Tác giả:

Chạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ…

Chương 263

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Đều nói thai phụ kỳ quái, trước khi kiểm tra, Đỗ Khanh không biết mình mang thai, có thể ăn có thể ngủ, Tống Gia Thành hầm canh gà, dùng nồi đất hầm đủ ba giờ, trước kia một hơi cô có thể uống hết hai chén, hiện tại chỉ nghe hắn nhắc tới hai chữ canh gà cô đã có phản ứng mang thai, cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là đã tới giai đoạn ốm nghén.Thấy cô đang bình thường lại đột nhiên khó chịu, Tống Gia Thành vội vàng đỡ cô hỏi: “Làm sao vậy, em khó chịu ở đâu, chúng ta đi bệnh viện?”Đỗ Khanh dựa vào trên người chồng hòa hoãn lại, lắc đầu nói: “Không có việc gì, vừa rồi trong xe có chút buồn, để em thở một chút, đợi chút em có chuyện muốn nói với cả nhà.”Tống Gia Thành không quá tin mà hỏi lại: “Thật sự?”Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Gia Thành, Đỗ Khanh thiếu chút nữa nói ra chuyện mang thai, cũng may cuối cùng cô vẫn nhịn lại, cô duỗi tay đẩy lưng hắn đi về phía trước: “Thật sự, thang máy tới rồi, nhanh vào thôi, em trở về uống cốc nước sẽ không có việc gì.”Đỗ Khanh vừa bước ra thang máy, vừa lúc gặp Cam Mạn Mai nấu xong cớm tối, đang ra ngoài vứt rác, bọn họ không mở cửa nhà, trực tiếp đi vào nhà cha mẹ đối điện.Tống Gia Thành vừa vào cửa liền vội vàng đi rót một cốc nước ấm cho Đỗ Khanh, thấy bộ dạng vội vã của hắn, Đỗ Hùng Hoa còn cười trêu ghẹo vài tiếng, hỏi xem có phải bệnh viện của Đỗ Khanh hết nước, cho nên cô mới khát thành như vậy.Đỗ Khanh cầm cốc nước uống từng hụm nhỏ, không chút để ý tới sự trêu ghẹo của ba mình, lúc này Cam Mạn Mai cũng đã trở lại, cô nuốt xuống ngụm nước ấm trong miệng, mới chậm rì rì duỗi tay lấy kết quả kiểm tra trong túi áo đặt lên trên bàn cơm.“Trước khi ăn cơm, con muốn cho mọi người xem một thứ.”Đỗ Hùng Hoa ngồi đối diện Đỗ Khanh, lúc này chỉ có hai người bọn họ ngồi trên bàn ăn, cho nên ông không nghĩ ngợi cầm tờ giấy con gái đặt trên bàn lên hỏi: “Đây là cái gì?”Chờ Đỗ Hùng Hoa mở tờ giấy ta, lập tức liền khiếp sợ đến mức nói không nên lời.Lấy lại tinh thần, Đỗ Hùng Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Khanh hỏi: “Mang…… mang thai!!! Con mang thai? Thật sự???”“Gì!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-263.html.]Anan“Cái gì?”Đỗ Hùng Hoa ném ra một quả b.o.m oanh động, Tống Gia Thành vội đặt chén đũa trong tay xuống bay đến bàn ăn, Cam Mạn Mai vội vàng đặt canh gà trong tay xuống bàn cơm.Động tác của Cam Mạn Mai cùng Tống Gia Thành thập phần tương đồng, hai người đều mang theo vẻ mặt mờ mịt cùng khiếp sợ đi tới cạnh Đỗ Hùng Hoa.Bọn họ phản ứng lướn như vậy làm Đỗ Khanh rất vui vẻ, đạt tới kết quả như cô mong muốn, nhìn vẻ mặt dại ra của ba người, cô bình tĩnh cúi đầu uống một ngụm nước nữa, mới nói: “Trên giấy siêu âm không phải đã ghi rõ sao ạ, ba tuần hai ngày, xác thật là có thai.”Cam Mạn Mai là người phản ứng lại đầu tiên, bà cao hứng đến vỗ đùi: “Ai nha, thật tốt quá! Cuối cùng mẹ đã đợi được ngày này.”Nói xong lời này, Cam Mạn Mai thấy con gái vẫn ôm cốc nước uống nước, trực tiếp cầm lấy cốc nước của cô, còn không đợi Đỗ Khanh phản ứng lại, cốc nước trong tay cô liền biến thành một chén canh gà đen.Phía trước canh gà ở trong nồi, Đỗ Khanh còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, chờ mở nắp nồi ra, trong tay còn bị nhét một chén sau, Đỗ Khanh thật sự chịu không nổi mùi này.Cố tình Cam Mạn Mai còn ở một bên thúc giục: “Uống nước thì có chất gì, uống canh gà, canh gà có dinh dưỡng, hiện tại con đang ăn cho hai người, một người ăn hai người bổ, nhất định phải uống nhiều canh có thêm dinh dưỡng.”Tống Gia Thành cùng Đỗ Hùng Hoa cũng phản ứng lại, bọn họ gắt gao mà nhìn chằm chằm hai bức ảnh trên giấy siêu âm, hận không thể nhìn xuyên tờ giấy mỏng manh này, một lòng một dạ muốn từ bức ảnh phôi thai nho nhỏ nhìn ra diện mạo của đứa trẻ.Nếu không phải Đỗ Khanh thật sự là nhịn không nổi mùi canh gà mà vọt vào toilet nôn một phen, phỏng chừng bọn họ đều còn luyến tiếc dời mắt khỏi tấm ảnh kia.Thấy Đỗ Khanh ngồi xổm trước bồn cầu nôn đến chếc đi sống lại, Tống Gia Thành vội vàng chạy như bay vào toilet, một bên vuốt lưng cho cô, một bên lấy nước cho cô súc miệng.Thống thống khoái khoái nôn hết một hồi, Đỗ Khanh nhìn bát canh gà trên bàn như hồng thủy mãnh thú, nín thở vọt tới cửa, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Không được, con thật sự là chịu không nổi mùi canh gà, buổi tối con không ăn đâu, con đi về nghỉ ngơi trước.”Tống Gia Thành cùng Cam Mạn Mai đều không có nghĩ đến chuyện Đỗ Khanh bài xích canh gà như vậy, cô chạy về nhà, bọn họ lại không thể để cô đói bụng.

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Đều nói thai phụ kỳ quái, trước khi kiểm tra, Đỗ Khanh không biết mình mang thai, có thể ăn có thể ngủ, Tống Gia Thành hầm canh gà, dùng nồi đất hầm đủ ba giờ, trước kia một hơi cô có thể uống hết hai chén, hiện tại chỉ nghe hắn nhắc tới hai chữ canh gà cô đã có phản ứng mang thai, cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là đã tới giai đoạn ốm nghén.Thấy cô đang bình thường lại đột nhiên khó chịu, Tống Gia Thành vội vàng đỡ cô hỏi: “Làm sao vậy, em khó chịu ở đâu, chúng ta đi bệnh viện?”Đỗ Khanh dựa vào trên người chồng hòa hoãn lại, lắc đầu nói: “Không có việc gì, vừa rồi trong xe có chút buồn, để em thở một chút, đợi chút em có chuyện muốn nói với cả nhà.”Tống Gia Thành không quá tin mà hỏi lại: “Thật sự?”Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Gia Thành, Đỗ Khanh thiếu chút nữa nói ra chuyện mang thai, cũng may cuối cùng cô vẫn nhịn lại, cô duỗi tay đẩy lưng hắn đi về phía trước: “Thật sự, thang máy tới rồi, nhanh vào thôi, em trở về uống cốc nước sẽ không có việc gì.”Đỗ Khanh vừa bước ra thang máy, vừa lúc gặp Cam Mạn Mai nấu xong cớm tối, đang ra ngoài vứt rác, bọn họ không mở cửa nhà, trực tiếp đi vào nhà cha mẹ đối điện.Tống Gia Thành vừa vào cửa liền vội vàng đi rót một cốc nước ấm cho Đỗ Khanh, thấy bộ dạng vội vã của hắn, Đỗ Hùng Hoa còn cười trêu ghẹo vài tiếng, hỏi xem có phải bệnh viện của Đỗ Khanh hết nước, cho nên cô mới khát thành như vậy.Đỗ Khanh cầm cốc nước uống từng hụm nhỏ, không chút để ý tới sự trêu ghẹo của ba mình, lúc này Cam Mạn Mai cũng đã trở lại, cô nuốt xuống ngụm nước ấm trong miệng, mới chậm rì rì duỗi tay lấy kết quả kiểm tra trong túi áo đặt lên trên bàn cơm.“Trước khi ăn cơm, con muốn cho mọi người xem một thứ.”Đỗ Hùng Hoa ngồi đối diện Đỗ Khanh, lúc này chỉ có hai người bọn họ ngồi trên bàn ăn, cho nên ông không nghĩ ngợi cầm tờ giấy con gái đặt trên bàn lên hỏi: “Đây là cái gì?”Chờ Đỗ Hùng Hoa mở tờ giấy ta, lập tức liền khiếp sợ đến mức nói không nên lời.Lấy lại tinh thần, Đỗ Hùng Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Khanh hỏi: “Mang…… mang thai!!! Con mang thai? Thật sự???”“Gì!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-263.html.]Anan“Cái gì?”Đỗ Hùng Hoa ném ra một quả b.o.m oanh động, Tống Gia Thành vội đặt chén đũa trong tay xuống bay đến bàn ăn, Cam Mạn Mai vội vàng đặt canh gà trong tay xuống bàn cơm.Động tác của Cam Mạn Mai cùng Tống Gia Thành thập phần tương đồng, hai người đều mang theo vẻ mặt mờ mịt cùng khiếp sợ đi tới cạnh Đỗ Hùng Hoa.Bọn họ phản ứng lướn như vậy làm Đỗ Khanh rất vui vẻ, đạt tới kết quả như cô mong muốn, nhìn vẻ mặt dại ra của ba người, cô bình tĩnh cúi đầu uống một ngụm nước nữa, mới nói: “Trên giấy siêu âm không phải đã ghi rõ sao ạ, ba tuần hai ngày, xác thật là có thai.”Cam Mạn Mai là người phản ứng lại đầu tiên, bà cao hứng đến vỗ đùi: “Ai nha, thật tốt quá! Cuối cùng mẹ đã đợi được ngày này.”Nói xong lời này, Cam Mạn Mai thấy con gái vẫn ôm cốc nước uống nước, trực tiếp cầm lấy cốc nước của cô, còn không đợi Đỗ Khanh phản ứng lại, cốc nước trong tay cô liền biến thành một chén canh gà đen.Phía trước canh gà ở trong nồi, Đỗ Khanh còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, chờ mở nắp nồi ra, trong tay còn bị nhét một chén sau, Đỗ Khanh thật sự chịu không nổi mùi này.Cố tình Cam Mạn Mai còn ở một bên thúc giục: “Uống nước thì có chất gì, uống canh gà, canh gà có dinh dưỡng, hiện tại con đang ăn cho hai người, một người ăn hai người bổ, nhất định phải uống nhiều canh có thêm dinh dưỡng.”Tống Gia Thành cùng Đỗ Hùng Hoa cũng phản ứng lại, bọn họ gắt gao mà nhìn chằm chằm hai bức ảnh trên giấy siêu âm, hận không thể nhìn xuyên tờ giấy mỏng manh này, một lòng một dạ muốn từ bức ảnh phôi thai nho nhỏ nhìn ra diện mạo của đứa trẻ.Nếu không phải Đỗ Khanh thật sự là nhịn không nổi mùi canh gà mà vọt vào toilet nôn một phen, phỏng chừng bọn họ đều còn luyến tiếc dời mắt khỏi tấm ảnh kia.Thấy Đỗ Khanh ngồi xổm trước bồn cầu nôn đến chếc đi sống lại, Tống Gia Thành vội vàng chạy như bay vào toilet, một bên vuốt lưng cho cô, một bên lấy nước cho cô súc miệng.Thống thống khoái khoái nôn hết một hồi, Đỗ Khanh nhìn bát canh gà trên bàn như hồng thủy mãnh thú, nín thở vọt tới cửa, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Không được, con thật sự là chịu không nổi mùi canh gà, buổi tối con không ăn đâu, con đi về nghỉ ngơi trước.”Tống Gia Thành cùng Cam Mạn Mai đều không có nghĩ đến chuyện Đỗ Khanh bài xích canh gà như vậy, cô chạy về nhà, bọn họ lại không thể để cô đói bụng.

Lão Công Của Ta Là Cổ NhânTác giả: Đồ Mi Phu NhânTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngChạng vạng đúng 6 giờ, ánh mặt trời còn chưa tối hẳn. Bức màn che kín ánh sáng trong phòng ngủ Đỗ Hạ, trừ bỏ điện thoại đang sạc ở đầu giường thường thường phát ra chút ánh sáng mờ nhạt, không còn một tia ánh sáng nào khác, một mảnh đen nhánh. Trên người Đỗ Hạ bọc một cái chăn mỏng, nhắm mắt ngủ cực kỳ sâu. Giây tiếp theo, di động đặt ở tủ đầu giường ‘ đinh linh linh ’ mà vang lên. Chuông điện thoại vang vọng. Đỗ Hạ lập tức ôm chăn mỏng ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá nhanh, động đến miệng vết thương trên cánh ta, Đỗ Hạ vốn đang mơ ngủ chưa tỉnh táo hẳn, lập tức đã bị cảm giác đau đớn kíc.h thích hoàn toàn tỉnh táo. Cô cứ ôm chăn ngồi ở trên giường thất thần như vậy, lại suy sụp nằm trở lại vài phút. Hòa hoãn một lúc, cô duỗi cánh tay mở đèn trong phòng lên. Híp mắt thích ứng với ánh đèn chói mắt, Đỗ Hạ mới cầm lấy di động trên tủ đầu giường tắt báo thức. Vốn cả tuần này Đỗ Hạ đều phải ở bệnh viện trực đêm. Làm một bác sĩ khoa sản, để trực đêm ban, Đỗ Hạ đều sẽ thức dậy vào lúc 6 giờ… Đều nói thai phụ kỳ quái, trước khi kiểm tra, Đỗ Khanh không biết mình mang thai, có thể ăn có thể ngủ, Tống Gia Thành hầm canh gà, dùng nồi đất hầm đủ ba giờ, trước kia một hơi cô có thể uống hết hai chén, hiện tại chỉ nghe hắn nhắc tới hai chữ canh gà cô đã có phản ứng mang thai, cũng không biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là đã tới giai đoạn ốm nghén.Thấy cô đang bình thường lại đột nhiên khó chịu, Tống Gia Thành vội vàng đỡ cô hỏi: “Làm sao vậy, em khó chịu ở đâu, chúng ta đi bệnh viện?”Đỗ Khanh dựa vào trên người chồng hòa hoãn lại, lắc đầu nói: “Không có việc gì, vừa rồi trong xe có chút buồn, để em thở một chút, đợi chút em có chuyện muốn nói với cả nhà.”Tống Gia Thành không quá tin mà hỏi lại: “Thật sự?”Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Gia Thành, Đỗ Khanh thiếu chút nữa nói ra chuyện mang thai, cũng may cuối cùng cô vẫn nhịn lại, cô duỗi tay đẩy lưng hắn đi về phía trước: “Thật sự, thang máy tới rồi, nhanh vào thôi, em trở về uống cốc nước sẽ không có việc gì.”Đỗ Khanh vừa bước ra thang máy, vừa lúc gặp Cam Mạn Mai nấu xong cớm tối, đang ra ngoài vứt rác, bọn họ không mở cửa nhà, trực tiếp đi vào nhà cha mẹ đối điện.Tống Gia Thành vừa vào cửa liền vội vàng đi rót một cốc nước ấm cho Đỗ Khanh, thấy bộ dạng vội vã của hắn, Đỗ Hùng Hoa còn cười trêu ghẹo vài tiếng, hỏi xem có phải bệnh viện của Đỗ Khanh hết nước, cho nên cô mới khát thành như vậy.Đỗ Khanh cầm cốc nước uống từng hụm nhỏ, không chút để ý tới sự trêu ghẹo của ba mình, lúc này Cam Mạn Mai cũng đã trở lại, cô nuốt xuống ngụm nước ấm trong miệng, mới chậm rì rì duỗi tay lấy kết quả kiểm tra trong túi áo đặt lên trên bàn cơm.“Trước khi ăn cơm, con muốn cho mọi người xem một thứ.”Đỗ Hùng Hoa ngồi đối diện Đỗ Khanh, lúc này chỉ có hai người bọn họ ngồi trên bàn ăn, cho nên ông không nghĩ ngợi cầm tờ giấy con gái đặt trên bàn lên hỏi: “Đây là cái gì?”Chờ Đỗ Hùng Hoa mở tờ giấy ta, lập tức liền khiếp sợ đến mức nói không nên lời.Lấy lại tinh thần, Đỗ Hùng Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Khanh hỏi: “Mang…… mang thai!!! Con mang thai? Thật sự???”“Gì!”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-263.html.]Anan“Cái gì?”Đỗ Hùng Hoa ném ra một quả b.o.m oanh động, Tống Gia Thành vội đặt chén đũa trong tay xuống bay đến bàn ăn, Cam Mạn Mai vội vàng đặt canh gà trong tay xuống bàn cơm.Động tác của Cam Mạn Mai cùng Tống Gia Thành thập phần tương đồng, hai người đều mang theo vẻ mặt mờ mịt cùng khiếp sợ đi tới cạnh Đỗ Hùng Hoa.Bọn họ phản ứng lướn như vậy làm Đỗ Khanh rất vui vẻ, đạt tới kết quả như cô mong muốn, nhìn vẻ mặt dại ra của ba người, cô bình tĩnh cúi đầu uống một ngụm nước nữa, mới nói: “Trên giấy siêu âm không phải đã ghi rõ sao ạ, ba tuần hai ngày, xác thật là có thai.”Cam Mạn Mai là người phản ứng lại đầu tiên, bà cao hứng đến vỗ đùi: “Ai nha, thật tốt quá! Cuối cùng mẹ đã đợi được ngày này.”Nói xong lời này, Cam Mạn Mai thấy con gái vẫn ôm cốc nước uống nước, trực tiếp cầm lấy cốc nước của cô, còn không đợi Đỗ Khanh phản ứng lại, cốc nước trong tay cô liền biến thành một chén canh gà đen.Phía trước canh gà ở trong nồi, Đỗ Khanh còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, chờ mở nắp nồi ra, trong tay còn bị nhét một chén sau, Đỗ Khanh thật sự chịu không nổi mùi này.Cố tình Cam Mạn Mai còn ở một bên thúc giục: “Uống nước thì có chất gì, uống canh gà, canh gà có dinh dưỡng, hiện tại con đang ăn cho hai người, một người ăn hai người bổ, nhất định phải uống nhiều canh có thêm dinh dưỡng.”Tống Gia Thành cùng Đỗ Hùng Hoa cũng phản ứng lại, bọn họ gắt gao mà nhìn chằm chằm hai bức ảnh trên giấy siêu âm, hận không thể nhìn xuyên tờ giấy mỏng manh này, một lòng một dạ muốn từ bức ảnh phôi thai nho nhỏ nhìn ra diện mạo của đứa trẻ.Nếu không phải Đỗ Khanh thật sự là nhịn không nổi mùi canh gà mà vọt vào toilet nôn một phen, phỏng chừng bọn họ đều còn luyến tiếc dời mắt khỏi tấm ảnh kia.Thấy Đỗ Khanh ngồi xổm trước bồn cầu nôn đến chếc đi sống lại, Tống Gia Thành vội vàng chạy như bay vào toilet, một bên vuốt lưng cho cô, một bên lấy nước cho cô súc miệng.Thống thống khoái khoái nôn hết một hồi, Đỗ Khanh nhìn bát canh gà trên bàn như hồng thủy mãnh thú, nín thở vọt tới cửa, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Không được, con thật sự là chịu không nổi mùi canh gà, buổi tối con không ăn đâu, con đi về nghỉ ngơi trước.”Tống Gia Thành cùng Cam Mạn Mai đều không có nghĩ đến chuyện Đỗ Khanh bài xích canh gà như vậy, cô chạy về nhà, bọn họ lại không thể để cô đói bụng.

Chương 263