Tác giả:

1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này…

Chương 9

Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Trương Ngọc Như ra hiệu bằng ánh mắt. Bà tử đứng sau liền cướp lấy viên thuốc, ngửi ngửi rồi nói nhỏ: "Tiểu thư, đây là thuốc an thai ạ."Sắc mặt Trương Ngọc Như sa sầm. Bà tử lại tiếp tục lục lọi, rồi kinh ngạc thốt lên: "Y phục này hình như không phải cỡ của Tam gia, mà sao lại có cả giấy thông hành đi Giang Nam?"Chân ta bủn rủn, quỵ xuống đất van xin: "Trương tiểu thư, xin người, xin đừng nói cho Tam gia biết.""Ra là ngươi đã sớm muốn cùng người ta bỏ trốn." Trương Ngọc Như nhìn tờ giấy thông hành, khẽ nhướn mày: "Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay."Trương Ngọc Như đưa ta lên thuyền đi Giang Nam. Ta co ro trong khoang thuyền, nghe thấy có người nói: "Nghe nói là ả kỹ nữ này mắc bệnh, dơ bẩn lắm. Đợi đến đêm vắng người, quẳng xuống sông cho xong, kẻo lây bệnh cho chúng ta."Thì ra đây là thân phận mà bà tử của Trương Ngọc Như bịa đặt cho ta, nàng ta muốn mượn tay người lái thuyền g.i.ế.c ta diệt khẩu.Ta mặc chiếc áo phao đơn giản tự làm vào trong y phục. Ban đêm tối đen như mực, bọn họ chẳng nhìn kỹ, cứ thế ném ta xuống sông. Ta dùng ống sậy để thở, liều mạng bơi về phía có ánh sáng. Cuối cùng cũng bò lên được bờ, ta nằm vật ra trong đám lau sậy cao ngút. Đom đóm bị ta kinh động bay tán loạn khắp trời. Ta nhìn trăng trên trời, vừa khóc vừa cười.A a a a a a! Lục Đoan Nghiên, Lục Tam gia, ta nguyền rủa ngươi! Lão nương ta đây cuối cùng cũng được tự do!(Góc nhìn của Lục Tam gia)Thẩm Diệu mang thai con của Lục Nhị rồi bỏ trốn, nghe nói đã c.h.ế.t trên đường đi. Ta chỉ mới lạnh nhạt với nàng ba tháng, vậy mà đã xảy ra chuyện động trời như thế này. Nghe xong, ta sững sờ hồi lâu."Lục Đoan Nghiên! Ngươi trả lại Diệu Diệu cho ta! Trả lại con trai cho ta!"Lục Nhị như phát điên lao vào đánh ta. Ta một cước đá hắn ngã lăn ra đất, nhìn về phía thị vệ, lạnh lùng nói: "Nói tiếp."Thị vệ cúi đầu, vội vàng bẩm báo: "Thẩm nương tử đã mua thuốc an thai ở tiệm thuốc, nghe nói đã mang thai ba tháng. Chủ tiệm sách nói đã từng thấy Thẩm nương tử và Nhị gia lén gặp nhau vài lần. Đêm qua Thẩm nương tử vội vã rời đi, giấy thông hành mà nàng ta mang theo chính là do Nhị gia ra mặt làm. Đã thẩm vấn người lái thuyền, người đó tưởng nương tử là kỹ nữ mắc bệnh bỏ trốn nên khi thuyền đi được nửa đường đã ném nàng xuống sông."Lục Nhị ôm quần áo dưới đất khóc lóc thảm thiết: "Diệu Diệu! Diệu Diệu của ta còn may áo cho ta! Nàng ấy đã mang thai ba tháng, chắc chắn là đêm hôm đó chúng ta ân ái mà có thai. Lục Đoan Nghiên! Ngươi cái gì mà chẳng có? Vì sao cứ phải tranh giành Diệu Diệu với ta?"Thị vệ lại đưa lên một xấp thư: "Đây là thứ được tìm thấy dưới gầm giường của Thẩm nương tử."

Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Trương Ngọc Như ra hiệu bằng ánh mắt. Bà tử đứng sau liền cướp lấy viên thuốc, ngửi ngửi rồi nói nhỏ: "Tiểu thư, đây là thuốc an thai ạ."Sắc mặt Trương Ngọc Như sa sầm. Bà tử lại tiếp tục lục lọi, rồi kinh ngạc thốt lên: "Y phục này hình như không phải cỡ của Tam gia, mà sao lại có cả giấy thông hành đi Giang Nam?"Chân ta bủn rủn, quỵ xuống đất van xin: "Trương tiểu thư, xin người, xin đừng nói cho Tam gia biết.""Ra là ngươi đã sớm muốn cùng người ta bỏ trốn." Trương Ngọc Như nhìn tờ giấy thông hành, khẽ nhướn mày: "Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay."Trương Ngọc Như đưa ta lên thuyền đi Giang Nam. Ta co ro trong khoang thuyền, nghe thấy có người nói: "Nghe nói là ả kỹ nữ này mắc bệnh, dơ bẩn lắm. Đợi đến đêm vắng người, quẳng xuống sông cho xong, kẻo lây bệnh cho chúng ta."Thì ra đây là thân phận mà bà tử của Trương Ngọc Như bịa đặt cho ta, nàng ta muốn mượn tay người lái thuyền g.i.ế.c ta diệt khẩu.Ta mặc chiếc áo phao đơn giản tự làm vào trong y phục. Ban đêm tối đen như mực, bọn họ chẳng nhìn kỹ, cứ thế ném ta xuống sông. Ta dùng ống sậy để thở, liều mạng bơi về phía có ánh sáng. Cuối cùng cũng bò lên được bờ, ta nằm vật ra trong đám lau sậy cao ngút. Đom đóm bị ta kinh động bay tán loạn khắp trời. Ta nhìn trăng trên trời, vừa khóc vừa cười.A a a a a a! Lục Đoan Nghiên, Lục Tam gia, ta nguyền rủa ngươi! Lão nương ta đây cuối cùng cũng được tự do!(Góc nhìn của Lục Tam gia)Thẩm Diệu mang thai con của Lục Nhị rồi bỏ trốn, nghe nói đã c.h.ế.t trên đường đi. Ta chỉ mới lạnh nhạt với nàng ba tháng, vậy mà đã xảy ra chuyện động trời như thế này. Nghe xong, ta sững sờ hồi lâu."Lục Đoan Nghiên! Ngươi trả lại Diệu Diệu cho ta! Trả lại con trai cho ta!"Lục Nhị như phát điên lao vào đánh ta. Ta một cước đá hắn ngã lăn ra đất, nhìn về phía thị vệ, lạnh lùng nói: "Nói tiếp."Thị vệ cúi đầu, vội vàng bẩm báo: "Thẩm nương tử đã mua thuốc an thai ở tiệm thuốc, nghe nói đã mang thai ba tháng. Chủ tiệm sách nói đã từng thấy Thẩm nương tử và Nhị gia lén gặp nhau vài lần. Đêm qua Thẩm nương tử vội vã rời đi, giấy thông hành mà nàng ta mang theo chính là do Nhị gia ra mặt làm. Đã thẩm vấn người lái thuyền, người đó tưởng nương tử là kỹ nữ mắc bệnh bỏ trốn nên khi thuyền đi được nửa đường đã ném nàng xuống sông."Lục Nhị ôm quần áo dưới đất khóc lóc thảm thiết: "Diệu Diệu! Diệu Diệu của ta còn may áo cho ta! Nàng ấy đã mang thai ba tháng, chắc chắn là đêm hôm đó chúng ta ân ái mà có thai. Lục Đoan Nghiên! Ngươi cái gì mà chẳng có? Vì sao cứ phải tranh giành Diệu Diệu với ta?"Thị vệ lại đưa lên một xấp thư: "Đây là thứ được tìm thấy dưới gầm giường của Thẩm nương tử."

Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Trương Ngọc Như ra hiệu bằng ánh mắt. Bà tử đứng sau liền cướp lấy viên thuốc, ngửi ngửi rồi nói nhỏ: "Tiểu thư, đây là thuốc an thai ạ."Sắc mặt Trương Ngọc Như sa sầm. Bà tử lại tiếp tục lục lọi, rồi kinh ngạc thốt lên: "Y phục này hình như không phải cỡ của Tam gia, mà sao lại có cả giấy thông hành đi Giang Nam?"Chân ta bủn rủn, quỵ xuống đất van xin: "Trương tiểu thư, xin người, xin đừng nói cho Tam gia biết.""Ra là ngươi đã sớm muốn cùng người ta bỏ trốn." Trương Ngọc Như nhìn tờ giấy thông hành, khẽ nhướn mày: "Vậy ta sẽ giúp ngươi một tay."Trương Ngọc Như đưa ta lên thuyền đi Giang Nam. Ta co ro trong khoang thuyền, nghe thấy có người nói: "Nghe nói là ả kỹ nữ này mắc bệnh, dơ bẩn lắm. Đợi đến đêm vắng người, quẳng xuống sông cho xong, kẻo lây bệnh cho chúng ta."Thì ra đây là thân phận mà bà tử của Trương Ngọc Như bịa đặt cho ta, nàng ta muốn mượn tay người lái thuyền g.i.ế.c ta diệt khẩu.Ta mặc chiếc áo phao đơn giản tự làm vào trong y phục. Ban đêm tối đen như mực, bọn họ chẳng nhìn kỹ, cứ thế ném ta xuống sông. Ta dùng ống sậy để thở, liều mạng bơi về phía có ánh sáng. Cuối cùng cũng bò lên được bờ, ta nằm vật ra trong đám lau sậy cao ngút. Đom đóm bị ta kinh động bay tán loạn khắp trời. Ta nhìn trăng trên trời, vừa khóc vừa cười.A a a a a a! Lục Đoan Nghiên, Lục Tam gia, ta nguyền rủa ngươi! Lão nương ta đây cuối cùng cũng được tự do!(Góc nhìn của Lục Tam gia)Thẩm Diệu mang thai con của Lục Nhị rồi bỏ trốn, nghe nói đã c.h.ế.t trên đường đi. Ta chỉ mới lạnh nhạt với nàng ba tháng, vậy mà đã xảy ra chuyện động trời như thế này. Nghe xong, ta sững sờ hồi lâu."Lục Đoan Nghiên! Ngươi trả lại Diệu Diệu cho ta! Trả lại con trai cho ta!"Lục Nhị như phát điên lao vào đánh ta. Ta một cước đá hắn ngã lăn ra đất, nhìn về phía thị vệ, lạnh lùng nói: "Nói tiếp."Thị vệ cúi đầu, vội vàng bẩm báo: "Thẩm nương tử đã mua thuốc an thai ở tiệm thuốc, nghe nói đã mang thai ba tháng. Chủ tiệm sách nói đã từng thấy Thẩm nương tử và Nhị gia lén gặp nhau vài lần. Đêm qua Thẩm nương tử vội vã rời đi, giấy thông hành mà nàng ta mang theo chính là do Nhị gia ra mặt làm. Đã thẩm vấn người lái thuyền, người đó tưởng nương tử là kỹ nữ mắc bệnh bỏ trốn nên khi thuyền đi được nửa đường đã ném nàng xuống sông."Lục Nhị ôm quần áo dưới đất khóc lóc thảm thiết: "Diệu Diệu! Diệu Diệu của ta còn may áo cho ta! Nàng ấy đã mang thai ba tháng, chắc chắn là đêm hôm đó chúng ta ân ái mà có thai. Lục Đoan Nghiên! Ngươi cái gì mà chẳng có? Vì sao cứ phải tranh giành Diệu Diệu với ta?"Thị vệ lại đưa lên một xấp thư: "Đây là thứ được tìm thấy dưới gầm giường của Thẩm nương tử."

Chương 9