“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời…
Chương 216
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Ngày hôm sau, cả gia đình ngồi lại cùng nhau bàn bạc lần cuối về việc chuyển nhà của Trương Thiên.“Mẹ cháu sẽ không can thiệp vào hôn sự của cháu nữa!”Trương Thiên vừa ngồi xuống, Trương Đại Ngưu đã trực tiếp mở miệng nói.“Thật ạ?”Trương Thiên quay lại nhìn mẹ, ánh mắt như đang dò hỏi.Chung Quyên không vui nói:“Là thật!”“Cả nhà đều ủng hộ con, không một ai cảm thấy mẹ làm đúng thì mẹ có thể làm gì được nữa?”Bà ấy nhỏ giọng nói.Cho dù là thế nào, trong lòng Trương Thiên cũng đã nhẹ nhàng hơn một chút, khóe miệng lập tức nhếch lên.“Con vẫn muốn xây nhà!”DTVMọi người không hiểu lý do, Trương Vệ Quốc có chút ngờ vực hỏi:“Chẳng phải mẹ đã không can thiệp vào hôn sự của con nữa rồi sao? Sao con vẫn muốn xây nhà rồi chuyển ra ngoài vậy?”Trương Thiên nhướng mày, nói với vẻ vô tội:“Con chỉ nói muốn xây nhà chứ không nói chuyển đi ạ.”Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, cô bèn thở dài, lên tiếng giải thích:“Em trai ngày càng lớn, trong nhà cũng chỉ có sáu phòng, ông bà nội một phòng, ba mẹ một phòng, kho thóc một phòng, con một phòng, hai em trai một phòng, một phòng còn lại để khi anh Hai hoặc anh Cả về nhà cũng sẽ có nơi để ở.”“Gia đình chúng ta càng lúc càng nhiều người, sau này nếu em Tư và em Út kết hôn thì phải làm thế nào ạ? Phòng của anh Cả và anh Hai không thể dùng, phương án tốt nhất chính là xây thêm vài phòng ở bên cạnh.”Cô nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:“Suy nghĩ của con chính là như vậy, bây giờ con có tiền, hiện tại cũng đang là lúc nông nhàn, mọi người khá rảnh rỗi, chi bằng bỏ chút tiền công mời người trong đại đội đến, nhờ họ xây một căn nhà mới ở bên cạnh.”“Cho dù con có chuyển đến đó thì cũng chẳng khác gì là đang ở nhà, chỉ là đi bộ thêm vài bước chân mà thôi.”“Mọi người cảm thấy thế nào ạ?”Trương Đại Ngưu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:“Được.”Trương Thiên đang định mỉm cười, lúc này Trương Đại Ngưu lại tiếp tục nói:“Có điều người trong đại đội xây nhà chưa bao giờ trả tiền công, thường thì mọi người sẽ tới giúp một tay, còn chủ nhà sẽ mời cơm để trả công. Nếu trả tiền thì chúng ta có khác gì tư bản đâu chứ?”Trương Thiên không khỏi sửng sốt, đúng là cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.Nhưng nếu không trả tiền, trong thâm tâm của cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.Trương Thiên bèn cân nhắc một chút:“Vậy thì bao ăn ba bữa, mỗi ngày sẽ có ít nhất một bữa có món thịt.”Đúng lúc đại đội chuẩn bị mổ lợn, đến lúc đó cô bỏ tiền mua nhiều thịt lợn một chút, lúc xây nhà sẽ nấu lên để mời mọi người.“Mỗi ngày sẽ có ít nhất một bữa có món thịt ấy hả?”Chung Quyên cau mày, hỏi lại với vẻ không vui.Trương Thiên liếc nhìn mẹ mình, thản nhiên nói:“Nhờ người ta làm mấy việc nặng nhọc mà lại không cho người ta ăn ngon một chút, ngay cả địa chủ cũng không kẹt xỉ đến vậy!”Mẹ cô quá keo kiệt, đồ ngon không nỡ ăn, phải đợi đến khi đồ sắp hỏng, bấy giờ mới chịu ăn đồ sắp hết hạn với vẻ mặt đau lòng.Lần trước cô mang mấy quả táo về, mẹ lại để đến khi nó bắt đầu mọc mốc mới lấy ra ăn.Trương Thiên lo lắng bà ấy bị ngộ độc, thế là đã không chút do dự vứt mấy quả táo bị mốc kia đi.Sau nhiều lần khuyên bảo nhưng không có kết quả, cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc.Chung Quyên cười lúng túng, cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.“Vậy thì cứ quyết định như thế đi, hôm nay ông sẽ đi tìm người, ngày mai mổ lợn xong, ngày kia chúng ta có thể bắt đầu xây nhà.”Trương Đại Ngưu trực tiếp quyết định.Trương Thiên đang định đứng dậy, chợt nhớ ra mình vẫn còn một chuyện quên chưa nói.Cô ngồi lại, sau đó vội vàng nói:“Chị dâu Cả có thai rồi ạ!”Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, sau hai giây, mọi người lập tức nháo nhào cả lên.“Chị dâu Cả của con mang thai rồi ấy hả!?”
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Ngày hôm sau, cả gia đình ngồi lại cùng nhau bàn bạc lần cuối về việc chuyển nhà của Trương Thiên.“Mẹ cháu sẽ không can thiệp vào hôn sự của cháu nữa!”Trương Thiên vừa ngồi xuống, Trương Đại Ngưu đã trực tiếp mở miệng nói.“Thật ạ?”Trương Thiên quay lại nhìn mẹ, ánh mắt như đang dò hỏi.Chung Quyên không vui nói:“Là thật!”“Cả nhà đều ủng hộ con, không một ai cảm thấy mẹ làm đúng thì mẹ có thể làm gì được nữa?”Bà ấy nhỏ giọng nói.Cho dù là thế nào, trong lòng Trương Thiên cũng đã nhẹ nhàng hơn một chút, khóe miệng lập tức nhếch lên.“Con vẫn muốn xây nhà!”DTVMọi người không hiểu lý do, Trương Vệ Quốc có chút ngờ vực hỏi:“Chẳng phải mẹ đã không can thiệp vào hôn sự của con nữa rồi sao? Sao con vẫn muốn xây nhà rồi chuyển ra ngoài vậy?”Trương Thiên nhướng mày, nói với vẻ vô tội:“Con chỉ nói muốn xây nhà chứ không nói chuyển đi ạ.”Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, cô bèn thở dài, lên tiếng giải thích:“Em trai ngày càng lớn, trong nhà cũng chỉ có sáu phòng, ông bà nội một phòng, ba mẹ một phòng, kho thóc một phòng, con một phòng, hai em trai một phòng, một phòng còn lại để khi anh Hai hoặc anh Cả về nhà cũng sẽ có nơi để ở.”“Gia đình chúng ta càng lúc càng nhiều người, sau này nếu em Tư và em Út kết hôn thì phải làm thế nào ạ? Phòng của anh Cả và anh Hai không thể dùng, phương án tốt nhất chính là xây thêm vài phòng ở bên cạnh.”Cô nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:“Suy nghĩ của con chính là như vậy, bây giờ con có tiền, hiện tại cũng đang là lúc nông nhàn, mọi người khá rảnh rỗi, chi bằng bỏ chút tiền công mời người trong đại đội đến, nhờ họ xây một căn nhà mới ở bên cạnh.”“Cho dù con có chuyển đến đó thì cũng chẳng khác gì là đang ở nhà, chỉ là đi bộ thêm vài bước chân mà thôi.”“Mọi người cảm thấy thế nào ạ?”Trương Đại Ngưu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:“Được.”Trương Thiên đang định mỉm cười, lúc này Trương Đại Ngưu lại tiếp tục nói:“Có điều người trong đại đội xây nhà chưa bao giờ trả tiền công, thường thì mọi người sẽ tới giúp một tay, còn chủ nhà sẽ mời cơm để trả công. Nếu trả tiền thì chúng ta có khác gì tư bản đâu chứ?”Trương Thiên không khỏi sửng sốt, đúng là cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.Nhưng nếu không trả tiền, trong thâm tâm của cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.Trương Thiên bèn cân nhắc một chút:“Vậy thì bao ăn ba bữa, mỗi ngày sẽ có ít nhất một bữa có món thịt.”Đúng lúc đại đội chuẩn bị mổ lợn, đến lúc đó cô bỏ tiền mua nhiều thịt lợn một chút, lúc xây nhà sẽ nấu lên để mời mọi người.“Mỗi ngày sẽ có ít nhất một bữa có món thịt ấy hả?”Chung Quyên cau mày, hỏi lại với vẻ không vui.Trương Thiên liếc nhìn mẹ mình, thản nhiên nói:“Nhờ người ta làm mấy việc nặng nhọc mà lại không cho người ta ăn ngon một chút, ngay cả địa chủ cũng không kẹt xỉ đến vậy!”Mẹ cô quá keo kiệt, đồ ngon không nỡ ăn, phải đợi đến khi đồ sắp hỏng, bấy giờ mới chịu ăn đồ sắp hết hạn với vẻ mặt đau lòng.Lần trước cô mang mấy quả táo về, mẹ lại để đến khi nó bắt đầu mọc mốc mới lấy ra ăn.Trương Thiên lo lắng bà ấy bị ngộ độc, thế là đã không chút do dự vứt mấy quả táo bị mốc kia đi.Sau nhiều lần khuyên bảo nhưng không có kết quả, cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc.Chung Quyên cười lúng túng, cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.“Vậy thì cứ quyết định như thế đi, hôm nay ông sẽ đi tìm người, ngày mai mổ lợn xong, ngày kia chúng ta có thể bắt đầu xây nhà.”Trương Đại Ngưu trực tiếp quyết định.Trương Thiên đang định đứng dậy, chợt nhớ ra mình vẫn còn một chuyện quên chưa nói.Cô ngồi lại, sau đó vội vàng nói:“Chị dâu Cả có thai rồi ạ!”Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, sau hai giây, mọi người lập tức nháo nhào cả lên.“Chị dâu Cả của con mang thai rồi ấy hả!?”
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Ngày hôm sau, cả gia đình ngồi lại cùng nhau bàn bạc lần cuối về việc chuyển nhà của Trương Thiên.“Mẹ cháu sẽ không can thiệp vào hôn sự của cháu nữa!”Trương Thiên vừa ngồi xuống, Trương Đại Ngưu đã trực tiếp mở miệng nói.“Thật ạ?”Trương Thiên quay lại nhìn mẹ, ánh mắt như đang dò hỏi.Chung Quyên không vui nói:“Là thật!”“Cả nhà đều ủng hộ con, không một ai cảm thấy mẹ làm đúng thì mẹ có thể làm gì được nữa?”Bà ấy nhỏ giọng nói.Cho dù là thế nào, trong lòng Trương Thiên cũng đã nhẹ nhàng hơn một chút, khóe miệng lập tức nhếch lên.“Con vẫn muốn xây nhà!”DTVMọi người không hiểu lý do, Trương Vệ Quốc có chút ngờ vực hỏi:“Chẳng phải mẹ đã không can thiệp vào hôn sự của con nữa rồi sao? Sao con vẫn muốn xây nhà rồi chuyển ra ngoài vậy?”Trương Thiên nhướng mày, nói với vẻ vô tội:“Con chỉ nói muốn xây nhà chứ không nói chuyển đi ạ.”Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, cô bèn thở dài, lên tiếng giải thích:“Em trai ngày càng lớn, trong nhà cũng chỉ có sáu phòng, ông bà nội một phòng, ba mẹ một phòng, kho thóc một phòng, con một phòng, hai em trai một phòng, một phòng còn lại để khi anh Hai hoặc anh Cả về nhà cũng sẽ có nơi để ở.”“Gia đình chúng ta càng lúc càng nhiều người, sau này nếu em Tư và em Út kết hôn thì phải làm thế nào ạ? Phòng của anh Cả và anh Hai không thể dùng, phương án tốt nhất chính là xây thêm vài phòng ở bên cạnh.”Cô nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp:“Suy nghĩ của con chính là như vậy, bây giờ con có tiền, hiện tại cũng đang là lúc nông nhàn, mọi người khá rảnh rỗi, chi bằng bỏ chút tiền công mời người trong đại đội đến, nhờ họ xây một căn nhà mới ở bên cạnh.”“Cho dù con có chuyển đến đó thì cũng chẳng khác gì là đang ở nhà, chỉ là đi bộ thêm vài bước chân mà thôi.”“Mọi người cảm thấy thế nào ạ?”Trương Đại Ngưu suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:“Được.”Trương Thiên đang định mỉm cười, lúc này Trương Đại Ngưu lại tiếp tục nói:“Có điều người trong đại đội xây nhà chưa bao giờ trả tiền công, thường thì mọi người sẽ tới giúp một tay, còn chủ nhà sẽ mời cơm để trả công. Nếu trả tiền thì chúng ta có khác gì tư bản đâu chứ?”Trương Thiên không khỏi sửng sốt, đúng là cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.Nhưng nếu không trả tiền, trong thâm tâm của cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.Trương Thiên bèn cân nhắc một chút:“Vậy thì bao ăn ba bữa, mỗi ngày sẽ có ít nhất một bữa có món thịt.”Đúng lúc đại đội chuẩn bị mổ lợn, đến lúc đó cô bỏ tiền mua nhiều thịt lợn một chút, lúc xây nhà sẽ nấu lên để mời mọi người.“Mỗi ngày sẽ có ít nhất một bữa có món thịt ấy hả?”Chung Quyên cau mày, hỏi lại với vẻ không vui.Trương Thiên liếc nhìn mẹ mình, thản nhiên nói:“Nhờ người ta làm mấy việc nặng nhọc mà lại không cho người ta ăn ngon một chút, ngay cả địa chủ cũng không kẹt xỉ đến vậy!”Mẹ cô quá keo kiệt, đồ ngon không nỡ ăn, phải đợi đến khi đồ sắp hỏng, bấy giờ mới chịu ăn đồ sắp hết hạn với vẻ mặt đau lòng.Lần trước cô mang mấy quả táo về, mẹ lại để đến khi nó bắt đầu mọc mốc mới lấy ra ăn.Trương Thiên lo lắng bà ấy bị ngộ độc, thế là đã không chút do dự vứt mấy quả táo bị mốc kia đi.Sau nhiều lần khuyên bảo nhưng không có kết quả, cuối cùng cô đành phải bỏ cuộc.Chung Quyên cười lúng túng, cũng không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.“Vậy thì cứ quyết định như thế đi, hôm nay ông sẽ đi tìm người, ngày mai mổ lợn xong, ngày kia chúng ta có thể bắt đầu xây nhà.”Trương Đại Ngưu trực tiếp quyết định.Trương Thiên đang định đứng dậy, chợt nhớ ra mình vẫn còn một chuyện quên chưa nói.Cô ngồi lại, sau đó vội vàng nói:“Chị dâu Cả có thai rồi ạ!”Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, sau hai giây, mọi người lập tức nháo nhào cả lên.“Chị dâu Cả của con mang thai rồi ấy hả!?”