tốt, nhưng lại không biết vì sao, chỉ có thể quan tâm hỏi:“Làm sao vậy? Có phải nàng không thoải mái không?”Đỗ Khanh lắc lắc đầu, duỗi tay gỡ túi tiền bên hông xuống, từ bên trong lấy ra bốn, năm viên kẹo trái cây.Kẹo trái cây này là Đỗ Khanh mua ở siêu thị, cũng không phải loại kẹo rẻ tiền lúc trước cho Tống Hải.Lúc ấy cô mau không ít kẹo cứng ở quầy bán quà vặt dưới cô, cô chỉ ăn mấy viên, Tống Gia Thành tặng cô mật ong, cho nên những viên kẹo cứng đó đều bị cô chia cho Tống Hải, Tống Châu cùng Vân nhi.Đỗ Khanh duỗi tay gọi một cô bé gầy trơ cả xương trước mặt lại đây.Cô bé nhìn không lớn lắm, nhìn qua bề ngoài, hẳn là khoảng 3, 4 tuổi.Bộ dạng của cô bé không thể nói là tốt, trên người mặc áo vải thô, cổ tay áo cùng ống quần đều bị ngắn hơn một đoạn không nói, còn đi chân trần, tóc trên đầu cũng chỉ dùng một mảnh vải tùy ý buộc lại, tóc mái không buộc chặt liền lộn xộn rũ trên trán, sau tai và trên cổ cô bé.Đứa nhỏ tầm tuổi này, chưa thể giúp đỡ người nhà làm việc, trong nhà cũng không có điều kiện để chia ra một người trông non mấy đứa, cho nên liền để mặc bọn nó chạy loạn khắp thôn trang.Cô bé không biết Đỗ Khanh gọi mình tới làm cái gì, nhưng chỉ từ cách ăn mặc, cô bé liền biết —— đây là quý nhân mà cha mẹ hay nhắc tới.Là người bọn họ không đắc tội nổi.Cô bé sợ hãi nhìn Đỗ Khanh, thoạt nhìn rất sợ cô.Đỗ Khanh ngồi xổm xuống, duỗi tay đến trước mặt cô bé, mở ngón tay ra.Côôn nhu nói: “Chị mời em ăn kẹo nha.”Kẹo? Tuy rằng tuổi cô bé không lớn, nhưng cũng biết keọ trông như thế nào, năm trước cha đem lương thực dư thừa trong nhà bán đi, liền cho cô bé và anh trai mỗi người một viên kẹo mạch nha.Kẹo mạch nha màu nâu vàng tuy rằng chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng là bảo bối của cô bé và anh trai, mỗi ngày chỉ dám l.i.ế.m hai miếng, ước chừng ăn vài ngày mới hết.Cô bé cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp đang lừa mình, kẹo rõ ràng là màu vàng, thứ trong tay lại có vỏ bọc đẹp như vậy, thấy thế nào cũng không giống kẹp.

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Ở hiện đại, người ở vùng núi xa xôi rất nghèo, phần lớn là bởi vì nơi bọn họ sống quá xa xôi, để sửa đường phải đầu tư rất lớn, hơn nữa người có chút năng lực đều ra khỏi núi, người ở lại đều là một số người có điều kiện không tốt.Tuy rằng hằng năm quốc gia đều sẽ phát trợ cấp cho họ, nhưng bọn họ vẫn rất nghèo.Bọn họ ở trong nhà ngói tự xây, một số người còn ở trong nhà gỗ, nhà xây bằng đất đá.Lúc ấy mỗi khoa trong bệnh viện đều cử một bác sĩ đi tham gia, nhưng Đỗ Khanh làm bác sĩ khoa sản tuyệt đối là người mệt nhất.Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, càng nghèo càng phải sinh.Những lời này tuyệt đối không sai, phần lớn người ở vùng núi hẻo lánh này đều dựa theo đầu người nhận trợ cấp, cho nên bọn họ không có cố kỵ, vì có thêm tiền trợ cấp, chưa bao giờ tránh thai, một đứa lại một đứa sinh không ngừng.Con gái trong vùng núi, rất nhiều người mới mười sáu, bảy tuổi liền kết hôn, các cô ấy không có ý thức tránh thai, kết hôn xong liền mang thai, có thai cũng không cần khám thai, thậm chí đến bệnh viện cũng không đi, tự sinh con ở nhà, sau đó lại nhờ cán bộ trong thôn tới làm nhân chứng, thêm vào hộ khẩu.Trước khi tới thôn trang suối nước nóng, Đỗ Khanh cảm thấy người dân vùng núi hẻo lánh trong trí nhớ là những người nghèo khổ nhất rồi, nhưng mà hôm nay, suy nghĩ trong lòng cô đã thay đổi.Ở hiện đại, thôn dân vùng núi hẻo lánh không giàu được, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ sinh ra ở địa phương quá nghèo, còn có một phần nhỏ là do bọn họ đã quen với cách sinh hoạt này, không dễ thay đổi.Nhưng những người ở thôn trang suối nước nóng thì khác, bọn họ rất chăm chỉ, Đỗ Khanh vừa rồi nhìn thấy, có một thai phụ, vác một cái bụng phải hơn tám tháng, vẫn từng gùi, từng gùi bắp đi về nhà.Nơi bọn họ sinh sống cũng không quá xa xôi, ngồi xe ngựa nửa canh giờ là có thể đến kinh thành, nơi phồn hoa nhất Khánh triều.Nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn rất vất vả.Đỗ Khanh người này phải nói thế nào nhỉ —— bởi vì từ nhỏ cô chưa biết khổ là gì, cha mẹ đều tận lực cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho cô trong phạm vi năng lực của bọn họ, cho nên tính cách của cô hơi thiện lương quá mức.Câu nói kia nói như thế nào, mình sống tốt thì không thể nhìn người khác vất vả.Lúc ấy chữa bệnh miễn phí, Đỗ Khanh lấy ra hơn hai tháng tiền lương, mua sữa bột và thực phẩm dinh dưỡng cấp cho những thai phụ sinh hoạt khó khăn đó.AnanHiện giờ Đỗ Khanh nhìn nhóm tá điền trong thôn trang suối nước nóng vất vả, lại không biết nên trợ giúp bọn họ như thế nào mới tốt.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-99-suoi-nuoc-nong-4.html.]Tống Gia Thành nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô hơi không tốt, nhưng lại không biết vì sao, chỉ có thể quan tâm hỏi:“Làm sao vậy? Có phải nàng không thoải mái không?”Đỗ Khanh lắc lắc đầu, duỗi tay gỡ túi tiền bên hông xuống, từ bên trong lấy ra bốn, năm viên kẹo trái cây.Kẹo trái cây này là Đỗ Khanh mua ở siêu thị, cũng không phải loại kẹo rẻ tiền lúc trước cho Tống Hải.Lúc ấy cô mau không ít kẹo cứng ở quầy bán quà vặt dưới cô, cô chỉ ăn mấy viên, Tống Gia Thành tặng cô mật ong, cho nên những viên kẹo cứng đó đều bị cô chia cho Tống Hải, Tống Châu cùng Vân nhi.Đỗ Khanh duỗi tay gọi một cô bé gầy trơ cả xương trước mặt lại đây.Cô bé nhìn không lớn lắm, nhìn qua bề ngoài, hẳn là khoảng 3, 4 tuổi.Bộ dạng của cô bé không thể nói là tốt, trên người mặc áo vải thô, cổ tay áo cùng ống quần đều bị ngắn hơn một đoạn không nói, còn đi chân trần, tóc trên đầu cũng chỉ dùng một mảnh vải tùy ý buộc lại, tóc mái không buộc chặt liền lộn xộn rũ trên trán, sau tai và trên cổ cô bé.Đứa nhỏ tầm tuổi này, chưa thể giúp đỡ người nhà làm việc, trong nhà cũng không có điều kiện để chia ra một người trông non mấy đứa, cho nên liền để mặc bọn nó chạy loạn khắp thôn trang.Cô bé không biết Đỗ Khanh gọi mình tới làm cái gì, nhưng chỉ từ cách ăn mặc, cô bé liền biết —— đây là quý nhân mà cha mẹ hay nhắc tới.Là người bọn họ không đắc tội nổi.Cô bé sợ hãi nhìn Đỗ Khanh, thoạt nhìn rất sợ cô.Đỗ Khanh ngồi xổm xuống, duỗi tay đến trước mặt cô bé, mở ngón tay ra.Côôn nhu nói: “Chị mời em ăn kẹo nha.”Kẹo? Tuy rằng tuổi cô bé không lớn, nhưng cũng biết keọ trông như thế nào, năm trước cha đem lương thực dư thừa trong nhà bán đi, liền cho cô bé và anh trai mỗi người một viên kẹo mạch nha.Kẹo mạch nha màu nâu vàng tuy rằng chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng là bảo bối của cô bé và anh trai, mỗi ngày chỉ dám l.i.ế.m hai miếng, ước chừng ăn vài ngày mới hết.Cô bé cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp đang lừa mình, kẹo rõ ràng là màu vàng, thứ trong tay lại có vỏ bọc đẹp như vậy, thấy thế nào cũng không giống kẹp.

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Ở hiện đại, người ở vùng núi xa xôi rất nghèo, phần lớn là bởi vì nơi bọn họ sống quá xa xôi, để sửa đường phải đầu tư rất lớn, hơn nữa người có chút năng lực đều ra khỏi núi, người ở lại đều là một số người có điều kiện không tốt.Tuy rằng hằng năm quốc gia đều sẽ phát trợ cấp cho họ, nhưng bọn họ vẫn rất nghèo.Bọn họ ở trong nhà ngói tự xây, một số người còn ở trong nhà gỗ, nhà xây bằng đất đá.Lúc ấy mỗi khoa trong bệnh viện đều cử một bác sĩ đi tham gia, nhưng Đỗ Khanh làm bác sĩ khoa sản tuyệt đối là người mệt nhất.Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, càng nghèo càng phải sinh.Những lời này tuyệt đối không sai, phần lớn người ở vùng núi hẻo lánh này đều dựa theo đầu người nhận trợ cấp, cho nên bọn họ không có cố kỵ, vì có thêm tiền trợ cấp, chưa bao giờ tránh thai, một đứa lại một đứa sinh không ngừng.Con gái trong vùng núi, rất nhiều người mới mười sáu, bảy tuổi liền kết hôn, các cô ấy không có ý thức tránh thai, kết hôn xong liền mang thai, có thai cũng không cần khám thai, thậm chí đến bệnh viện cũng không đi, tự sinh con ở nhà, sau đó lại nhờ cán bộ trong thôn tới làm nhân chứng, thêm vào hộ khẩu.Trước khi tới thôn trang suối nước nóng, Đỗ Khanh cảm thấy người dân vùng núi hẻo lánh trong trí nhớ là những người nghèo khổ nhất rồi, nhưng mà hôm nay, suy nghĩ trong lòng cô đã thay đổi.Ở hiện đại, thôn dân vùng núi hẻo lánh không giàu được, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ sinh ra ở địa phương quá nghèo, còn có một phần nhỏ là do bọn họ đã quen với cách sinh hoạt này, không dễ thay đổi.Nhưng những người ở thôn trang suối nước nóng thì khác, bọn họ rất chăm chỉ, Đỗ Khanh vừa rồi nhìn thấy, có một thai phụ, vác một cái bụng phải hơn tám tháng, vẫn từng gùi, từng gùi bắp đi về nhà.Nơi bọn họ sinh sống cũng không quá xa xôi, ngồi xe ngựa nửa canh giờ là có thể đến kinh thành, nơi phồn hoa nhất Khánh triều.Nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn rất vất vả.Đỗ Khanh người này phải nói thế nào nhỉ —— bởi vì từ nhỏ cô chưa biết khổ là gì, cha mẹ đều tận lực cung cấp điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho cô trong phạm vi năng lực của bọn họ, cho nên tính cách của cô hơi thiện lương quá mức.Câu nói kia nói như thế nào, mình sống tốt thì không thể nhìn người khác vất vả.Lúc ấy chữa bệnh miễn phí, Đỗ Khanh lấy ra hơn hai tháng tiền lương, mua sữa bột và thực phẩm dinh dưỡng cấp cho những thai phụ sinh hoạt khó khăn đó.AnanHiện giờ Đỗ Khanh nhìn nhóm tá điền trong thôn trang suối nước nóng vất vả, lại không biết nên trợ giúp bọn họ như thế nào mới tốt.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-99-suoi-nuoc-nong-4.html.]Tống Gia Thành nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô hơi không tốt, nhưng lại không biết vì sao, chỉ có thể quan tâm hỏi:“Làm sao vậy? Có phải nàng không thoải mái không?”Đỗ Khanh lắc lắc đầu, duỗi tay gỡ túi tiền bên hông xuống, từ bên trong lấy ra bốn, năm viên kẹo trái cây.Kẹo trái cây này là Đỗ Khanh mua ở siêu thị, cũng không phải loại kẹo rẻ tiền lúc trước cho Tống Hải.Lúc ấy cô mau không ít kẹo cứng ở quầy bán quà vặt dưới cô, cô chỉ ăn mấy viên, Tống Gia Thành tặng cô mật ong, cho nên những viên kẹo cứng đó đều bị cô chia cho Tống Hải, Tống Châu cùng Vân nhi.Đỗ Khanh duỗi tay gọi một cô bé gầy trơ cả xương trước mặt lại đây.Cô bé nhìn không lớn lắm, nhìn qua bề ngoài, hẳn là khoảng 3, 4 tuổi.Bộ dạng của cô bé không thể nói là tốt, trên người mặc áo vải thô, cổ tay áo cùng ống quần đều bị ngắn hơn một đoạn không nói, còn đi chân trần, tóc trên đầu cũng chỉ dùng một mảnh vải tùy ý buộc lại, tóc mái không buộc chặt liền lộn xộn rũ trên trán, sau tai và trên cổ cô bé.Đứa nhỏ tầm tuổi này, chưa thể giúp đỡ người nhà làm việc, trong nhà cũng không có điều kiện để chia ra một người trông non mấy đứa, cho nên liền để mặc bọn nó chạy loạn khắp thôn trang.Cô bé không biết Đỗ Khanh gọi mình tới làm cái gì, nhưng chỉ từ cách ăn mặc, cô bé liền biết —— đây là quý nhân mà cha mẹ hay nhắc tới.Là người bọn họ không đắc tội nổi.Cô bé sợ hãi nhìn Đỗ Khanh, thoạt nhìn rất sợ cô.Đỗ Khanh ngồi xổm xuống, duỗi tay đến trước mặt cô bé, mở ngón tay ra.Côôn nhu nói: “Chị mời em ăn kẹo nha.”Kẹo? Tuy rằng tuổi cô bé không lớn, nhưng cũng biết keọ trông như thế nào, năm trước cha đem lương thực dư thừa trong nhà bán đi, liền cho cô bé và anh trai mỗi người một viên kẹo mạch nha.Kẹo mạch nha màu nâu vàng tuy rằng chỉ to bằng ngón tay cái, nhưng là bảo bối của cô bé và anh trai, mỗi ngày chỉ dám l.i.ế.m hai miếng, ước chừng ăn vài ngày mới hết.Cô bé cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp đang lừa mình, kẹo rõ ràng là màu vàng, thứ trong tay lại có vỏ bọc đẹp như vậy, thấy thế nào cũng không giống kẹp.

Chương 99