1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này…
Chương 20
Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Ta đến gần chàng. Trên người chàng lúc nào cũng sạch sẽ, thoang thoảng hương bồ kết thanh mát. Ta ngước nhìn chàng. Chàng cúi đầu nhìn ta.Nằm trên giường chàng, môi ta vẫn còn hơi đau. Ta vô ý chạm vào chàng, chàng khẽ rên lên một tiếng. Ta rúc vào trong chăn, lặng lẽ nhìn chàng. Chàng vẫn còn là trai tân, cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ta nào dám an ủi chàng, nam nhân chỉ có chút tự tôn ấy thôi. Vẻ mặt chàng có chút chán nản. Chàng xoay người, cắn nhẹ vào vai ta. Cửa sổ không đóng, trong phòng mát rượi. Ánh trăng chan hòa, rót xuống người ta và chàng.Chàng dựa vào tường, ta ngồi trên đùi chàng. Hoắc Chiến Dã chăm chú nhìn ta. Ta cũng nhìn chàng."Cái thứ nàng làm có chút nhỏ."Hoắc Chiến Dã cúi đầu hôn ta, giọng khàn khàn nói:"Biết kích cỡ của ta rồi, lần sau làm lớn hơn một chút."Chàng lại nói thêm: "Làm nhiều thêm mấy cái nữa."Hai chúng ta ôm nhau, người chàng thật ấm áp. Cả hai đều không có chút buồn ngủ nào. Hoắc Chiến Dã nói ngày mai chàng được nghỉ, sẽ dẫn ta cùng Đoàn Tử đi thả diều."Ngày mai thiếp phải đến nhà khám lại cho mấy bệnh nhân, xong việc sớm sẽ đến tìm chàng.""Hai cái ghế trong tiệm bị lỏng rồi, mai ta tìm đồ nghề sửa lại."Hoắc Chiến Dã nói: "Đoàn Tử cũng nên đi học rồi, ta đã xem xét kỹ càng mấy nhà tư thục, lát nữa sẽ nói kỹ với nàng, chúng ta chọn một chỗ. Nàng..."Ta nghe chàng lải nhải, dần dần buồn ngủ, ngả vào lòng chàng ngủ thiếp đi.Ta và chàng quen biết đã ba năm, lòng đều có ý với nhau. Đêm nay chẳng hiểu sao lại xuyên qua lớp giấy cửa sổ ấy. Chàng không nói với ta những lời thề non hẹn biển. Ta cũng chẳng nói với chàng những lời như "sống c.h.ế.t gả cho chàng".Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu giường đã có sẵn nước nóng và y phục sạch sẽ. Trên y phục còn có một đôi nút đồng tâm. Lúc ra cửa, chàng cài một nút bên hông, ta cũng cài một nút bên hông. Đoàn Tử ngồi trên vai chàng, vui vẻ nói: "Nương, chờ nương khám bệnh xong, con và cha sẽ đến đón nương."Thiếp cõng hòm thuốc, vẫy tay với con bé. Đoàn Tử ở phía sau hô lên: "Nương! Cha nói hôm nay nương thật xinh đẹp!"Ta quay đầu lại, thấy Hoắc Chiến Dã đang mỉm cười với ta."Cha con hôm nay thật anh tuấn!"Ta gửi một nụ hôn gió cho hai cha con. Hàng xóm thấy vậy, cười lớn rồi ái chà ái chà hai tiếng. Hoắc Chiến Dã ngượng ngùng sờ sờ vành tai, nhưng vẫn mỉm cười.10Góc nhìn của Lục Đoan Nghiên.Ta cứ ngỡ mình sẽ nhanh chóng quên nàng. Phụ nữ trên đời nhiều như vậy, Thẩm Diệu cũng chỉ là một trong số đó. Có người mời ta đến thanh lâu uống rượu, ta không từ chối. Gặp gỡ nhiều nữ nhân khác, ban đêm sẽ không còn mơ thấy nàng nữa. Nhưng khi ả kia đến gần, mùi phấn son thoang thoảng dính vào tay áo ta, ta lập tức đứng dậy. Cuối cùng cũng không nán lại lâu, bỏ mặc cả đám người trong phòng rồi rời đi.Trên đường về trời đổ mưa. Ta một mình lầm lũi bước. Ba năm nay, ta vẫn không tìm thấy Thẩm Diệu. Lạ thật, một nữ tử yếu đuối như nàng, rốt cuộc có thể trốn đi nơi nào?
Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Ta đến gần chàng. Trên người chàng lúc nào cũng sạch sẽ, thoang thoảng hương bồ kết thanh mát. Ta ngước nhìn chàng. Chàng cúi đầu nhìn ta.Nằm trên giường chàng, môi ta vẫn còn hơi đau. Ta vô ý chạm vào chàng, chàng khẽ rên lên một tiếng. Ta rúc vào trong chăn, lặng lẽ nhìn chàng. Chàng vẫn còn là trai tân, cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ta nào dám an ủi chàng, nam nhân chỉ có chút tự tôn ấy thôi. Vẻ mặt chàng có chút chán nản. Chàng xoay người, cắn nhẹ vào vai ta. Cửa sổ không đóng, trong phòng mát rượi. Ánh trăng chan hòa, rót xuống người ta và chàng.Chàng dựa vào tường, ta ngồi trên đùi chàng. Hoắc Chiến Dã chăm chú nhìn ta. Ta cũng nhìn chàng."Cái thứ nàng làm có chút nhỏ."Hoắc Chiến Dã cúi đầu hôn ta, giọng khàn khàn nói:"Biết kích cỡ của ta rồi, lần sau làm lớn hơn một chút."Chàng lại nói thêm: "Làm nhiều thêm mấy cái nữa."Hai chúng ta ôm nhau, người chàng thật ấm áp. Cả hai đều không có chút buồn ngủ nào. Hoắc Chiến Dã nói ngày mai chàng được nghỉ, sẽ dẫn ta cùng Đoàn Tử đi thả diều."Ngày mai thiếp phải đến nhà khám lại cho mấy bệnh nhân, xong việc sớm sẽ đến tìm chàng.""Hai cái ghế trong tiệm bị lỏng rồi, mai ta tìm đồ nghề sửa lại."Hoắc Chiến Dã nói: "Đoàn Tử cũng nên đi học rồi, ta đã xem xét kỹ càng mấy nhà tư thục, lát nữa sẽ nói kỹ với nàng, chúng ta chọn một chỗ. Nàng..."Ta nghe chàng lải nhải, dần dần buồn ngủ, ngả vào lòng chàng ngủ thiếp đi.Ta và chàng quen biết đã ba năm, lòng đều có ý với nhau. Đêm nay chẳng hiểu sao lại xuyên qua lớp giấy cửa sổ ấy. Chàng không nói với ta những lời thề non hẹn biển. Ta cũng chẳng nói với chàng những lời như "sống c.h.ế.t gả cho chàng".Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu giường đã có sẵn nước nóng và y phục sạch sẽ. Trên y phục còn có một đôi nút đồng tâm. Lúc ra cửa, chàng cài một nút bên hông, ta cũng cài một nút bên hông. Đoàn Tử ngồi trên vai chàng, vui vẻ nói: "Nương, chờ nương khám bệnh xong, con và cha sẽ đến đón nương."Thiếp cõng hòm thuốc, vẫy tay với con bé. Đoàn Tử ở phía sau hô lên: "Nương! Cha nói hôm nay nương thật xinh đẹp!"Ta quay đầu lại, thấy Hoắc Chiến Dã đang mỉm cười với ta."Cha con hôm nay thật anh tuấn!"Ta gửi một nụ hôn gió cho hai cha con. Hàng xóm thấy vậy, cười lớn rồi ái chà ái chà hai tiếng. Hoắc Chiến Dã ngượng ngùng sờ sờ vành tai, nhưng vẫn mỉm cười.10Góc nhìn của Lục Đoan Nghiên.Ta cứ ngỡ mình sẽ nhanh chóng quên nàng. Phụ nữ trên đời nhiều như vậy, Thẩm Diệu cũng chỉ là một trong số đó. Có người mời ta đến thanh lâu uống rượu, ta không từ chối. Gặp gỡ nhiều nữ nhân khác, ban đêm sẽ không còn mơ thấy nàng nữa. Nhưng khi ả kia đến gần, mùi phấn son thoang thoảng dính vào tay áo ta, ta lập tức đứng dậy. Cuối cùng cũng không nán lại lâu, bỏ mặc cả đám người trong phòng rồi rời đi.Trên đường về trời đổ mưa. Ta một mình lầm lũi bước. Ba năm nay, ta vẫn không tìm thấy Thẩm Diệu. Lạ thật, một nữ tử yếu đuối như nàng, rốt cuộc có thể trốn đi nơi nào?
Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Ta đến gần chàng. Trên người chàng lúc nào cũng sạch sẽ, thoang thoảng hương bồ kết thanh mát. Ta ngước nhìn chàng. Chàng cúi đầu nhìn ta.Nằm trên giường chàng, môi ta vẫn còn hơi đau. Ta vô ý chạm vào chàng, chàng khẽ rên lên một tiếng. Ta rúc vào trong chăn, lặng lẽ nhìn chàng. Chàng vẫn còn là trai tân, cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ta nào dám an ủi chàng, nam nhân chỉ có chút tự tôn ấy thôi. Vẻ mặt chàng có chút chán nản. Chàng xoay người, cắn nhẹ vào vai ta. Cửa sổ không đóng, trong phòng mát rượi. Ánh trăng chan hòa, rót xuống người ta và chàng.Chàng dựa vào tường, ta ngồi trên đùi chàng. Hoắc Chiến Dã chăm chú nhìn ta. Ta cũng nhìn chàng."Cái thứ nàng làm có chút nhỏ."Hoắc Chiến Dã cúi đầu hôn ta, giọng khàn khàn nói:"Biết kích cỡ của ta rồi, lần sau làm lớn hơn một chút."Chàng lại nói thêm: "Làm nhiều thêm mấy cái nữa."Hai chúng ta ôm nhau, người chàng thật ấm áp. Cả hai đều không có chút buồn ngủ nào. Hoắc Chiến Dã nói ngày mai chàng được nghỉ, sẽ dẫn ta cùng Đoàn Tử đi thả diều."Ngày mai thiếp phải đến nhà khám lại cho mấy bệnh nhân, xong việc sớm sẽ đến tìm chàng.""Hai cái ghế trong tiệm bị lỏng rồi, mai ta tìm đồ nghề sửa lại."Hoắc Chiến Dã nói: "Đoàn Tử cũng nên đi học rồi, ta đã xem xét kỹ càng mấy nhà tư thục, lát nữa sẽ nói kỹ với nàng, chúng ta chọn một chỗ. Nàng..."Ta nghe chàng lải nhải, dần dần buồn ngủ, ngả vào lòng chàng ngủ thiếp đi.Ta và chàng quen biết đã ba năm, lòng đều có ý với nhau. Đêm nay chẳng hiểu sao lại xuyên qua lớp giấy cửa sổ ấy. Chàng không nói với ta những lời thề non hẹn biển. Ta cũng chẳng nói với chàng những lời như "sống c.h.ế.t gả cho chàng".Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu giường đã có sẵn nước nóng và y phục sạch sẽ. Trên y phục còn có một đôi nút đồng tâm. Lúc ra cửa, chàng cài một nút bên hông, ta cũng cài một nút bên hông. Đoàn Tử ngồi trên vai chàng, vui vẻ nói: "Nương, chờ nương khám bệnh xong, con và cha sẽ đến đón nương."Thiếp cõng hòm thuốc, vẫy tay với con bé. Đoàn Tử ở phía sau hô lên: "Nương! Cha nói hôm nay nương thật xinh đẹp!"Ta quay đầu lại, thấy Hoắc Chiến Dã đang mỉm cười với ta."Cha con hôm nay thật anh tuấn!"Ta gửi một nụ hôn gió cho hai cha con. Hàng xóm thấy vậy, cười lớn rồi ái chà ái chà hai tiếng. Hoắc Chiến Dã ngượng ngùng sờ sờ vành tai, nhưng vẫn mỉm cười.10Góc nhìn của Lục Đoan Nghiên.Ta cứ ngỡ mình sẽ nhanh chóng quên nàng. Phụ nữ trên đời nhiều như vậy, Thẩm Diệu cũng chỉ là một trong số đó. Có người mời ta đến thanh lâu uống rượu, ta không từ chối. Gặp gỡ nhiều nữ nhân khác, ban đêm sẽ không còn mơ thấy nàng nữa. Nhưng khi ả kia đến gần, mùi phấn son thoang thoảng dính vào tay áo ta, ta lập tức đứng dậy. Cuối cùng cũng không nán lại lâu, bỏ mặc cả đám người trong phòng rồi rời đi.Trên đường về trời đổ mưa. Ta một mình lầm lũi bước. Ba năm nay, ta vẫn không tìm thấy Thẩm Diệu. Lạ thật, một nữ tử yếu đuối như nàng, rốt cuộc có thể trốn đi nơi nào?