Hồ Mạn Mạn nằm trên giường, trằn trọc không yên. Gần đây cơ thể cô đã có những thay đổi lớn, có lẽ bản thân đã bị trúng tà. Mẹ đã nói qua, bát tự của cô nhẹ, dễ dàng trêu chọc mấy thứ quỷ thần. Gia tổ của mẹ từng xông qua Quan Đông, xưa nay thờ phụng Ngũ Đại Môn. Chớ không phải là cô đã chọc phải những điều này sao? *Ngũ đại môn: là một nhóm năm vị thần có hình dạng động vật của tôn giáo Đông Bắc Trung Quốc. Sau lần đầu có kinh nguyệt, cô soi gương, thấy làn da trên mặt mình đã trắng trẻo hơn nhiều, giống như trứng gà bóc vỏ, vòng eo vốn có chút mỡ cũng thon gọn hơn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không vừa nữa. Áo ngủ quấn quanh người, cúc áo chặt chẽ dính sát vào da, cô cảm thấy có hơi không thở nổi. Cô ngồi dậy, lén lút chạy sang phòng bên, cuối cùng tìm thấy một chiếc áo lót nhỏ trong tủ gỗ đỏ sơn bóng của chị cả, đó là chiếc áo chị ấy mặc trước khi kết hôn. Chất liệu hơi cũ, mặc vào cũng khá bí bách, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn cài từng móc một, quay về phòng ngủ. Một đêm không ngủ…
Chương 27: Ăn mì (3)
Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ - Ngân Hắc SắcTác giả: Ngân Hắc SắcTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồ Mạn Mạn nằm trên giường, trằn trọc không yên. Gần đây cơ thể cô đã có những thay đổi lớn, có lẽ bản thân đã bị trúng tà. Mẹ đã nói qua, bát tự của cô nhẹ, dễ dàng trêu chọc mấy thứ quỷ thần. Gia tổ của mẹ từng xông qua Quan Đông, xưa nay thờ phụng Ngũ Đại Môn. Chớ không phải là cô đã chọc phải những điều này sao? *Ngũ đại môn: là một nhóm năm vị thần có hình dạng động vật của tôn giáo Đông Bắc Trung Quốc. Sau lần đầu có kinh nguyệt, cô soi gương, thấy làn da trên mặt mình đã trắng trẻo hơn nhiều, giống như trứng gà bóc vỏ, vòng eo vốn có chút mỡ cũng thon gọn hơn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không vừa nữa. Áo ngủ quấn quanh người, cúc áo chặt chẽ dính sát vào da, cô cảm thấy có hơi không thở nổi. Cô ngồi dậy, lén lút chạy sang phòng bên, cuối cùng tìm thấy một chiếc áo lót nhỏ trong tủ gỗ đỏ sơn bóng của chị cả, đó là chiếc áo chị ấy mặc trước khi kết hôn. Chất liệu hơi cũ, mặc vào cũng khá bí bách, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn cài từng móc một, quay về phòng ngủ. Một đêm không ngủ… Cô cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng quay về phòng.Cô vừa gói lại những chiếc bánh hoa tươi còn lại, ở cửa liền có một cái đầu tóc xoăn nhỏ ló ra, búp bê Thẩm Tiểu Nhã, tay cầm một cây s.ú.n.g gỗ, xuất hiện ở cửa phòng.Cô bé ngửi ngửi mũi: “Mùi gì mà thơm thế?”Hồ Mạn Mạn ngẩn ra, mũi của cô chủ nhỏ này cũng nhạy quá, cô đã gói lại rồi mà vẫn ngửi thấy mùi thơm sao?Cô còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tiểu Nhã đã chớp đôi mắt đen nhánh: “Này, cô lại làm s.ú.n.g khoai tây chiên như lần trước phải không?”“Cho tôi thử một miếng.”Cô bé ngược lại thật thân mật.Nhưng lần này, Hồ Mạn Mạn không đồng ý.“Không phải.”Thẩm Tiểu Nhã tò mò: “Vậy đó là cái gì, cũng thơm lắm.”Tổng cộng chỉ làm vài cái, một nửa đã gửi cho má Trương, còn lại bốn cái, cô còn phải để dành ăn với Tiểu Hoa.Cô ngồi xuống: “Đây là bánh chị tự làm, nhưng mà không đủ, không thể mời em ăn được.”Thẩm Tiểu Nhã: “Tôi muốn ăn.”Thẩm Tiểu Nhã: “Tôi chỉ muốn ăn.”Hồ Mạn Mạn tiếp tục: “Vậy lần sau chị lại mời em ăn.”Thẩm Tiểu Nhã khóc oà lên: “Tôi đói, tôi đói.”Cô vốn định đưa một cái cho cô bé, nhưng Thẩm Tiểu Nhã khóc như vậy, khiến người ta cảm thấy cô đang bắt nạt cô bé, giờ lại lấy đồ ăn bịt miệng trẻ con.Trước đây sẵn lòng làm khoai tây chiên cho Thẩm Tiểu Nhã, cũng vì tâm trạng cô rất tốt.Bây giờ...Cô thu tay lại, ngồi trên ghế lật sách, không nhìn Thẩm Tiểu Nhã, cũng không dỗ dành cô bé.Cứ để như vậy.Thẩm Tiểu Nhã chưa từng thấy người như thế, cô bé khóc một hồi, Hồ Mạn Mạn không phản ứng, một lúc sau, cô bé quên khóc, chớp chớp mắt ngừng lại.Sau đó chạy đến bên Hồ Mạn Mạn: “Chị đẹp, em đói rồi. Tiểu Nhã sẽ ngoan ngoãn, không khóc, có thể cho em ăn không?”Cô bé còn thật sự đứng nghiêm chỉnh ở đó, nghiêng đầu: “Hay là, em đổi cây s.ú.n.g nhỏ cho chị.”Cô bé nhón chân, đặt cây s.ú.n.g nhỏ lên bàn của Hồ Mạn Mạn.Trên cây s.ú.n.g gỗ khắc một chữ “Thẩm” nho nhỏ, không rõ là thể gì, nhưng nhìn kiểu rồng bay phượng múa rất đẹp mắt.Cảm nhận Hồ Mạn Mạn đang đánh giá cây s.ú.n.g gỗ này, Thẩm Tiểu Nhã có chút kiêu ngạo: “Là anh cả của em làm cho em đấy, rất đẹp đúng không?”Anh cả mà cô bé nói, đương nhiên là Thẩm Kỉ Đường.Trong giấc mơ, Thẩm Tiểu Nhã rất quấn quýt Thẩm Kỉ Đường, còn Thẩm Kỉ Đường vẫn luôn mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với cô em gái cùng cha khác mẹ này cũng coi như không tồi.Khi Thẩm Tiểu Nhã nhắc đến Thẩm Kỉ Đường, cô bé nói không ngừng, ngay cả âm thanh phát ra từ đầu lưỡi cũng rõ ràng hơn: “Anh cả của em giỏi lắm, anh ấy b.ắ.n s.ú.n.g cực kỳ giỏi, còn biết võ thuật.”“Từ nhỏ, anh cả của em đã tập võ rồi.”Nói xong, cô bé cũng làm vài động tác theo, thân hình nhỏ nhắn lắc lư trông thật đáng yêu.Hồ Mạn Mạn không nhịn được cười, cô bé không quá kiêu ngạo thì cũng rất dễ thương, cô lấy một miếng bánh hoa tươi: “Về nhà ăn với sữa, đừng để bị nghẹn nhé.”Mong muốn được thỏa mãn, Thẩm Tiểu Nhã nhảy nhót ra ngoài.“Này, cây s.ú.n.g gỗ của em này?”Hồ Mạn Mạn tìm đến Tam Ni, đưa s.ú.n.g cho cô bé.Tam Ni rất ngại ngùng: “Cô chủ lại chạy tới quấn quýt cô rồi, còn đòi ăn nữa, cô chủ kén chọn lắm, khó khăn lắm mới thích ăn chút gì đó.”“Không sao.” Hồ Mạn Mạn không để tâm.Ngược lại Tam Ni, lặng lẽ nói: “Ngày mai, tôi dẫn cô chủ nhỏ ra ngoài, cô cũng ra ngoài hít thở không khí một chút đi.”
Cô cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng quay về phòng.
Cô vừa gói lại những chiếc bánh hoa tươi còn lại, ở cửa liền có một cái đầu tóc xoăn nhỏ ló ra, búp bê Thẩm Tiểu Nhã, tay cầm một cây s.ú.n.g gỗ, xuất hiện ở cửa phòng.
Cô bé ngửi ngửi mũi: “Mùi gì mà thơm thế?”
Hồ Mạn Mạn ngẩn ra, mũi của cô chủ nhỏ này cũng nhạy quá, cô đã gói lại rồi mà vẫn ngửi thấy mùi thơm sao?
Cô còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tiểu Nhã đã chớp đôi mắt đen nhánh: “Này, cô lại làm s.ú.n.g khoai tây chiên như lần trước phải không?”
“Cho tôi thử một miếng.”
Cô bé ngược lại thật thân mật.
Nhưng lần này, Hồ Mạn Mạn không đồng ý.
“Không phải.”
Thẩm Tiểu Nhã tò mò: “Vậy đó là cái gì, cũng thơm lắm.”
Tổng cộng chỉ làm vài cái, một nửa đã gửi cho má Trương, còn lại bốn cái, cô còn phải để dành ăn với Tiểu Hoa.
Cô ngồi xuống: “Đây là bánh chị tự làm, nhưng mà không đủ, không thể mời em ăn được.”
Thẩm Tiểu Nhã: “Tôi muốn ăn.”
Thẩm Tiểu Nhã: “Tôi chỉ muốn ăn.”
Hồ Mạn Mạn tiếp tục: “Vậy lần sau chị lại mời em ăn.”
Thẩm Tiểu Nhã khóc oà lên: “Tôi đói, tôi đói.”
Cô vốn định đưa một cái cho cô bé, nhưng Thẩm Tiểu Nhã khóc như vậy, khiến người ta cảm thấy cô đang bắt nạt cô bé, giờ lại lấy đồ ăn bịt miệng trẻ con.
Trước đây sẵn lòng làm khoai tây chiên cho Thẩm Tiểu Nhã, cũng vì tâm trạng cô rất tốt.
Bây giờ...
Cô thu tay lại, ngồi trên ghế lật sách, không nhìn Thẩm Tiểu Nhã, cũng không dỗ dành cô bé.
Cứ để như vậy.
Thẩm Tiểu Nhã chưa từng thấy người như thế, cô bé khóc một hồi, Hồ Mạn Mạn không phản ứng, một lúc sau, cô bé quên khóc, chớp chớp mắt ngừng lại.
Sau đó chạy đến bên Hồ Mạn Mạn: “Chị đẹp, em đói rồi. Tiểu Nhã sẽ ngoan ngoãn, không khóc, có thể cho em ăn không?”
Cô bé còn thật sự đứng nghiêm chỉnh ở đó, nghiêng đầu: “Hay là, em đổi cây s.ú.n.g nhỏ cho chị.”
Cô bé nhón chân, đặt cây s.ú.n.g nhỏ lên bàn của Hồ Mạn Mạn.
Trên cây s.ú.n.g gỗ khắc một chữ “Thẩm” nho nhỏ, không rõ là thể gì, nhưng nhìn kiểu rồng bay phượng múa rất đẹp mắt.
Cảm nhận Hồ Mạn Mạn đang đánh giá cây s.ú.n.g gỗ này, Thẩm Tiểu Nhã có chút kiêu ngạo: “Là anh cả của em làm cho em đấy, rất đẹp đúng không?”
Anh cả mà cô bé nói, đương nhiên là Thẩm Kỉ Đường.
Trong giấc mơ, Thẩm Tiểu Nhã rất quấn quýt Thẩm Kỉ Đường, còn Thẩm Kỉ Đường vẫn luôn mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với cô em gái cùng cha khác mẹ này cũng coi như không tồi.
Khi Thẩm Tiểu Nhã nhắc đến Thẩm Kỉ Đường, cô bé nói không ngừng, ngay cả âm thanh phát ra từ đầu lưỡi cũng rõ ràng hơn: “Anh cả của em giỏi lắm, anh ấy b.ắ.n s.ú.n.g cực kỳ giỏi, còn biết võ thuật.”
“Từ nhỏ, anh cả của em đã tập võ rồi.”
Nói xong, cô bé cũng làm vài động tác theo, thân hình nhỏ nhắn lắc lư trông thật đáng yêu.
Hồ Mạn Mạn không nhịn được cười, cô bé không quá kiêu ngạo thì cũng rất dễ thương, cô lấy một miếng bánh hoa tươi: “Về nhà ăn với sữa, đừng để bị nghẹn nhé.”
Mong muốn được thỏa mãn, Thẩm Tiểu Nhã nhảy nhót ra ngoài.
“Này, cây s.ú.n.g gỗ của em này?”
Hồ Mạn Mạn tìm đến Tam Ni, đưa s.ú.n.g cho cô bé.
Tam Ni rất ngại ngùng: “Cô chủ lại chạy tới quấn quýt cô rồi, còn đòi ăn nữa, cô chủ kén chọn lắm, khó khăn lắm mới thích ăn chút gì đó.”
“Không sao.” Hồ Mạn Mạn không để tâm.
Ngược lại Tam Ni, lặng lẽ nói: “Ngày mai, tôi dẫn cô chủ nhỏ ra ngoài, cô cũng ra ngoài hít thở không khí một chút đi.”
Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ - Ngân Hắc SắcTác giả: Ngân Hắc SắcTruyện Đông Phương, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngHồ Mạn Mạn nằm trên giường, trằn trọc không yên. Gần đây cơ thể cô đã có những thay đổi lớn, có lẽ bản thân đã bị trúng tà. Mẹ đã nói qua, bát tự của cô nhẹ, dễ dàng trêu chọc mấy thứ quỷ thần. Gia tổ của mẹ từng xông qua Quan Đông, xưa nay thờ phụng Ngũ Đại Môn. Chớ không phải là cô đã chọc phải những điều này sao? *Ngũ đại môn: là một nhóm năm vị thần có hình dạng động vật của tôn giáo Đông Bắc Trung Quốc. Sau lần đầu có kinh nguyệt, cô soi gương, thấy làn da trên mặt mình đã trắng trẻo hơn nhiều, giống như trứng gà bóc vỏ, vòng eo vốn có chút mỡ cũng thon gọn hơn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không vừa nữa. Áo ngủ quấn quanh người, cúc áo chặt chẽ dính sát vào da, cô cảm thấy có hơi không thở nổi. Cô ngồi dậy, lén lút chạy sang phòng bên, cuối cùng tìm thấy một chiếc áo lót nhỏ trong tủ gỗ đỏ sơn bóng của chị cả, đó là chiếc áo chị ấy mặc trước khi kết hôn. Chất liệu hơi cũ, mặc vào cũng khá bí bách, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn cài từng móc một, quay về phòng ngủ. Một đêm không ngủ… Cô cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng quay về phòng.Cô vừa gói lại những chiếc bánh hoa tươi còn lại, ở cửa liền có một cái đầu tóc xoăn nhỏ ló ra, búp bê Thẩm Tiểu Nhã, tay cầm một cây s.ú.n.g gỗ, xuất hiện ở cửa phòng.Cô bé ngửi ngửi mũi: “Mùi gì mà thơm thế?”Hồ Mạn Mạn ngẩn ra, mũi của cô chủ nhỏ này cũng nhạy quá, cô đã gói lại rồi mà vẫn ngửi thấy mùi thơm sao?Cô còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tiểu Nhã đã chớp đôi mắt đen nhánh: “Này, cô lại làm s.ú.n.g khoai tây chiên như lần trước phải không?”“Cho tôi thử một miếng.”Cô bé ngược lại thật thân mật.Nhưng lần này, Hồ Mạn Mạn không đồng ý.“Không phải.”Thẩm Tiểu Nhã tò mò: “Vậy đó là cái gì, cũng thơm lắm.”Tổng cộng chỉ làm vài cái, một nửa đã gửi cho má Trương, còn lại bốn cái, cô còn phải để dành ăn với Tiểu Hoa.Cô ngồi xuống: “Đây là bánh chị tự làm, nhưng mà không đủ, không thể mời em ăn được.”Thẩm Tiểu Nhã: “Tôi muốn ăn.”Thẩm Tiểu Nhã: “Tôi chỉ muốn ăn.”Hồ Mạn Mạn tiếp tục: “Vậy lần sau chị lại mời em ăn.”Thẩm Tiểu Nhã khóc oà lên: “Tôi đói, tôi đói.”Cô vốn định đưa một cái cho cô bé, nhưng Thẩm Tiểu Nhã khóc như vậy, khiến người ta cảm thấy cô đang bắt nạt cô bé, giờ lại lấy đồ ăn bịt miệng trẻ con.Trước đây sẵn lòng làm khoai tây chiên cho Thẩm Tiểu Nhã, cũng vì tâm trạng cô rất tốt.Bây giờ...Cô thu tay lại, ngồi trên ghế lật sách, không nhìn Thẩm Tiểu Nhã, cũng không dỗ dành cô bé.Cứ để như vậy.Thẩm Tiểu Nhã chưa từng thấy người như thế, cô bé khóc một hồi, Hồ Mạn Mạn không phản ứng, một lúc sau, cô bé quên khóc, chớp chớp mắt ngừng lại.Sau đó chạy đến bên Hồ Mạn Mạn: “Chị đẹp, em đói rồi. Tiểu Nhã sẽ ngoan ngoãn, không khóc, có thể cho em ăn không?”Cô bé còn thật sự đứng nghiêm chỉnh ở đó, nghiêng đầu: “Hay là, em đổi cây s.ú.n.g nhỏ cho chị.”Cô bé nhón chân, đặt cây s.ú.n.g nhỏ lên bàn của Hồ Mạn Mạn.Trên cây s.ú.n.g gỗ khắc một chữ “Thẩm” nho nhỏ, không rõ là thể gì, nhưng nhìn kiểu rồng bay phượng múa rất đẹp mắt.Cảm nhận Hồ Mạn Mạn đang đánh giá cây s.ú.n.g gỗ này, Thẩm Tiểu Nhã có chút kiêu ngạo: “Là anh cả của em làm cho em đấy, rất đẹp đúng không?”Anh cả mà cô bé nói, đương nhiên là Thẩm Kỉ Đường.Trong giấc mơ, Thẩm Tiểu Nhã rất quấn quýt Thẩm Kỉ Đường, còn Thẩm Kỉ Đường vẫn luôn mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với cô em gái cùng cha khác mẹ này cũng coi như không tồi.Khi Thẩm Tiểu Nhã nhắc đến Thẩm Kỉ Đường, cô bé nói không ngừng, ngay cả âm thanh phát ra từ đầu lưỡi cũng rõ ràng hơn: “Anh cả của em giỏi lắm, anh ấy b.ắ.n s.ú.n.g cực kỳ giỏi, còn biết võ thuật.”“Từ nhỏ, anh cả của em đã tập võ rồi.”Nói xong, cô bé cũng làm vài động tác theo, thân hình nhỏ nhắn lắc lư trông thật đáng yêu.Hồ Mạn Mạn không nhịn được cười, cô bé không quá kiêu ngạo thì cũng rất dễ thương, cô lấy một miếng bánh hoa tươi: “Về nhà ăn với sữa, đừng để bị nghẹn nhé.”Mong muốn được thỏa mãn, Thẩm Tiểu Nhã nhảy nhót ra ngoài.“Này, cây s.ú.n.g gỗ của em này?”Hồ Mạn Mạn tìm đến Tam Ni, đưa s.ú.n.g cho cô bé.Tam Ni rất ngại ngùng: “Cô chủ lại chạy tới quấn quýt cô rồi, còn đòi ăn nữa, cô chủ kén chọn lắm, khó khăn lắm mới thích ăn chút gì đó.”“Không sao.” Hồ Mạn Mạn không để tâm.Ngược lại Tam Ni, lặng lẽ nói: “Ngày mai, tôi dẫn cô chủ nhỏ ra ngoài, cô cũng ra ngoài hít thở không khí một chút đi.”