Tháng 1 năm 1978, sau núi thôn Tần gia. Ánh mắt Lưu Nhị lộ ra dâm tà nhìn cô gái té xỉu trên mặt đất, hắn ta nuốt nước miếng một cái. Cả người đều có chút run rẩy…… Thật sự rất kích động. Không nghĩ tới Lưu Nhị hắn lại có bực này diễm phúc. Phải biết rằng Dung Yên này chính là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới. Nhìn xem làn da này, khuôn mặt này…… Bóng loáng non mịn, không hề giống cô gái nông thôn một chút nào. Hôm nay…… Hắn muốn nếm thức ăn tươi, hơn nữa còn được một người vợ miễn phí. Nghĩ đến đây hắn liền không thể nhịn được nữa mà cởi bỏ quần áo…… đang chuẩn bị nhào lên. Bỗng nhiên cô gái nằm dưới đất lại mở mắt ra. Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một hàm răng vàng khè cười nói: “Dung Yên, cô tỉnh lại thật đúng lúc, như vậy mới thú vi, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của tôi rồi……”Nói xong liền nhào về phía Dung Yên. Dung Yên nhìn người đang nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa hiểu được hiện tại đang có chuyện gì xảy…

Chương 122

Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu AnhTác giả: Đông Cầu VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, sau núi thôn Tần gia. Ánh mắt Lưu Nhị lộ ra dâm tà nhìn cô gái té xỉu trên mặt đất, hắn ta nuốt nước miếng một cái. Cả người đều có chút run rẩy…… Thật sự rất kích động. Không nghĩ tới Lưu Nhị hắn lại có bực này diễm phúc. Phải biết rằng Dung Yên này chính là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới. Nhìn xem làn da này, khuôn mặt này…… Bóng loáng non mịn, không hề giống cô gái nông thôn một chút nào. Hôm nay…… Hắn muốn nếm thức ăn tươi, hơn nữa còn được một người vợ miễn phí. Nghĩ đến đây hắn liền không thể nhịn được nữa mà cởi bỏ quần áo…… đang chuẩn bị nhào lên. Bỗng nhiên cô gái nằm dưới đất lại mở mắt ra. Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một hàm răng vàng khè cười nói: “Dung Yên, cô tỉnh lại thật đúng lúc, như vậy mới thú vi, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của tôi rồi……”Nói xong liền nhào về phía Dung Yên. Dung Yên nhìn người đang nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa hiểu được hiện tại đang có chuyện gì xảy… Danh tiếng của anh ta ở thôn này tốt hơn nhiều so với những anh em khác trong gia đình, hơn nữa anh ta bây giờ là công nhân, cho nên không ít người trong thôn đều chào hỏi anh ta.“Phú Lâm, cậu đi đâu vậy?”Tần Phú Lâm mỉm cười hiền lành: “Tôi đi thăm Tần Dã, mấy ngày nay nhà máy bắt đầu cho nghỉ tết rồi, dù sao tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, tôi sang đó xem thử có thể giúp được gì không.”Người hỏi nghe thấy vậy, cũng không nói gì thêm nữa.Nhưng trong lòng vẫn khen ngợi Tần Phú Lâm tốt bụng hơn mẹ và mấy người em trong nhà.Lúc Tần Phú Lâm đến nhà Tần Dã, anh đang ăn cơm với Tần Mai.“Tần Dã, đang ăn cơm à, chiều nay chú rảnh, chú đến giúp cháu làm việc đây.”“Không cần.” Tần Dã trực tiếp từ chối.Nhưng Tần Phú Lâm không rời đi, rõ ràng không quan tâm đến sự từ chối của anh, “Không sao đâu, chú là chú ruột của cháu mà, dù sao chú cũng đang rảnh rỗi, chú làm ít việc cũng tốt.”Vừa nói, Tần Phú Lâm đi về phía bức tường kia.Đôi mắt Tần Dã tối sầm lại, “Tôi không muốn liên quan gì đến bên nhà kia, kể cả chú.”Lời này đã nói rất thẳng thắn rõ ràng rồi.Tần Phú Lâm cứng đờ cả người một lát.“Tần Dã, thật sự không cần như vậy đâu, chú không đại diện cho bọn họ, chú tự mình đến đây làm việc... Không liên quan đến bất cứ ai trong số bọn họ...”“Mặc kệ chú nghĩ như thế nào, tôi không muốn kết giao với bất kỳ ai có liên quan đến gia đình đó, chú hiểu không? Cho nên, chú đi đi!“ Giọng Tần Dã lạnh lùng.Cả người cũng lạnh lùng như giọng nói của anh.Tần Phú Lâm quay người lại, anh ta nhìn Tần Dã, “Tần Dã, cháu...Có phải cháu giận chú không?”Trong thời gian này... Có phải mấy người kia trong nhà chọc giận Tần Dã rồi không?Nếu không thì, lúc trước anh ta chưa từng nhìn thấy Tần Dã ghét mình đến như vậy.“Tôi không giận, chỉ là không muốn dính líu, xin hãy hiểu cho. Nếu hai bên đã cắt đứt quan hệ rồi, thì hãy cắt đứt cho sạch sẽ một chút, thật sự không cần phải lui tới nữa.” Vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.Tần Phú Lâm nhìn thấy ánh mắt của cháu mình... Giờ phút này, ánh mắt của Tần Dã giống như đang nhìn một người xa lạ, thì biết rằng bọn họ thật sự không thể có bất cứ quan hệ gì.Giọng nói có chút khàn khàn, “Tần Dã, cần phải như vậy...bọn họ là bọn họ, chú là chú...”“Đối với tôi mà nói, đều như nhau.” Lực sát thương của ba chữ cuối cùng thực sự quá mạnh rồi.Tần Phú Lâm không thể nào ở lại lâu hơn, sau khi nhìn Tần Dã thật sau, bước chân nặng nề rời đi.Tần Dã cũng không thèm liếc nhìn anh ta, lần này anh nhìn về phía Tần Mai, thấy lỗ tai của cô bé vểnh lên, “Còn không ăn cơm đi?”Tần Mai lập tức ăn cơm...****Tần Dư vốn tưởng rằng đi tàu lửa - có thể không ăn được đồ ăn nóng, nhưng cậu bé không ngờ rằng không chỉ một bữa, mà là bữa nào cũng có.Cậu ấy vô cùng kinh ngạc.Đương nhiên rồi, mấy lần sau này cậu bé không có gì để nghi ngờ, bởi vì mỗi lần trước khi ăn cơm, chị dâu cả đều sẽ ra ngoài một lát.Ví dụ như bây giờ, khi nhìn thấy chị dâu cả về, hai mắt cậu bé sáng lên, dù sao trên chuyến tàu nhàm chán này, việc ăn uống đã trở thành ưu tiên hàng đầu của cậu bé.“Chị dâu cả, bữa tối ăn gì vậy?”Theo lời nói của anh, những người khác trong toa tàu đã sớm vểnh tai lên.Bởi vì bọn họ cũng rất muốn biết.Ba ngày này... Đối với bọn họ thật là cực hình, người phụ nữ này bữa nào cũng ăn ngon, bữa nào cũng có thịt, chẳng hạn như buổi sáng còn ăn bánh bao nhân thịt.Trời ạ, bọn họ ăn Tết còn không được ăn ngon như vậy.Mùi thơm nức mũi, bọn họ chỉ ngửi được mùi hương đó, rồi ăn bánh bột ngũ cốc vô vị của mình.Trải nghiệm một phen sự khó khăn của cuộc sống, hiểu được khoảng cách giữa người này với người kia, lớn đến nhường nào.Nhìn đi, người ta thế này mới gọi là cuộc sống, còn bọn họ chỉ đang sống mà thôi...“Buổi tối ăn sủi cảo, ăn xong thì thu dọn đồ đạc, hai tiếng nữa chúng ta sẽ xuống tàu.” Thời gian tàu lửa đến nơi có hơi muộn, cũng không báo cho người nhà trước, không biết có thể tìm được nhà hay không.Khi Tần Dư nghe nói hai tiếng nữa sẽ xuống tàu, cậu bé lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Lỡ như, cha mẹ chị dâu cả không thích mình thì phải làm sao?Liệu bọn họ có nghĩ mình là một thằng của nợ không?Của nợ... Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng mình thực sự là như vậy, gia đình bọn họ còn là loại một người kéo hai người.Điều này khiến Tần Dư đột nhiên lo lắng, ngay cả buổi tối ăn sủi cảo, cậu bé cũng không cảm thấy ngon miệng.

Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu AnhTác giả: Đông Cầu VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, sau núi thôn Tần gia. Ánh mắt Lưu Nhị lộ ra dâm tà nhìn cô gái té xỉu trên mặt đất, hắn ta nuốt nước miếng một cái. Cả người đều có chút run rẩy…… Thật sự rất kích động. Không nghĩ tới Lưu Nhị hắn lại có bực này diễm phúc. Phải biết rằng Dung Yên này chính là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới. Nhìn xem làn da này, khuôn mặt này…… Bóng loáng non mịn, không hề giống cô gái nông thôn một chút nào. Hôm nay…… Hắn muốn nếm thức ăn tươi, hơn nữa còn được một người vợ miễn phí. Nghĩ đến đây hắn liền không thể nhịn được nữa mà cởi bỏ quần áo…… đang chuẩn bị nhào lên. Bỗng nhiên cô gái nằm dưới đất lại mở mắt ra. Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một hàm răng vàng khè cười nói: “Dung Yên, cô tỉnh lại thật đúng lúc, như vậy mới thú vi, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của tôi rồi……”Nói xong liền nhào về phía Dung Yên. Dung Yên nhìn người đang nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa hiểu được hiện tại đang có chuyện gì xảy… Danh tiếng của anh ta ở thôn này tốt hơn nhiều so với những anh em khác trong gia đình, hơn nữa anh ta bây giờ là công nhân, cho nên không ít người trong thôn đều chào hỏi anh ta.“Phú Lâm, cậu đi đâu vậy?”Tần Phú Lâm mỉm cười hiền lành: “Tôi đi thăm Tần Dã, mấy ngày nay nhà máy bắt đầu cho nghỉ tết rồi, dù sao tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, tôi sang đó xem thử có thể giúp được gì không.”Người hỏi nghe thấy vậy, cũng không nói gì thêm nữa.Nhưng trong lòng vẫn khen ngợi Tần Phú Lâm tốt bụng hơn mẹ và mấy người em trong nhà.Lúc Tần Phú Lâm đến nhà Tần Dã, anh đang ăn cơm với Tần Mai.“Tần Dã, đang ăn cơm à, chiều nay chú rảnh, chú đến giúp cháu làm việc đây.”“Không cần.” Tần Dã trực tiếp từ chối.Nhưng Tần Phú Lâm không rời đi, rõ ràng không quan tâm đến sự từ chối của anh, “Không sao đâu, chú là chú ruột của cháu mà, dù sao chú cũng đang rảnh rỗi, chú làm ít việc cũng tốt.”Vừa nói, Tần Phú Lâm đi về phía bức tường kia.Đôi mắt Tần Dã tối sầm lại, “Tôi không muốn liên quan gì đến bên nhà kia, kể cả chú.”Lời này đã nói rất thẳng thắn rõ ràng rồi.Tần Phú Lâm cứng đờ cả người một lát.“Tần Dã, thật sự không cần như vậy đâu, chú không đại diện cho bọn họ, chú tự mình đến đây làm việc... Không liên quan đến bất cứ ai trong số bọn họ...”“Mặc kệ chú nghĩ như thế nào, tôi không muốn kết giao với bất kỳ ai có liên quan đến gia đình đó, chú hiểu không? Cho nên, chú đi đi!“ Giọng Tần Dã lạnh lùng.Cả người cũng lạnh lùng như giọng nói của anh.Tần Phú Lâm quay người lại, anh ta nhìn Tần Dã, “Tần Dã, cháu...Có phải cháu giận chú không?”Trong thời gian này... Có phải mấy người kia trong nhà chọc giận Tần Dã rồi không?Nếu không thì, lúc trước anh ta chưa từng nhìn thấy Tần Dã ghét mình đến như vậy.“Tôi không giận, chỉ là không muốn dính líu, xin hãy hiểu cho. Nếu hai bên đã cắt đứt quan hệ rồi, thì hãy cắt đứt cho sạch sẽ một chút, thật sự không cần phải lui tới nữa.” Vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.Tần Phú Lâm nhìn thấy ánh mắt của cháu mình... Giờ phút này, ánh mắt của Tần Dã giống như đang nhìn một người xa lạ, thì biết rằng bọn họ thật sự không thể có bất cứ quan hệ gì.Giọng nói có chút khàn khàn, “Tần Dã, cần phải như vậy...bọn họ là bọn họ, chú là chú...”“Đối với tôi mà nói, đều như nhau.” Lực sát thương của ba chữ cuối cùng thực sự quá mạnh rồi.Tần Phú Lâm không thể nào ở lại lâu hơn, sau khi nhìn Tần Dã thật sau, bước chân nặng nề rời đi.Tần Dã cũng không thèm liếc nhìn anh ta, lần này anh nhìn về phía Tần Mai, thấy lỗ tai của cô bé vểnh lên, “Còn không ăn cơm đi?”Tần Mai lập tức ăn cơm...****Tần Dư vốn tưởng rằng đi tàu lửa - có thể không ăn được đồ ăn nóng, nhưng cậu bé không ngờ rằng không chỉ một bữa, mà là bữa nào cũng có.Cậu ấy vô cùng kinh ngạc.Đương nhiên rồi, mấy lần sau này cậu bé không có gì để nghi ngờ, bởi vì mỗi lần trước khi ăn cơm, chị dâu cả đều sẽ ra ngoài một lát.Ví dụ như bây giờ, khi nhìn thấy chị dâu cả về, hai mắt cậu bé sáng lên, dù sao trên chuyến tàu nhàm chán này, việc ăn uống đã trở thành ưu tiên hàng đầu của cậu bé.“Chị dâu cả, bữa tối ăn gì vậy?”Theo lời nói của anh, những người khác trong toa tàu đã sớm vểnh tai lên.Bởi vì bọn họ cũng rất muốn biết.Ba ngày này... Đối với bọn họ thật là cực hình, người phụ nữ này bữa nào cũng ăn ngon, bữa nào cũng có thịt, chẳng hạn như buổi sáng còn ăn bánh bao nhân thịt.Trời ạ, bọn họ ăn Tết còn không được ăn ngon như vậy.Mùi thơm nức mũi, bọn họ chỉ ngửi được mùi hương đó, rồi ăn bánh bột ngũ cốc vô vị của mình.Trải nghiệm một phen sự khó khăn của cuộc sống, hiểu được khoảng cách giữa người này với người kia, lớn đến nhường nào.Nhìn đi, người ta thế này mới gọi là cuộc sống, còn bọn họ chỉ đang sống mà thôi...“Buổi tối ăn sủi cảo, ăn xong thì thu dọn đồ đạc, hai tiếng nữa chúng ta sẽ xuống tàu.” Thời gian tàu lửa đến nơi có hơi muộn, cũng không báo cho người nhà trước, không biết có thể tìm được nhà hay không.Khi Tần Dư nghe nói hai tiếng nữa sẽ xuống tàu, cậu bé lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Lỡ như, cha mẹ chị dâu cả không thích mình thì phải làm sao?Liệu bọn họ có nghĩ mình là một thằng của nợ không?Của nợ... Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng mình thực sự là như vậy, gia đình bọn họ còn là loại một người kéo hai người.Điều này khiến Tần Dư đột nhiên lo lắng, ngay cả buổi tối ăn sủi cảo, cậu bé cũng không cảm thấy ngon miệng.

Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu AnhTác giả: Đông Cầu VươngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 1 năm 1978, sau núi thôn Tần gia. Ánh mắt Lưu Nhị lộ ra dâm tà nhìn cô gái té xỉu trên mặt đất, hắn ta nuốt nước miếng một cái. Cả người đều có chút run rẩy…… Thật sự rất kích động. Không nghĩ tới Lưu Nhị hắn lại có bực này diễm phúc. Phải biết rằng Dung Yên này chính là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất làng trên xóm dưới. Nhìn xem làn da này, khuôn mặt này…… Bóng loáng non mịn, không hề giống cô gái nông thôn một chút nào. Hôm nay…… Hắn muốn nếm thức ăn tươi, hơn nữa còn được một người vợ miễn phí. Nghĩ đến đây hắn liền không thể nhịn được nữa mà cởi bỏ quần áo…… đang chuẩn bị nhào lên. Bỗng nhiên cô gái nằm dưới đất lại mở mắt ra. Lưu Nhị hơi sửng sốt, ngay sau đó lộ ra một hàm răng vàng khè cười nói: “Dung Yên, cô tỉnh lại thật đúng lúc, như vậy mới thú vi, yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng một chút, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của tôi rồi……”Nói xong liền nhào về phía Dung Yên. Dung Yên nhìn người đang nhào tới, tuy rằng cô vẫn chưa hiểu được hiện tại đang có chuyện gì xảy… Danh tiếng của anh ta ở thôn này tốt hơn nhiều so với những anh em khác trong gia đình, hơn nữa anh ta bây giờ là công nhân, cho nên không ít người trong thôn đều chào hỏi anh ta.“Phú Lâm, cậu đi đâu vậy?”Tần Phú Lâm mỉm cười hiền lành: “Tôi đi thăm Tần Dã, mấy ngày nay nhà máy bắt đầu cho nghỉ tết rồi, dù sao tôi ở nhà cũng rảnh rỗi, tôi sang đó xem thử có thể giúp được gì không.”Người hỏi nghe thấy vậy, cũng không nói gì thêm nữa.Nhưng trong lòng vẫn khen ngợi Tần Phú Lâm tốt bụng hơn mẹ và mấy người em trong nhà.Lúc Tần Phú Lâm đến nhà Tần Dã, anh đang ăn cơm với Tần Mai.“Tần Dã, đang ăn cơm à, chiều nay chú rảnh, chú đến giúp cháu làm việc đây.”“Không cần.” Tần Dã trực tiếp từ chối.Nhưng Tần Phú Lâm không rời đi, rõ ràng không quan tâm đến sự từ chối của anh, “Không sao đâu, chú là chú ruột của cháu mà, dù sao chú cũng đang rảnh rỗi, chú làm ít việc cũng tốt.”Vừa nói, Tần Phú Lâm đi về phía bức tường kia.Đôi mắt Tần Dã tối sầm lại, “Tôi không muốn liên quan gì đến bên nhà kia, kể cả chú.”Lời này đã nói rất thẳng thắn rõ ràng rồi.Tần Phú Lâm cứng đờ cả người một lát.“Tần Dã, thật sự không cần như vậy đâu, chú không đại diện cho bọn họ, chú tự mình đến đây làm việc... Không liên quan đến bất cứ ai trong số bọn họ...”“Mặc kệ chú nghĩ như thế nào, tôi không muốn kết giao với bất kỳ ai có liên quan đến gia đình đó, chú hiểu không? Cho nên, chú đi đi!“ Giọng Tần Dã lạnh lùng.Cả người cũng lạnh lùng như giọng nói của anh.Tần Phú Lâm quay người lại, anh ta nhìn Tần Dã, “Tần Dã, cháu...Có phải cháu giận chú không?”Trong thời gian này... Có phải mấy người kia trong nhà chọc giận Tần Dã rồi không?Nếu không thì, lúc trước anh ta chưa từng nhìn thấy Tần Dã ghét mình đến như vậy.“Tôi không giận, chỉ là không muốn dính líu, xin hãy hiểu cho. Nếu hai bên đã cắt đứt quan hệ rồi, thì hãy cắt đứt cho sạch sẽ một chút, thật sự không cần phải lui tới nữa.” Vẻ mặt rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.Tần Phú Lâm nhìn thấy ánh mắt của cháu mình... Giờ phút này, ánh mắt của Tần Dã giống như đang nhìn một người xa lạ, thì biết rằng bọn họ thật sự không thể có bất cứ quan hệ gì.Giọng nói có chút khàn khàn, “Tần Dã, cần phải như vậy...bọn họ là bọn họ, chú là chú...”“Đối với tôi mà nói, đều như nhau.” Lực sát thương của ba chữ cuối cùng thực sự quá mạnh rồi.Tần Phú Lâm không thể nào ở lại lâu hơn, sau khi nhìn Tần Dã thật sau, bước chân nặng nề rời đi.Tần Dã cũng không thèm liếc nhìn anh ta, lần này anh nhìn về phía Tần Mai, thấy lỗ tai của cô bé vểnh lên, “Còn không ăn cơm đi?”Tần Mai lập tức ăn cơm...****Tần Dư vốn tưởng rằng đi tàu lửa - có thể không ăn được đồ ăn nóng, nhưng cậu bé không ngờ rằng không chỉ một bữa, mà là bữa nào cũng có.Cậu ấy vô cùng kinh ngạc.Đương nhiên rồi, mấy lần sau này cậu bé không có gì để nghi ngờ, bởi vì mỗi lần trước khi ăn cơm, chị dâu cả đều sẽ ra ngoài một lát.Ví dụ như bây giờ, khi nhìn thấy chị dâu cả về, hai mắt cậu bé sáng lên, dù sao trên chuyến tàu nhàm chán này, việc ăn uống đã trở thành ưu tiên hàng đầu của cậu bé.“Chị dâu cả, bữa tối ăn gì vậy?”Theo lời nói của anh, những người khác trong toa tàu đã sớm vểnh tai lên.Bởi vì bọn họ cũng rất muốn biết.Ba ngày này... Đối với bọn họ thật là cực hình, người phụ nữ này bữa nào cũng ăn ngon, bữa nào cũng có thịt, chẳng hạn như buổi sáng còn ăn bánh bao nhân thịt.Trời ạ, bọn họ ăn Tết còn không được ăn ngon như vậy.Mùi thơm nức mũi, bọn họ chỉ ngửi được mùi hương đó, rồi ăn bánh bột ngũ cốc vô vị của mình.Trải nghiệm một phen sự khó khăn của cuộc sống, hiểu được khoảng cách giữa người này với người kia, lớn đến nhường nào.Nhìn đi, người ta thế này mới gọi là cuộc sống, còn bọn họ chỉ đang sống mà thôi...“Buổi tối ăn sủi cảo, ăn xong thì thu dọn đồ đạc, hai tiếng nữa chúng ta sẽ xuống tàu.” Thời gian tàu lửa đến nơi có hơi muộn, cũng không báo cho người nhà trước, không biết có thể tìm được nhà hay không.Khi Tần Dư nghe nói hai tiếng nữa sẽ xuống tàu, cậu bé lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Lỡ như, cha mẹ chị dâu cả không thích mình thì phải làm sao?Liệu bọn họ có nghĩ mình là một thằng của nợ không?Của nợ... Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận rằng mình thực sự là như vậy, gia đình bọn họ còn là loại một người kéo hai người.Điều này khiến Tần Dư đột nhiên lo lắng, ngay cả buổi tối ăn sủi cảo, cậu bé cũng không cảm thấy ngon miệng.

Chương 122