Thế giới rộng lớn như vậy luôn có mấy người đáng chết. Cho dù là ở chân trời góc biển cũng không ngoại lệ. Mặt trời đã sớm lặn xuống đáy biển lạnh lẽo. Vầng trăng đắm mình trong làn nước biển trào dâng, đẩy từng cơn gió nóng dạt vào hàng dừa ven biển. Dưới các lớp bóng tối chồng lên nhau, một nữ hài tử đang luôn tay mài một mảnh vỏ trai lên đá. Mồ hôi đã ướt đẫm trán. Gió lay động cát sỏi trên bờ biển, nàng dụi mắt, giơ tay lên. Vỏ ngọc trai đón ánh trăng có màu vàng đỏ, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo. Nàng thở dài mãn nguyện, cơ thể nhỏ nhắn run rẩy theo tiếng thủy triều. Đúng là một buổi tối tốt lành, nàng nghĩ. Tối nay, nàng sẽ đi giết một người. "Đoan Ngọc? Đoan Ngọ? Sắp bắt đầu rồi, ngươi đang ở đâu thế?" Một nữ hài tử khác hô lên từ phía xa. Đoan Ngọ nhanh chóng thu lại vỏ ngọc trai, trên mặt mang theo nụ cười ngoan ngoãn như thường lệ: "Tới đây!" Nàng xách đôi dép cỏ, quấn mình trong chiếc áo choàng rộng rách rưới, chạy về phía căn nhà gỗ đang được thắp đèn sáng lung linh trên…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...