Tiếng trẻ con yếu ớt từ phòng kế bên truyền qua đánh vỡ sự im lặng. Trong phòng, Chu Bắc Sơn ôm chặt Tô Mãn, cả cơ thể không ngừng run rẩy tiết lộ chủ nhân đang cực độ xúc động, Tô Mãn hơi không nghe được thở dài, cánh tay vòng qua sau lưng hắn một chút một chút nhẹ nhàng chụp vỗ. Phải mất chừng năm phút Chu Bắc Sơn mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vẫn vùi mặt vào hõm vai Tô Mãn, cánh tay như kìm sắt ôm lấy cô như thể chỉ cần lơi ra một chút, người trước mặt sẽ theo gió biến đi. Nỗi đau này không một ai có thể hiểu được. Đúng vậy, Chu Tô hai người trọng sinh rồi. Mặc cho ai giây trước còn đang cùng tang thi vương đua tự bạo, giây tiếp theo liền xuất hiện ở cái thời không này, từ hơn ba mươi tuổi hai vợ chồng trở thành mười tám tuổi vị hôn phu vị hôn thê, đừng nói Chu Bắc Sơn, Tô Mãn đến giờ cũng không thể hiểu được. Tiếng trẻ khóc vẫn tiếp tục bền bỉ vang lên, lần này như khóc lâu lắm, âm thanh yếu ớt đứt quãng. Tô Mãn đẩy nhẹ Chu Bắc Sơn, người trên như cảm nhận được Tô Mãn muốn rời…
Chương 47: Phiên ngoại: Tô Mãn và Chu Bắc Sơn (Hoàn)
Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Mộc Đan (Tiểu Yêu Nữ)Truyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng trẻ con yếu ớt từ phòng kế bên truyền qua đánh vỡ sự im lặng. Trong phòng, Chu Bắc Sơn ôm chặt Tô Mãn, cả cơ thể không ngừng run rẩy tiết lộ chủ nhân đang cực độ xúc động, Tô Mãn hơi không nghe được thở dài, cánh tay vòng qua sau lưng hắn một chút một chút nhẹ nhàng chụp vỗ. Phải mất chừng năm phút Chu Bắc Sơn mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vẫn vùi mặt vào hõm vai Tô Mãn, cánh tay như kìm sắt ôm lấy cô như thể chỉ cần lơi ra một chút, người trước mặt sẽ theo gió biến đi. Nỗi đau này không một ai có thể hiểu được. Đúng vậy, Chu Tô hai người trọng sinh rồi. Mặc cho ai giây trước còn đang cùng tang thi vương đua tự bạo, giây tiếp theo liền xuất hiện ở cái thời không này, từ hơn ba mươi tuổi hai vợ chồng trở thành mười tám tuổi vị hôn phu vị hôn thê, đừng nói Chu Bắc Sơn, Tô Mãn đến giờ cũng không thể hiểu được. Tiếng trẻ khóc vẫn tiếp tục bền bỉ vang lên, lần này như khóc lâu lắm, âm thanh yếu ớt đứt quãng. Tô Mãn đẩy nhẹ Chu Bắc Sơn, người trên như cảm nhận được Tô Mãn muốn rời… Khi Tô Chu hai người đã qua tuổi bốn mươi, mấy đứa nhỏ bây giờ cũng đã khôn lớn, hai vợ chồng bọn họ quyết định xin về hưu.Dù đã bốn mươi tuổi nhưng tình cảm của bọn họ vẫn mặn nồng như ngày nào.Nếu không phải Chu Bắc Sơn có ý tránh thai, không biết chừng dân số của gia đình sẽ còn gia tăng lên nữa.Tô Mãn mở một khu dưỡng sinh cao cấp chuyên phục vụ người già ở ngoại ô Thủ Đô, hàng ngày thu hút các cụ lớn tuổi ghé qua, hai vợ chồng bác Trương thường trú ở đó.Cô mở thêm một khu nông trại chuyên trồng nhân sâm, giao cho Ái Quốc và Vệ Quốc quản lí.Chu Bắc Sơn mở ra một hệ thống siêu thị, giao cho ba anh em Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc, một chuỗi nhà hàng khách sạn thì giao cho Lập Quốc Thành Quốc Định Quốc.Cả hai vợ chồng vui vẻ phủi tay, cho tám đứa con trai toàn quyền quyết định.Tô Chu hai người cũng quyên góp một số tiền lớn để xây lại trường học ở Chu gia thôn, đồng thời làm một con đường nhựa trải dài từ thôn đến thị trấn, góp phần đưa Chu gia thôn trở thành thôn giàu có nhất vùng.Không lo lắng chuyện tiền bạc mưu sinh, không buồn phiền chuyện nuôi dạy con nhỏ, hai vợ chồng ngọt ngọt ngào ngào nắm tay du lịch khắp thế giới, hưởng thụ tuần trăng mật kéo dài cả trăm năm.
Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Mộc Đan (Tiểu Yêu Nữ)Truyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng trẻ con yếu ớt từ phòng kế bên truyền qua đánh vỡ sự im lặng. Trong phòng, Chu Bắc Sơn ôm chặt Tô Mãn, cả cơ thể không ngừng run rẩy tiết lộ chủ nhân đang cực độ xúc động, Tô Mãn hơi không nghe được thở dài, cánh tay vòng qua sau lưng hắn một chút một chút nhẹ nhàng chụp vỗ. Phải mất chừng năm phút Chu Bắc Sơn mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vẫn vùi mặt vào hõm vai Tô Mãn, cánh tay như kìm sắt ôm lấy cô như thể chỉ cần lơi ra một chút, người trước mặt sẽ theo gió biến đi. Nỗi đau này không một ai có thể hiểu được. Đúng vậy, Chu Tô hai người trọng sinh rồi. Mặc cho ai giây trước còn đang cùng tang thi vương đua tự bạo, giây tiếp theo liền xuất hiện ở cái thời không này, từ hơn ba mươi tuổi hai vợ chồng trở thành mười tám tuổi vị hôn phu vị hôn thê, đừng nói Chu Bắc Sơn, Tô Mãn đến giờ cũng không thể hiểu được. Tiếng trẻ khóc vẫn tiếp tục bền bỉ vang lên, lần này như khóc lâu lắm, âm thanh yếu ớt đứt quãng. Tô Mãn đẩy nhẹ Chu Bắc Sơn, người trên như cảm nhận được Tô Mãn muốn rời… Khi Tô Chu hai người đã qua tuổi bốn mươi, mấy đứa nhỏ bây giờ cũng đã khôn lớn, hai vợ chồng bọn họ quyết định xin về hưu.Dù đã bốn mươi tuổi nhưng tình cảm của bọn họ vẫn mặn nồng như ngày nào.Nếu không phải Chu Bắc Sơn có ý tránh thai, không biết chừng dân số của gia đình sẽ còn gia tăng lên nữa.Tô Mãn mở một khu dưỡng sinh cao cấp chuyên phục vụ người già ở ngoại ô Thủ Đô, hàng ngày thu hút các cụ lớn tuổi ghé qua, hai vợ chồng bác Trương thường trú ở đó.Cô mở thêm một khu nông trại chuyên trồng nhân sâm, giao cho Ái Quốc và Vệ Quốc quản lí.Chu Bắc Sơn mở ra một hệ thống siêu thị, giao cho ba anh em Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc, một chuỗi nhà hàng khách sạn thì giao cho Lập Quốc Thành Quốc Định Quốc.Cả hai vợ chồng vui vẻ phủi tay, cho tám đứa con trai toàn quyền quyết định.Tô Chu hai người cũng quyên góp một số tiền lớn để xây lại trường học ở Chu gia thôn, đồng thời làm một con đường nhựa trải dài từ thôn đến thị trấn, góp phần đưa Chu gia thôn trở thành thôn giàu có nhất vùng.Không lo lắng chuyện tiền bạc mưu sinh, không buồn phiền chuyện nuôi dạy con nhỏ, hai vợ chồng ngọt ngọt ngào ngào nắm tay du lịch khắp thế giới, hưởng thụ tuần trăng mật kéo dài cả trăm năm.
Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại LãoTác giả: Mộc Đan (Tiểu Yêu Nữ)Truyện Điền Văn, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng trẻ con yếu ớt từ phòng kế bên truyền qua đánh vỡ sự im lặng. Trong phòng, Chu Bắc Sơn ôm chặt Tô Mãn, cả cơ thể không ngừng run rẩy tiết lộ chủ nhân đang cực độ xúc động, Tô Mãn hơi không nghe được thở dài, cánh tay vòng qua sau lưng hắn một chút một chút nhẹ nhàng chụp vỗ. Phải mất chừng năm phút Chu Bắc Sơn mới có thể bình tĩnh lại, nhưng vẫn vùi mặt vào hõm vai Tô Mãn, cánh tay như kìm sắt ôm lấy cô như thể chỉ cần lơi ra một chút, người trước mặt sẽ theo gió biến đi. Nỗi đau này không một ai có thể hiểu được. Đúng vậy, Chu Tô hai người trọng sinh rồi. Mặc cho ai giây trước còn đang cùng tang thi vương đua tự bạo, giây tiếp theo liền xuất hiện ở cái thời không này, từ hơn ba mươi tuổi hai vợ chồng trở thành mười tám tuổi vị hôn phu vị hôn thê, đừng nói Chu Bắc Sơn, Tô Mãn đến giờ cũng không thể hiểu được. Tiếng trẻ khóc vẫn tiếp tục bền bỉ vang lên, lần này như khóc lâu lắm, âm thanh yếu ớt đứt quãng. Tô Mãn đẩy nhẹ Chu Bắc Sơn, người trên như cảm nhận được Tô Mãn muốn rời… Khi Tô Chu hai người đã qua tuổi bốn mươi, mấy đứa nhỏ bây giờ cũng đã khôn lớn, hai vợ chồng bọn họ quyết định xin về hưu.Dù đã bốn mươi tuổi nhưng tình cảm của bọn họ vẫn mặn nồng như ngày nào.Nếu không phải Chu Bắc Sơn có ý tránh thai, không biết chừng dân số của gia đình sẽ còn gia tăng lên nữa.Tô Mãn mở một khu dưỡng sinh cao cấp chuyên phục vụ người già ở ngoại ô Thủ Đô, hàng ngày thu hút các cụ lớn tuổi ghé qua, hai vợ chồng bác Trương thường trú ở đó.Cô mở thêm một khu nông trại chuyên trồng nhân sâm, giao cho Ái Quốc và Vệ Quốc quản lí.Chu Bắc Sơn mở ra một hệ thống siêu thị, giao cho ba anh em Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc, một chuỗi nhà hàng khách sạn thì giao cho Lập Quốc Thành Quốc Định Quốc.Cả hai vợ chồng vui vẻ phủi tay, cho tám đứa con trai toàn quyền quyết định.Tô Chu hai người cũng quyên góp một số tiền lớn để xây lại trường học ở Chu gia thôn, đồng thời làm một con đường nhựa trải dài từ thôn đến thị trấn, góp phần đưa Chu gia thôn trở thành thôn giàu có nhất vùng.Không lo lắng chuyện tiền bạc mưu sinh, không buồn phiền chuyện nuôi dạy con nhỏ, hai vợ chồng ngọt ngọt ngào ngào nắm tay du lịch khắp thế giới, hưởng thụ tuần trăng mật kéo dài cả trăm năm.