Tác giả:

1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này…

Chương 30

Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Nàng vẫn sống như trước nay, hoàn toàn không để Lục Đoan Nghiên vào mắt, ta cũng phần nào yên tâm."A a a a! Ta sắp không kịp rồi! Sao chàng không gọi ta dậy?"Sáng sớm tinh mơ, Bán Hạ đầu tóc rối bù, đứng ở trong sân gào thét."Còn kịp mà, rửa mặt trước đi." Ta bưng nước đưa cho nàng.Đợi nàng rửa mặt xong, lúc ăn sáng, ta giúp nàng chải đầu."Tối qua Hổ Tử đến nhà nói, sáng nay hắn sẽ tới muộn nửa canh giờ, cho nên ta mới không gọi chàng."Hôm nay là ngày Bán Hạ xuống nông thôn khám bệnh miễn phí, Hổ Tử người cao to thô kệch, biết võ công, trước giờ vẫn luôn đi theo bảo vệ Bán Hạ.Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, cắn bánh bao. Lục Đoan Nghiên lại nổi điên, hắn đi tới ngồi trước mặt Bán Hạ."Tam gia buổi sáng tốt lành." Bán Hạ khách sáo chào hỏi.Lục Đoan Nghiên gật gật đầu, coi như đáp lễ. Hắn ta giả vờ ra dáng người lắm, chậc, Lục Tam gia cao quý đây mà.Đoàn Tử ra khỏi cửa: "Cha, nương, con đi học đây."Bán Hạ ôm con bé lại, hôn một trận. Đoàn Tử vừa lòng thỏa ý vẫy tay chào rồi đi mất.Hổ Tử đến rồi, Bán Hạ cũng phải ra ngoài. Trước khi đi, nàng lại kéo ta tới hôn một trận rồi mới rời khỏi.Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại.Ta lấy quần áo bẩn ra, ngồi giặt ở trong sân.Lục Đoan Nghiên nhìn chằm chằm vết cào trên cổ ta, cũng không biết đang nghĩ gì. Bất quá ta mặc kệ hắn nghĩ gì, dù sao hắn cũng ở không được bao lâu. Hoàng bá phụ coi trọng hắn, muốn phái hắn đi Ninh Châu cứu tế dân, sau khi trở về lại thăng chức cho hắn."Thế tử thật sự cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, ở Kim Châu làm một thường dân sao?"Lục Đoan Nghiên nói:"Ngay cả khi ngài bằng lòng, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không muốn cháu trai mình yêu thương nhất cứ sống một cuộc đời tầm thường như vậy."Thực sự là lo chuyện bao đồng. Lúc mẫu thân đuổi ta ra khỏi kinh thành đã nói:"Ngươi là một nam nhân khỏe mạnh, sao cứ phải để người khác hầu hạ? Đừng ở nhà chọc ta ghét, ta đã quyên góp cho ngươi một chức quan, ngươi đi mà tự lo liệu lấy."Mẫu thân chưa bao giờ coi ta là thế tử. Về phần Hoàng bá phụ, người cũng không dám chọc giận mẫu thân ta.Lục Đoan Nghiên thấy ta không nói gì, liền giễu cợt:"Khó trách ba năm đó ta tìm nàng thế nào cũng không thấy. Nghĩ kĩ thì ra là ngươi đã bảo Đại Lý Tự khanh giấu tin tức của nàng. Mãi đến khi hai người thật sự ở bên nhau, ngươi mới dám tiết lộ hành tung của nàng. Thế tử điện hạ, xem ra người cũng không nắm chắc mười phần về tình cảm của hai người."Lời này của hắn nói đúng rồi. Sau khi Bán Hạ kể cho ta nghe chuyện của nàng và Lục Đoan Nghiên, người của Đại Lý Tự khanh liền tìm đến Kim Châu. Ta đã ra mặt che giấu tin tức của Bán Hạ

Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Nàng vẫn sống như trước nay, hoàn toàn không để Lục Đoan Nghiên vào mắt, ta cũng phần nào yên tâm."A a a a! Ta sắp không kịp rồi! Sao chàng không gọi ta dậy?"Sáng sớm tinh mơ, Bán Hạ đầu tóc rối bù, đứng ở trong sân gào thét."Còn kịp mà, rửa mặt trước đi." Ta bưng nước đưa cho nàng.Đợi nàng rửa mặt xong, lúc ăn sáng, ta giúp nàng chải đầu."Tối qua Hổ Tử đến nhà nói, sáng nay hắn sẽ tới muộn nửa canh giờ, cho nên ta mới không gọi chàng."Hôm nay là ngày Bán Hạ xuống nông thôn khám bệnh miễn phí, Hổ Tử người cao to thô kệch, biết võ công, trước giờ vẫn luôn đi theo bảo vệ Bán Hạ.Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, cắn bánh bao. Lục Đoan Nghiên lại nổi điên, hắn đi tới ngồi trước mặt Bán Hạ."Tam gia buổi sáng tốt lành." Bán Hạ khách sáo chào hỏi.Lục Đoan Nghiên gật gật đầu, coi như đáp lễ. Hắn ta giả vờ ra dáng người lắm, chậc, Lục Tam gia cao quý đây mà.Đoàn Tử ra khỏi cửa: "Cha, nương, con đi học đây."Bán Hạ ôm con bé lại, hôn một trận. Đoàn Tử vừa lòng thỏa ý vẫy tay chào rồi đi mất.Hổ Tử đến rồi, Bán Hạ cũng phải ra ngoài. Trước khi đi, nàng lại kéo ta tới hôn một trận rồi mới rời khỏi.Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại.Ta lấy quần áo bẩn ra, ngồi giặt ở trong sân.Lục Đoan Nghiên nhìn chằm chằm vết cào trên cổ ta, cũng không biết đang nghĩ gì. Bất quá ta mặc kệ hắn nghĩ gì, dù sao hắn cũng ở không được bao lâu. Hoàng bá phụ coi trọng hắn, muốn phái hắn đi Ninh Châu cứu tế dân, sau khi trở về lại thăng chức cho hắn."Thế tử thật sự cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, ở Kim Châu làm một thường dân sao?"Lục Đoan Nghiên nói:"Ngay cả khi ngài bằng lòng, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không muốn cháu trai mình yêu thương nhất cứ sống một cuộc đời tầm thường như vậy."Thực sự là lo chuyện bao đồng. Lúc mẫu thân đuổi ta ra khỏi kinh thành đã nói:"Ngươi là một nam nhân khỏe mạnh, sao cứ phải để người khác hầu hạ? Đừng ở nhà chọc ta ghét, ta đã quyên góp cho ngươi một chức quan, ngươi đi mà tự lo liệu lấy."Mẫu thân chưa bao giờ coi ta là thế tử. Về phần Hoàng bá phụ, người cũng không dám chọc giận mẫu thân ta.Lục Đoan Nghiên thấy ta không nói gì, liền giễu cợt:"Khó trách ba năm đó ta tìm nàng thế nào cũng không thấy. Nghĩ kĩ thì ra là ngươi đã bảo Đại Lý Tự khanh giấu tin tức của nàng. Mãi đến khi hai người thật sự ở bên nhau, ngươi mới dám tiết lộ hành tung của nàng. Thế tử điện hạ, xem ra người cũng không nắm chắc mười phần về tình cảm của hai người."Lời này của hắn nói đúng rồi. Sau khi Bán Hạ kể cho ta nghe chuyện của nàng và Lục Đoan Nghiên, người của Đại Lý Tự khanh liền tìm đến Kim Châu. Ta đã ra mặt che giấu tin tức của Bán Hạ

Xuyên Qua Năm Thứ Mười TámTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không1. Ngay từ đầu lão phu nhân đã không chịu đưa ta cho Nhị gia. Bà ấy chê bai Nhị gia chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, đến thể diện cũng không có. Nhưng sau hai lần Nhị gia cầu xin, cuối cùng lão phu nhân cũng mềm lòng. Lão phu nhân nắm lấy tay ta, thở dài: “Nếu thực sự gả ngươi cho kẻ sai vặt hoặc thị vệ ta cũng đều không nỡ. Chi bằng ngươi đi theo lão Nhị đi, sau này cũng khiến cho nó hồi tâm chuyển ý, chịu ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách.” Ta đến Lục gia khi chỉ mới mười tuổi, người đầu tiên ta hầu hạ chính là Tam gia, sau này lại hầu hạ lão phu nhân. Cho tới hiện tại cũng đã ròng rã tám năm, hiều năm trôi qua như vậy vẫn luôn còn chút tình chút nghĩa. Ta muốn đánh cược một lần. Ta ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, chỉ còn ba tháng nữa thôi là đến hạn trong khế ước cầm cố của nô tỳ. Nô tỳ còn cha mẹ tuổi già sức yếu, muốn về nhà phụng dưỡng hai người.” Lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt trong tay, cười nói: “Ngươi luôn là người có tính toán, chuyện này… Nàng vẫn sống như trước nay, hoàn toàn không để Lục Đoan Nghiên vào mắt, ta cũng phần nào yên tâm."A a a a! Ta sắp không kịp rồi! Sao chàng không gọi ta dậy?"Sáng sớm tinh mơ, Bán Hạ đầu tóc rối bù, đứng ở trong sân gào thét."Còn kịp mà, rửa mặt trước đi." Ta bưng nước đưa cho nàng.Đợi nàng rửa mặt xong, lúc ăn sáng, ta giúp nàng chải đầu."Tối qua Hổ Tử đến nhà nói, sáng nay hắn sẽ tới muộn nửa canh giờ, cho nên ta mới không gọi chàng."Hôm nay là ngày Bán Hạ xuống nông thôn khám bệnh miễn phí, Hổ Tử người cao to thô kệch, biết võ công, trước giờ vẫn luôn đi theo bảo vệ Bán Hạ.Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, cắn bánh bao. Lục Đoan Nghiên lại nổi điên, hắn đi tới ngồi trước mặt Bán Hạ."Tam gia buổi sáng tốt lành." Bán Hạ khách sáo chào hỏi.Lục Đoan Nghiên gật gật đầu, coi như đáp lễ. Hắn ta giả vờ ra dáng người lắm, chậc, Lục Tam gia cao quý đây mà.Đoàn Tử ra khỏi cửa: "Cha, nương, con đi học đây."Bán Hạ ôm con bé lại, hôn một trận. Đoàn Tử vừa lòng thỏa ý vẫy tay chào rồi đi mất.Hổ Tử đến rồi, Bán Hạ cũng phải ra ngoài. Trước khi đi, nàng lại kéo ta tới hôn một trận rồi mới rời khỏi.Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại.Ta lấy quần áo bẩn ra, ngồi giặt ở trong sân.Lục Đoan Nghiên nhìn chằm chằm vết cào trên cổ ta, cũng không biết đang nghĩ gì. Bất quá ta mặc kệ hắn nghĩ gì, dù sao hắn cũng ở không được bao lâu. Hoàng bá phụ coi trọng hắn, muốn phái hắn đi Ninh Châu cứu tế dân, sau khi trở về lại thăng chức cho hắn."Thế tử thật sự cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, ở Kim Châu làm một thường dân sao?"Lục Đoan Nghiên nói:"Ngay cả khi ngài bằng lòng, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không muốn cháu trai mình yêu thương nhất cứ sống một cuộc đời tầm thường như vậy."Thực sự là lo chuyện bao đồng. Lúc mẫu thân đuổi ta ra khỏi kinh thành đã nói:"Ngươi là một nam nhân khỏe mạnh, sao cứ phải để người khác hầu hạ? Đừng ở nhà chọc ta ghét, ta đã quyên góp cho ngươi một chức quan, ngươi đi mà tự lo liệu lấy."Mẫu thân chưa bao giờ coi ta là thế tử. Về phần Hoàng bá phụ, người cũng không dám chọc giận mẫu thân ta.Lục Đoan Nghiên thấy ta không nói gì, liền giễu cợt:"Khó trách ba năm đó ta tìm nàng thế nào cũng không thấy. Nghĩ kĩ thì ra là ngươi đã bảo Đại Lý Tự khanh giấu tin tức của nàng. Mãi đến khi hai người thật sự ở bên nhau, ngươi mới dám tiết lộ hành tung của nàng. Thế tử điện hạ, xem ra người cũng không nắm chắc mười phần về tình cảm của hai người."Lời này của hắn nói đúng rồi. Sau khi Bán Hạ kể cho ta nghe chuyện của nàng và Lục Đoan Nghiên, người của Đại Lý Tự khanh liền tìm đến Kim Châu. Ta đã ra mặt che giấu tin tức của Bán Hạ

Chương 30