1. Lúc tiên đế bệnh nặng, ta theo chiếu chỉ vào hầu hạ. Lúc vào trong điện, tiên đế đã mê man bất tỉnh, thái tử ngồi trước án đang phê duyệt tấu chương. Lâu ngày không gặp, khí tức trên người hắn ngày một cường đại, cao quý lừng lẫy, mặc dù chưa đăng cơ nhưng đã có khí phách của một hoàng đế. Lúc này ta mới hiểu, thực ra đó là khẩu dụ của thái tử. Giữa trăm công ngàn việc, hắn liếc ta một cái, mặt mày đạm bạc, thờ ơ nói: “Hôm nay phiền Lệ phi chăm sóc phụ hoàng một chút” Ta cúi đầu nhận lệnh. Hoàng thượng nằm trên giường mê man, ta thực ra không phải làm gì cả, chỉ ngồi nhìn mà thôi. Trong ánh sáng của ngọn nến chiếu sáng căn phòng, hình bóng được phóng đại vô hạn chiếu trên tường, sinh động mà ấm áp. Giống như có chút hương vị khói lửa ngày đó. Ta không khỏi ngẩn ngơ, có chút buồn bã. Giống như cảnh tượng đã từng quen biết, gợi lên những ký ức xưa cũ. Trong trí nhớ, từng có một thiếu niên đạp trăng mà đến, bất chấp đêm hôm tìm đến khuê phòng chỉ để cầu xin sự tha thứ của thiếu nữ.…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...