Tác giả:

Trong phòng khách sạn sang trọng, một đôi nam nữ quấn lấy nhau. Cuối cùng Cố Tây Châu cũng kết thúc việc động phòng rồi đi vào phòng tắm, Triệu Mẫn Mẫn mệt đến mức xương cốt gần như rã rời. Nhìn những dấu hôn đầy trên người, Triệu Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt. Không thể không nói, răng và eo của tên khốn kia tốt thật. May mắn công sức tối hôm qua của cô không hề uổng phí. Nhìn tờ giấy nằm yên lặng trên tủ đầu giường, Triệu Mẫn Mẫn cẩn thận bỏ vào trong túi xách, kéo thân thể sắp rã rời ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi phòng thì cô gặp Lâm Sương Sương với hai con mắt gấu trúc đang đứng ở hành lang xoa ngực. Tay đang vịn eo của Triệu Mẫn Mẫn lập tức buông xuống, đứng thẳng người, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Lâm Sương Sương cũng nặn ra dáng vẻ tốt nhất, nở nụ cười. Khi xuống cầu thang, hai người bắt đầu tâng bốc nhau: “Nhìn không ra đó Triệu Mẫn Mẫn, thủ đoạn rất lợi hại, ngay cả một con ch. ó sói nhỏ nổi loạn và bướng bỉnh như Cố Tây Châu cũng có thể bị cô thuần hóa. ” “Như nhau…

Chương 9: 9: Mất Mát

Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ ChồngTác giả: Cam TửTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng khách sạn sang trọng, một đôi nam nữ quấn lấy nhau. Cuối cùng Cố Tây Châu cũng kết thúc việc động phòng rồi đi vào phòng tắm, Triệu Mẫn Mẫn mệt đến mức xương cốt gần như rã rời. Nhìn những dấu hôn đầy trên người, Triệu Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt. Không thể không nói, răng và eo của tên khốn kia tốt thật. May mắn công sức tối hôm qua của cô không hề uổng phí. Nhìn tờ giấy nằm yên lặng trên tủ đầu giường, Triệu Mẫn Mẫn cẩn thận bỏ vào trong túi xách, kéo thân thể sắp rã rời ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi phòng thì cô gặp Lâm Sương Sương với hai con mắt gấu trúc đang đứng ở hành lang xoa ngực. Tay đang vịn eo của Triệu Mẫn Mẫn lập tức buông xuống, đứng thẳng người, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Lâm Sương Sương cũng nặn ra dáng vẻ tốt nhất, nở nụ cười. Khi xuống cầu thang, hai người bắt đầu tâng bốc nhau: “Nhìn không ra đó Triệu Mẫn Mẫn, thủ đoạn rất lợi hại, ngay cả một con ch. ó sói nhỏ nổi loạn và bướng bỉnh như Cố Tây Châu cũng có thể bị cô thuần hóa. ” “Như nhau… Cố Nhược Đồng thấy vẻ mặt Triệu Mẫn Mẫn buông lỏng, dứt khoát đỡ Triệu Mẫn Mẫn đứng dậy.“Đừng do dự nữa, bây giờ em sẽ đưa chị đến bệnh viện.” Nửa giờ sau, xe của Cố Nhược Đồng lao vào một hố bùn trũng, không thể nào tiến về phía trước được.Cô ta xuống xe, khóc nức nở gọi điện cho Cố Tây Châu.Cả người Triệu Mẫn Mẫn bị vây trong trạng thái đần độn vì cơn đau dữ dội ở bụng dưới.Ý thức cuối cùng còn sót lại khiến Triệu Mẫn Mẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.Triệu Mẫn Mẫn run rẩy lục túi xách, muốn gọi cho Lâm Sương Sương nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy điện thoại của mình.Không biết qua bao lâu, hình như Triệu Mẫn Mẫn nghe được giọng nói của Cố Tây Châu.Trong lòng dấy lên một tia hy vọng.Triệu Mẫn Mẫn buộc bản thân phải giữ vững tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy Cố Tây Châu đang dịu dàng ôm Cố Nhược Đồng, nhẹ nhàng an ủi cô ta.Tiếng khóc của cô ta liên tục truyền tới:“Làm em sợ ch.ết khiếp.”“Anh hai, chân em đau quá, anh mau đưa em đi bệnh viện đi.”Trong ánh sáng ngược, Triệu Mẫn Mẫn thấy Cố Tây Châu cuối cùng cũng đi về phía Triệu Mẫn Mẫn.“Mẫn Mẫn, em thế nào rồi?”Triệu Mẫn Mẫn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng túm chặt quần áo hắn, thân thể không ngừng run rẩy:“Cố Tây Châu, bụng tôi đau quá, đưa tôi đến bệnh viện nhanh lên.”Hắn sờ sờ trán Triệu Mẫn Mẫn, như là đang kiểm tra xem Triệu Mẫn Mẫn có sốt hay không.“Em kiên trì một chút, cứu hộ sắp tới rồi, bây giờ anh phải đưa Nhược Đồng tới bệnh viện, chân em ấy bị thương.”Cố Nhược Đồng bị thương?Xảy ra khi nào vậy?Triệu Mẫn Mẫn nặng nề đỡ trán, mơ hồ nhớ lại lúc cô ta xuống xe vẫn còn rất tốt.Nhưng Triệu Mẫn Mẫn không thể chờ được nữa.“Anh có thể đưa hai chị em đi cùng nhau….”Lời còn chưa dứt, dư quang của Triệu Mẫn Mẫn quét đến chiếc xe thể thao đỗ cách đó không xa.Hắn lái một chiếc xe thể thao.Chiếc xe mà Cố Nhược Đồng nói trước đó.Triệu Mẫn Mẫn hoảng hốt, nắm chặt lấy người kia:“Anh đưa tôi đi bệnh viện trước, van xin anh, tôi không thể đợi thêm được nữa, đợi thêm nữa tôi sẽ ch.ết.”Cố Tây Châu nhíu chặt mày:“Vết thương của Nhược Đồng cũng rất nghiêm trọng, chân chảy rất nhiều máu, em ấy luôn thích chưng diện, xử lý không kịp thời sẽ để lại sẹo.”Triệu Mẫn Mẫn nắm chặt góc áo người đàn ông, gần như mang theo giọng điệu cầu xin:“Cố Tây Châu, tôi có thai….” Cố Nhược Đồng bỗng nhiên kêu lên:“Cố Tây Châu, chân của em mất cảm giác rồi, rốt cuộc khi nào anh mới đưa em đi bệnh viện?”“Có phải đợi đến khi chân em què mới đưa em đi không.”Tiếng khóc thê lương bén nhọn của Cố Nhược Đồng truyền đến.Vẻ mặt Cố Tây Châu lo lắng, cuối cùng nhìn Triệu Mẫn Mẫn một cái:“Mẫn Mẫn, em chờ một chút nữa, rất nhanh đội cứu hộ sẽ tới, anh không thể để Nhược Đồng xảy ra chuyện.”Hắn kéo bàn tay đang nắm chặt của Triệu Mẫn Mẫn ra, ôm Cố Nhược Đồng vào trong ngực.Lên xe.Đóng cửa.Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Triệu Mẫn Mẫn đối diện với ánh mắt của Cố Nhược Đồng ở ghế lái phụ.Lạnh lùng, nham hiểm.Hung ác, tàn nhẫn.Cách đây không lâu, Triệu Mẫn Mẫn còn cảm thấy thủ đoạn của cô ta khá kém cỏi.Trăm triệu lần không ngờ tới, mới ngắn ngủi hai giờ đã đảo ngược vượt bậc.Triệu Mẫn Mẫn trơ mắt nhìn chiếc siêu xe biến mất trước mặt mình, cuối cùng không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.Khi tỉnh lại, nhìn những bức tường trắng xung quanh, Triệu Mẫn Mẫn đã biết mình đang ở đâu.Ngay lập tức cô đưa tay lên bụng và cảm nhận.Rất yên tĩnh.Tay Triệu Mẫn Mẫn run nhẹ.Cửa phòng bệnh mở ra, là Lâm Sương Sương.Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã mà ngưng trọng.Tại thời điểm này, suy đoán của Triệu Mẫn Mẫn đã được xác nhận.Phòng bệnh im lặng.“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên đi với cô.”Cô ấy bước tới, giọng nói áy náy.Triệu Mẫn Mẫn lắc đầu.Liên quan gì đến cô ấy chứ? Chuyện này hoàn toàn do chính Triệu Mẫn Mẫn gây ra.“Bác sĩ nói là con gái.”Con gái?Cũng tốt.Có thể nó sợ Triệu Mẫn Mẫn quá vất vả, nên đến nhà khác làm công chúa nhỏ rồi.Nhất định phải hạnh phúc đó, cục cưng nhỏ của mẹ.Còn nữa, thật sự cảm ơn con đã đến với mẹ, ở bên mẹ lâu như vậy..

Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ ChồngTác giả: Cam TửTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng khách sạn sang trọng, một đôi nam nữ quấn lấy nhau. Cuối cùng Cố Tây Châu cũng kết thúc việc động phòng rồi đi vào phòng tắm, Triệu Mẫn Mẫn mệt đến mức xương cốt gần như rã rời. Nhìn những dấu hôn đầy trên người, Triệu Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt. Không thể không nói, răng và eo của tên khốn kia tốt thật. May mắn công sức tối hôm qua của cô không hề uổng phí. Nhìn tờ giấy nằm yên lặng trên tủ đầu giường, Triệu Mẫn Mẫn cẩn thận bỏ vào trong túi xách, kéo thân thể sắp rã rời ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi phòng thì cô gặp Lâm Sương Sương với hai con mắt gấu trúc đang đứng ở hành lang xoa ngực. Tay đang vịn eo của Triệu Mẫn Mẫn lập tức buông xuống, đứng thẳng người, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Lâm Sương Sương cũng nặn ra dáng vẻ tốt nhất, nở nụ cười. Khi xuống cầu thang, hai người bắt đầu tâng bốc nhau: “Nhìn không ra đó Triệu Mẫn Mẫn, thủ đoạn rất lợi hại, ngay cả một con ch. ó sói nhỏ nổi loạn và bướng bỉnh như Cố Tây Châu cũng có thể bị cô thuần hóa. ” “Như nhau… Cố Nhược Đồng thấy vẻ mặt Triệu Mẫn Mẫn buông lỏng, dứt khoát đỡ Triệu Mẫn Mẫn đứng dậy.“Đừng do dự nữa, bây giờ em sẽ đưa chị đến bệnh viện.” Nửa giờ sau, xe của Cố Nhược Đồng lao vào một hố bùn trũng, không thể nào tiến về phía trước được.Cô ta xuống xe, khóc nức nở gọi điện cho Cố Tây Châu.Cả người Triệu Mẫn Mẫn bị vây trong trạng thái đần độn vì cơn đau dữ dội ở bụng dưới.Ý thức cuối cùng còn sót lại khiến Triệu Mẫn Mẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.Triệu Mẫn Mẫn run rẩy lục túi xách, muốn gọi cho Lâm Sương Sương nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy điện thoại của mình.Không biết qua bao lâu, hình như Triệu Mẫn Mẫn nghe được giọng nói của Cố Tây Châu.Trong lòng dấy lên một tia hy vọng.Triệu Mẫn Mẫn buộc bản thân phải giữ vững tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy Cố Tây Châu đang dịu dàng ôm Cố Nhược Đồng, nhẹ nhàng an ủi cô ta.Tiếng khóc của cô ta liên tục truyền tới:“Làm em sợ ch.ết khiếp.”“Anh hai, chân em đau quá, anh mau đưa em đi bệnh viện đi.”Trong ánh sáng ngược, Triệu Mẫn Mẫn thấy Cố Tây Châu cuối cùng cũng đi về phía Triệu Mẫn Mẫn.“Mẫn Mẫn, em thế nào rồi?”Triệu Mẫn Mẫn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng túm chặt quần áo hắn, thân thể không ngừng run rẩy:“Cố Tây Châu, bụng tôi đau quá, đưa tôi đến bệnh viện nhanh lên.”Hắn sờ sờ trán Triệu Mẫn Mẫn, như là đang kiểm tra xem Triệu Mẫn Mẫn có sốt hay không.“Em kiên trì một chút, cứu hộ sắp tới rồi, bây giờ anh phải đưa Nhược Đồng tới bệnh viện, chân em ấy bị thương.”Cố Nhược Đồng bị thương?Xảy ra khi nào vậy?Triệu Mẫn Mẫn nặng nề đỡ trán, mơ hồ nhớ lại lúc cô ta xuống xe vẫn còn rất tốt.Nhưng Triệu Mẫn Mẫn không thể chờ được nữa.“Anh có thể đưa hai chị em đi cùng nhau….”Lời còn chưa dứt, dư quang của Triệu Mẫn Mẫn quét đến chiếc xe thể thao đỗ cách đó không xa.Hắn lái một chiếc xe thể thao.Chiếc xe mà Cố Nhược Đồng nói trước đó.Triệu Mẫn Mẫn hoảng hốt, nắm chặt lấy người kia:“Anh đưa tôi đi bệnh viện trước, van xin anh, tôi không thể đợi thêm được nữa, đợi thêm nữa tôi sẽ ch.ết.”Cố Tây Châu nhíu chặt mày:“Vết thương của Nhược Đồng cũng rất nghiêm trọng, chân chảy rất nhiều máu, em ấy luôn thích chưng diện, xử lý không kịp thời sẽ để lại sẹo.”Triệu Mẫn Mẫn nắm chặt góc áo người đàn ông, gần như mang theo giọng điệu cầu xin:“Cố Tây Châu, tôi có thai….” Cố Nhược Đồng bỗng nhiên kêu lên:“Cố Tây Châu, chân của em mất cảm giác rồi, rốt cuộc khi nào anh mới đưa em đi bệnh viện?”“Có phải đợi đến khi chân em què mới đưa em đi không.”Tiếng khóc thê lương bén nhọn của Cố Nhược Đồng truyền đến.Vẻ mặt Cố Tây Châu lo lắng, cuối cùng nhìn Triệu Mẫn Mẫn một cái:“Mẫn Mẫn, em chờ một chút nữa, rất nhanh đội cứu hộ sẽ tới, anh không thể để Nhược Đồng xảy ra chuyện.”Hắn kéo bàn tay đang nắm chặt của Triệu Mẫn Mẫn ra, ôm Cố Nhược Đồng vào trong ngực.Lên xe.Đóng cửa.Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Triệu Mẫn Mẫn đối diện với ánh mắt của Cố Nhược Đồng ở ghế lái phụ.Lạnh lùng, nham hiểm.Hung ác, tàn nhẫn.Cách đây không lâu, Triệu Mẫn Mẫn còn cảm thấy thủ đoạn của cô ta khá kém cỏi.Trăm triệu lần không ngờ tới, mới ngắn ngủi hai giờ đã đảo ngược vượt bậc.Triệu Mẫn Mẫn trơ mắt nhìn chiếc siêu xe biến mất trước mặt mình, cuối cùng không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.Khi tỉnh lại, nhìn những bức tường trắng xung quanh, Triệu Mẫn Mẫn đã biết mình đang ở đâu.Ngay lập tức cô đưa tay lên bụng và cảm nhận.Rất yên tĩnh.Tay Triệu Mẫn Mẫn run nhẹ.Cửa phòng bệnh mở ra, là Lâm Sương Sương.Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã mà ngưng trọng.Tại thời điểm này, suy đoán của Triệu Mẫn Mẫn đã được xác nhận.Phòng bệnh im lặng.“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên đi với cô.”Cô ấy bước tới, giọng nói áy náy.Triệu Mẫn Mẫn lắc đầu.Liên quan gì đến cô ấy chứ? Chuyện này hoàn toàn do chính Triệu Mẫn Mẫn gây ra.“Bác sĩ nói là con gái.”Con gái?Cũng tốt.Có thể nó sợ Triệu Mẫn Mẫn quá vất vả, nên đến nhà khác làm công chúa nhỏ rồi.Nhất định phải hạnh phúc đó, cục cưng nhỏ của mẹ.Còn nữa, thật sự cảm ơn con đã đến với mẹ, ở bên mẹ lâu như vậy..

Chị Chị Em Em Cùng Nhau Bỏ ChồngTác giả: Cam TửTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrong phòng khách sạn sang trọng, một đôi nam nữ quấn lấy nhau. Cuối cùng Cố Tây Châu cũng kết thúc việc động phòng rồi đi vào phòng tắm, Triệu Mẫn Mẫn mệt đến mức xương cốt gần như rã rời. Nhìn những dấu hôn đầy trên người, Triệu Mẫn Mẫn khóc không ra nước mắt. Không thể không nói, răng và eo của tên khốn kia tốt thật. May mắn công sức tối hôm qua của cô không hề uổng phí. Nhìn tờ giấy nằm yên lặng trên tủ đầu giường, Triệu Mẫn Mẫn cẩn thận bỏ vào trong túi xách, kéo thân thể sắp rã rời ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi phòng thì cô gặp Lâm Sương Sương với hai con mắt gấu trúc đang đứng ở hành lang xoa ngực. Tay đang vịn eo của Triệu Mẫn Mẫn lập tức buông xuống, đứng thẳng người, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Lâm Sương Sương cũng nặn ra dáng vẻ tốt nhất, nở nụ cười. Khi xuống cầu thang, hai người bắt đầu tâng bốc nhau: “Nhìn không ra đó Triệu Mẫn Mẫn, thủ đoạn rất lợi hại, ngay cả một con ch. ó sói nhỏ nổi loạn và bướng bỉnh như Cố Tây Châu cũng có thể bị cô thuần hóa. ” “Như nhau… Cố Nhược Đồng thấy vẻ mặt Triệu Mẫn Mẫn buông lỏng, dứt khoát đỡ Triệu Mẫn Mẫn đứng dậy.“Đừng do dự nữa, bây giờ em sẽ đưa chị đến bệnh viện.” Nửa giờ sau, xe của Cố Nhược Đồng lao vào một hố bùn trũng, không thể nào tiến về phía trước được.Cô ta xuống xe, khóc nức nở gọi điện cho Cố Tây Châu.Cả người Triệu Mẫn Mẫn bị vây trong trạng thái đần độn vì cơn đau dữ dội ở bụng dưới.Ý thức cuối cùng còn sót lại khiến Triệu Mẫn Mẫn nhận ra có điều gì đó không ổn.Triệu Mẫn Mẫn run rẩy lục túi xách, muốn gọi cho Lâm Sương Sương nhưng từ đầu đến cuối đều không tìm thấy điện thoại của mình.Không biết qua bao lâu, hình như Triệu Mẫn Mẫn nghe được giọng nói của Cố Tây Châu.Trong lòng dấy lên một tia hy vọng.Triệu Mẫn Mẫn buộc bản thân phải giữ vững tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên.Chỉ thấy Cố Tây Châu đang dịu dàng ôm Cố Nhược Đồng, nhẹ nhàng an ủi cô ta.Tiếng khóc của cô ta liên tục truyền tới:“Làm em sợ ch.ết khiếp.”“Anh hai, chân em đau quá, anh mau đưa em đi bệnh viện đi.”Trong ánh sáng ngược, Triệu Mẫn Mẫn thấy Cố Tây Châu cuối cùng cũng đi về phía Triệu Mẫn Mẫn.“Mẫn Mẫn, em thế nào rồi?”Triệu Mẫn Mẫn giống như bắt được cọng rơm cứu mạng túm chặt quần áo hắn, thân thể không ngừng run rẩy:“Cố Tây Châu, bụng tôi đau quá, đưa tôi đến bệnh viện nhanh lên.”Hắn sờ sờ trán Triệu Mẫn Mẫn, như là đang kiểm tra xem Triệu Mẫn Mẫn có sốt hay không.“Em kiên trì một chút, cứu hộ sắp tới rồi, bây giờ anh phải đưa Nhược Đồng tới bệnh viện, chân em ấy bị thương.”Cố Nhược Đồng bị thương?Xảy ra khi nào vậy?Triệu Mẫn Mẫn nặng nề đỡ trán, mơ hồ nhớ lại lúc cô ta xuống xe vẫn còn rất tốt.Nhưng Triệu Mẫn Mẫn không thể chờ được nữa.“Anh có thể đưa hai chị em đi cùng nhau….”Lời còn chưa dứt, dư quang của Triệu Mẫn Mẫn quét đến chiếc xe thể thao đỗ cách đó không xa.Hắn lái một chiếc xe thể thao.Chiếc xe mà Cố Nhược Đồng nói trước đó.Triệu Mẫn Mẫn hoảng hốt, nắm chặt lấy người kia:“Anh đưa tôi đi bệnh viện trước, van xin anh, tôi không thể đợi thêm được nữa, đợi thêm nữa tôi sẽ ch.ết.”Cố Tây Châu nhíu chặt mày:“Vết thương của Nhược Đồng cũng rất nghiêm trọng, chân chảy rất nhiều máu, em ấy luôn thích chưng diện, xử lý không kịp thời sẽ để lại sẹo.”Triệu Mẫn Mẫn nắm chặt góc áo người đàn ông, gần như mang theo giọng điệu cầu xin:“Cố Tây Châu, tôi có thai….” Cố Nhược Đồng bỗng nhiên kêu lên:“Cố Tây Châu, chân của em mất cảm giác rồi, rốt cuộc khi nào anh mới đưa em đi bệnh viện?”“Có phải đợi đến khi chân em què mới đưa em đi không.”Tiếng khóc thê lương bén nhọn của Cố Nhược Đồng truyền đến.Vẻ mặt Cố Tây Châu lo lắng, cuối cùng nhìn Triệu Mẫn Mẫn một cái:“Mẫn Mẫn, em chờ một chút nữa, rất nhanh đội cứu hộ sẽ tới, anh không thể để Nhược Đồng xảy ra chuyện.”Hắn kéo bàn tay đang nắm chặt của Triệu Mẫn Mẫn ra, ôm Cố Nhược Đồng vào trong ngực.Lên xe.Đóng cửa.Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Triệu Mẫn Mẫn đối diện với ánh mắt của Cố Nhược Đồng ở ghế lái phụ.Lạnh lùng, nham hiểm.Hung ác, tàn nhẫn.Cách đây không lâu, Triệu Mẫn Mẫn còn cảm thấy thủ đoạn của cô ta khá kém cỏi.Trăm triệu lần không ngờ tới, mới ngắn ngủi hai giờ đã đảo ngược vượt bậc.Triệu Mẫn Mẫn trơ mắt nhìn chiếc siêu xe biến mất trước mặt mình, cuối cùng không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh.Khi tỉnh lại, nhìn những bức tường trắng xung quanh, Triệu Mẫn Mẫn đã biết mình đang ở đâu.Ngay lập tức cô đưa tay lên bụng và cảm nhận.Rất yên tĩnh.Tay Triệu Mẫn Mẫn run nhẹ.Cửa phòng bệnh mở ra, là Lâm Sương Sương.Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã mà ngưng trọng.Tại thời điểm này, suy đoán của Triệu Mẫn Mẫn đã được xác nhận.Phòng bệnh im lặng.“Xin lỗi, lẽ ra tôi nên đi với cô.”Cô ấy bước tới, giọng nói áy náy.Triệu Mẫn Mẫn lắc đầu.Liên quan gì đến cô ấy chứ? Chuyện này hoàn toàn do chính Triệu Mẫn Mẫn gây ra.“Bác sĩ nói là con gái.”Con gái?Cũng tốt.Có thể nó sợ Triệu Mẫn Mẫn quá vất vả, nên đến nhà khác làm công chúa nhỏ rồi.Nhất định phải hạnh phúc đó, cục cưng nhỏ của mẹ.Còn nữa, thật sự cảm ơn con đã đến với mẹ, ở bên mẹ lâu như vậy..

Chương 9: 9: Mất Mát