“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời…
Chương 47
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Hai người mặt đối mặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, vốn là một cảnh tượng cực kỳ mập mờ.Nhưng cho dù là Trương Thiên hay Triệu Tùng, một trong hai cũng không có ai có suy nghĩ như vậy, sự chú ý của họ đều tập trung vào ‘thứ hung hăng’ phía bên dưới.Không biết qua bao lâu, lợn rừng cuối cùng cũng chịu rời đi.Khi bóng dáng nhàn nhã của lợn rừng biến mất khỏi tầm mắt, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lúc này, tay chân của Trương Thiên đã trở nên cứng đờ và tê dại.Khi Triệu Tùng linh hoạt trèo xuống, trên cây chỉ còn lại Trương Thiên vẫn còn đang chân tay luống cuống, không biết nên bước chân nào xuống trước.Giống y hệt hình ảnh của con người lúc bắt đầu thuần hóa tứ chi của mình.Triệu Tùng nhìn hồi lâu, thật sự là không nhìn nổi nữa.Anh thầm thở dài, nói:“Cô cứ mạnh dạn trèo xuống đi, cho dù có ngã thì tôi cũng sẽ đỡ cô.”Trương Thiên lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, cô hét lớn:"Anh nhất định phải đỡ được đấy, mạng nhỏ này của tôi trông cậy hết vào anh đấy!"Nói xong liền định trèo xuống, nhưng Trương Thiên vẫn đánh giá quá cao về bản thân…Cô vừa không chú ý một cái, đã trượt chân ngã xuống, rơi thẳng xuống người Triệu Tùng."Bịch…"Trong phút chốc, kinh động vô số loài chim."Anh không sao chứ?!"Trương Thiên hồi thần lại vội vàng đứng dậy, đỡ lấy ‘ân nhân cứu mạng’ vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt.Cô còn đặc biệt kiểm tra thật kỹ khuôn mặt tuấn tú của đối phương, ngoại trừ mấy vết đỏ do bị đè ra thì đến một vết xước cũng không có.Trương Thiên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là khuôn mặt đẹp trai không sao, đấy chính là báu vật thế giới đó, nếu bị hỏng thì sau này cô biết lấy gì để điều chỉnh tâm trạng bây giờ.Lúc này, cuối cùng Triệu Tùng cũng hồi thần lại, lắc đầu mấy cái, sau khi đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo mới chống tay xuống mặt đất rồi đứng dậy.Anh phủi đi những cành lá khô còn dính trên người."Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mau chóng trở về nhà đi, cô ngay cả việc trèo cây cũng không biết, sau này đừng chạy vào trong núi nữa, chẳng may lần sau gặp phải lợn rừng hay thứ gì đó tương tự thì sẽ rắc rối to đấy."Trương Thiên liên tục gật đầu, lần sau nếu vào núi thì cô nhất định sẽ mang theo súng gỗ mà anh Hai đã tìm được cho cô, có nó trong tay, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.Triệu Tùng giúp Trương Thiên tìm chiếc cào tre và chiếc giỏ bị rơi cách đó không xa, sau đó đặt chúng ở trước mặt cô."Tôi còn có việc nên không đi cùng cô nữa. Đi đường nhớ chú ý an toàn."Trương Thiên đeo chiếc giỏ lên, cầm lấy chiếc cào tre, sau đó bình tĩnh gật đầu."Anh đi đi, tạm biệt."Hai người mỗi người một ngả, sau đó chưa đầy mười phút sau, bọn họ lại gặp lại nhau.Trương Thiên: "..."Triệu Tùng: "...""Ừm... trùng hợp thật ha."Trương Thiên cười ngượng ngùng nói.Đây chính là duyên phận!"... Thật trùng hợp."Triệu Tùng im lặng hồi lâu, sau đó cũng nói."Vậy thì chi bằng đi cùng nhau đi?"Trương Thiên bèn lên tiếng hỏi dò.Càng nhiều người lại càng náo nhiệt."Ừm."Triệu Tùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn."Anh Tùng! Cứu mạng!!"Cùng với những tiếng gào thét thảm thiết, một cậu bé cao to khoảng trên dưới 15 tuổi đang cầm một khẩu súng săn chạy như điên tới.Mà thứ khiến cậu ấy phải co giò lên chạy chính là con lợn rừng cáu kỉnh đang đuổi theo phía sau."Chết tiệt!"Trương Thiên dứt khoát xoay người chạy lên chỗ cao, Triệu Tùng ở bên cạnh cũng vậy.Cậu bé cũng nhìn thấy hai người, hai mắt lập tức sáng rực lên, cao giọng kêu cứu.“Anh Tùng, mau cứu em với!”Cậu ấy sắp không thể chống đỡ được nữa."Cẩu Đản, cậu làm gì vậy?!"Triệu Tùng vừa chạy vừa hỏi.Trong lòng anh có linh cảm không tốt, chẳng lẽ tên Cẩu Đản kia đã dùng súng bắn lợn rừng?
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Hai người mặt đối mặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, vốn là một cảnh tượng cực kỳ mập mờ.Nhưng cho dù là Trương Thiên hay Triệu Tùng, một trong hai cũng không có ai có suy nghĩ như vậy, sự chú ý của họ đều tập trung vào ‘thứ hung hăng’ phía bên dưới.Không biết qua bao lâu, lợn rừng cuối cùng cũng chịu rời đi.Khi bóng dáng nhàn nhã của lợn rừng biến mất khỏi tầm mắt, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lúc này, tay chân của Trương Thiên đã trở nên cứng đờ và tê dại.Khi Triệu Tùng linh hoạt trèo xuống, trên cây chỉ còn lại Trương Thiên vẫn còn đang chân tay luống cuống, không biết nên bước chân nào xuống trước.Giống y hệt hình ảnh của con người lúc bắt đầu thuần hóa tứ chi của mình.Triệu Tùng nhìn hồi lâu, thật sự là không nhìn nổi nữa.Anh thầm thở dài, nói:“Cô cứ mạnh dạn trèo xuống đi, cho dù có ngã thì tôi cũng sẽ đỡ cô.”Trương Thiên lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, cô hét lớn:"Anh nhất định phải đỡ được đấy, mạng nhỏ này của tôi trông cậy hết vào anh đấy!"Nói xong liền định trèo xuống, nhưng Trương Thiên vẫn đánh giá quá cao về bản thân…Cô vừa không chú ý một cái, đã trượt chân ngã xuống, rơi thẳng xuống người Triệu Tùng."Bịch…"Trong phút chốc, kinh động vô số loài chim."Anh không sao chứ?!"Trương Thiên hồi thần lại vội vàng đứng dậy, đỡ lấy ‘ân nhân cứu mạng’ vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt.Cô còn đặc biệt kiểm tra thật kỹ khuôn mặt tuấn tú của đối phương, ngoại trừ mấy vết đỏ do bị đè ra thì đến một vết xước cũng không có.Trương Thiên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là khuôn mặt đẹp trai không sao, đấy chính là báu vật thế giới đó, nếu bị hỏng thì sau này cô biết lấy gì để điều chỉnh tâm trạng bây giờ.Lúc này, cuối cùng Triệu Tùng cũng hồi thần lại, lắc đầu mấy cái, sau khi đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo mới chống tay xuống mặt đất rồi đứng dậy.Anh phủi đi những cành lá khô còn dính trên người."Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mau chóng trở về nhà đi, cô ngay cả việc trèo cây cũng không biết, sau này đừng chạy vào trong núi nữa, chẳng may lần sau gặp phải lợn rừng hay thứ gì đó tương tự thì sẽ rắc rối to đấy."Trương Thiên liên tục gật đầu, lần sau nếu vào núi thì cô nhất định sẽ mang theo súng gỗ mà anh Hai đã tìm được cho cô, có nó trong tay, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.Triệu Tùng giúp Trương Thiên tìm chiếc cào tre và chiếc giỏ bị rơi cách đó không xa, sau đó đặt chúng ở trước mặt cô."Tôi còn có việc nên không đi cùng cô nữa. Đi đường nhớ chú ý an toàn."Trương Thiên đeo chiếc giỏ lên, cầm lấy chiếc cào tre, sau đó bình tĩnh gật đầu."Anh đi đi, tạm biệt."Hai người mỗi người một ngả, sau đó chưa đầy mười phút sau, bọn họ lại gặp lại nhau.Trương Thiên: "..."Triệu Tùng: "...""Ừm... trùng hợp thật ha."Trương Thiên cười ngượng ngùng nói.Đây chính là duyên phận!"... Thật trùng hợp."Triệu Tùng im lặng hồi lâu, sau đó cũng nói."Vậy thì chi bằng đi cùng nhau đi?"Trương Thiên bèn lên tiếng hỏi dò.Càng nhiều người lại càng náo nhiệt."Ừm."Triệu Tùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn."Anh Tùng! Cứu mạng!!"Cùng với những tiếng gào thét thảm thiết, một cậu bé cao to khoảng trên dưới 15 tuổi đang cầm một khẩu súng săn chạy như điên tới.Mà thứ khiến cậu ấy phải co giò lên chạy chính là con lợn rừng cáu kỉnh đang đuổi theo phía sau."Chết tiệt!"Trương Thiên dứt khoát xoay người chạy lên chỗ cao, Triệu Tùng ở bên cạnh cũng vậy.Cậu bé cũng nhìn thấy hai người, hai mắt lập tức sáng rực lên, cao giọng kêu cứu.“Anh Tùng, mau cứu em với!”Cậu ấy sắp không thể chống đỡ được nữa."Cẩu Đản, cậu làm gì vậy?!"Triệu Tùng vừa chạy vừa hỏi.Trong lòng anh có linh cảm không tốt, chẳng lẽ tên Cẩu Đản kia đã dùng súng bắn lợn rừng?
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Hai người mặt đối mặt, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, vốn là một cảnh tượng cực kỳ mập mờ.Nhưng cho dù là Trương Thiên hay Triệu Tùng, một trong hai cũng không có ai có suy nghĩ như vậy, sự chú ý của họ đều tập trung vào ‘thứ hung hăng’ phía bên dưới.Không biết qua bao lâu, lợn rừng cuối cùng cũng chịu rời đi.Khi bóng dáng nhàn nhã của lợn rừng biến mất khỏi tầm mắt, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lúc này, tay chân của Trương Thiên đã trở nên cứng đờ và tê dại.Khi Triệu Tùng linh hoạt trèo xuống, trên cây chỉ còn lại Trương Thiên vẫn còn đang chân tay luống cuống, không biết nên bước chân nào xuống trước.Giống y hệt hình ảnh của con người lúc bắt đầu thuần hóa tứ chi của mình.Triệu Tùng nhìn hồi lâu, thật sự là không nhìn nổi nữa.Anh thầm thở dài, nói:“Cô cứ mạnh dạn trèo xuống đi, cho dù có ngã thì tôi cũng sẽ đỡ cô.”Trương Thiên lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, cô hét lớn:"Anh nhất định phải đỡ được đấy, mạng nhỏ này của tôi trông cậy hết vào anh đấy!"Nói xong liền định trèo xuống, nhưng Trương Thiên vẫn đánh giá quá cao về bản thân…Cô vừa không chú ý một cái, đã trượt chân ngã xuống, rơi thẳng xuống người Triệu Tùng."Bịch…"Trong phút chốc, kinh động vô số loài chim."Anh không sao chứ?!"Trương Thiên hồi thần lại vội vàng đứng dậy, đỡ lấy ‘ân nhân cứu mạng’ vẫn còn đang hoa mắt chóng mặt.Cô còn đặc biệt kiểm tra thật kỹ khuôn mặt tuấn tú của đối phương, ngoại trừ mấy vết đỏ do bị đè ra thì đến một vết xước cũng không có.Trương Thiên bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là khuôn mặt đẹp trai không sao, đấy chính là báu vật thế giới đó, nếu bị hỏng thì sau này cô biết lấy gì để điều chỉnh tâm trạng bây giờ.Lúc này, cuối cùng Triệu Tùng cũng hồi thần lại, lắc đầu mấy cái, sau khi đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo mới chống tay xuống mặt đất rồi đứng dậy.Anh phủi đi những cành lá khô còn dính trên người."Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì mau chóng trở về nhà đi, cô ngay cả việc trèo cây cũng không biết, sau này đừng chạy vào trong núi nữa, chẳng may lần sau gặp phải lợn rừng hay thứ gì đó tương tự thì sẽ rắc rối to đấy."Trương Thiên liên tục gật đầu, lần sau nếu vào núi thì cô nhất định sẽ mang theo súng gỗ mà anh Hai đã tìm được cho cô, có nó trong tay, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.Triệu Tùng giúp Trương Thiên tìm chiếc cào tre và chiếc giỏ bị rơi cách đó không xa, sau đó đặt chúng ở trước mặt cô."Tôi còn có việc nên không đi cùng cô nữa. Đi đường nhớ chú ý an toàn."Trương Thiên đeo chiếc giỏ lên, cầm lấy chiếc cào tre, sau đó bình tĩnh gật đầu."Anh đi đi, tạm biệt."Hai người mỗi người một ngả, sau đó chưa đầy mười phút sau, bọn họ lại gặp lại nhau.Trương Thiên: "..."Triệu Tùng: "...""Ừm... trùng hợp thật ha."Trương Thiên cười ngượng ngùng nói.Đây chính là duyên phận!"... Thật trùng hợp."Triệu Tùng im lặng hồi lâu, sau đó cũng nói."Vậy thì chi bằng đi cùng nhau đi?"Trương Thiên bèn lên tiếng hỏi dò.Càng nhiều người lại càng náo nhiệt."Ừm."Triệu Tùng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thì đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn."Anh Tùng! Cứu mạng!!"Cùng với những tiếng gào thét thảm thiết, một cậu bé cao to khoảng trên dưới 15 tuổi đang cầm một khẩu súng săn chạy như điên tới.Mà thứ khiến cậu ấy phải co giò lên chạy chính là con lợn rừng cáu kỉnh đang đuổi theo phía sau."Chết tiệt!"Trương Thiên dứt khoát xoay người chạy lên chỗ cao, Triệu Tùng ở bên cạnh cũng vậy.Cậu bé cũng nhìn thấy hai người, hai mắt lập tức sáng rực lên, cao giọng kêu cứu.“Anh Tùng, mau cứu em với!”Cậu ấy sắp không thể chống đỡ được nữa."Cẩu Đản, cậu làm gì vậy?!"Triệu Tùng vừa chạy vừa hỏi.Trong lòng anh có linh cảm không tốt, chẳng lẽ tên Cẩu Đản kia đã dùng súng bắn lợn rừng?