Tác giả:

Năm tai họa luôn có điềm báo trước.   Mùa hạ năm ngoái, trời đã ít mưa, nửa số hoa màu trên đồng đều khô héo chec. Đến mùa thu, số lúa còn sót lại chẳng thể đầy một vò nhỏ.   Sang năm nay, ruộng đồng trong làng bỏ hoang cả, khô cằn đến mức cỏ dại cũng chẳng mọc nổi.   Mẫu thân ta vì nhớ thương trưởng tỷ đã gả đi xa, u sầu thành bệnh, ba năm trước đã qua đời. Phụ thân thì thường ngắm nhìn ruộng đồng mà than thở, sang năm thì ông cũng qua đời.   Khi đó, ta mới mười bốn, còn đệ đệ Tiểu Sơn vừa tròn mười một tuổi.   Nhờ vào chút lương thực còn sót lại và mảnh đất, cũng đủ để bọn ta cầm cự qua ngày.   Chẳng ngờ, sau hai năm yên ổn, bọn ta lại gặp phải thiên tai.   Đám nam nhân trong làng thấy ta và đệ đệ cô độc yếu đuối, đã bắt lấy trâu nhà ta giec thịt, con c.h.ó trông nhà cũng bị lôi ra hầm trong nồi.   Vì mưu sinh, ta dẫn đệ đệ Tiểu Sơn đến thành Văn nương nhờ trưởng tỷ.   Nhưng chưa đi được mười ngày, số tiền đồng ít ỏi và chút lương khô mang theo đã bị cướp sạch.   Bọn ta đói lả, nằm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...