“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời…
Chương 499
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Cả hai người thường xuyên đi công tác cũng từng gặp tình huống tương tự, hoàn toàn có thể hiểu nỗi khổ của anh ấy.Thậm chí Triệu Tùng còn hiếm khi vỗ vai anh ấy như anh em tốt, dặn dò anh ấy ăn nhiều một chút, dọa Vệ Đông dựng cả lông tơ.Ăn xong thì Vệ Đông cũng chuẩn bị về nhà, ban đầu định về nhà trước nhưng lo mẹ thấy mình ăn uống khổ sở sẽ lo lắng nên mới đến quán ăn lấp đầy bụng.Trước khi rời đi, Vệ Đông đưa một bức thư cho Trương Thiên.“Trước đây cô có hỏi tôi về chuyện bò sữa đúng không.”Anh ấy lấy ra một cuốn sổ nhỏ, xé một tờ giấy đưa cho Trương Thiên.“Nơi tôi lao động có nhiều bò sữa lắm, nhà bạn cùng phòng của tôi cũng có. Tôi đã hỏi họ rồi, vùng thảo nguyên bên đó sẵn lòng bán bò nhưng giá vận chuyển chắc chắn không rẻ, nếu thật sự muốn mua, cô hãy gọi điện liên hệ với họ.Trong lá thư là tình hình bên đó và giới thiệu về các giống bò sữa, tờ giấy này là cách liên lạc với bên đó. Nếu quyết định mua bò, họ sẽ giao bò tới cho cô, cô nhận hàng rồi chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng này.”Trương Thiên sững sờ:“Cậu còn nhớ sao?”Chuyện này đã lâu rồi.Vệ Đông phất tay, không để ý nói:“Thuận miệng thôi, đơn giản mà.”DTVĐối phương nói đơn giản nhưng Trương Thiên biết việc này rắc rối đến mức nào.Không nói đến việc người ta có đồng ý bán một con bò sữa hay không, còn việc vận chuyển nữa, cô chỉ cần quyết định là được, Vệ Đông đã giải quyết tất cả các vấn đề.Cô mím môi, nghiêm túc nói:“Cảm ơn cậu!”Vệ Đông trông có vẻ hơi ngại ngùng gãi đầu:“Chuyện nhỏ, cô giúp tôi còn nhiều hơn.”Nếu không có sách của Trương Thiên gửi qua và sự trao đổi kéo dài suốt một năm, anh ấy hoàn toàn không thể đỗ đại học, lại là Đại học Nhân Dân.Trương Thiên rất cảm động, thậm chí hốc mắt hơi ướt.Triệu Tùng bên cạnh thấy thế lòng bèn căng thẳng, lập tức chen vào giữa hai người.“Đồng chí Vệ Đông, ba ngày nữa là lễ cưới của tôi và vợ, cậu nhất định phải đến.”Anh như gặp kẻ địch, hiếm khi bày ra vẻ lạnh lùng ngày xưa.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-499.html.]Vệ Đông hoàn toàn không nhận ra, cười hớn hở nói:“Nhất định sẽ đến!”Trương Thiên đứng sau Triệu Tùng lườm anh.Hai người tiễn Vệ Đông rồi đến siêu thị mua khăn mới, chậu rửa mặt và ấm đun nước, sau đó mới về nhà.“Chủ nghĩa xã hội tốt! Chủ nghĩa xã hội tốt! Chủ nghĩa xã hội…”Khi khẩu hiệu cuối cùng kết thúc, bước tiếp theo là bữa ăn mà mọi người mong chờ nhất.Vì tiệc cưới lần này, nhà họ Trương đã mời bếp trưởng của tiệm cơm quốc doanh, cũng chính là đầu bếp Chu một lần nữa.Trên bàn không chỉ có những món ngon như thịt Đông Pha mà còn có tôm sông, rau xanh, thịt nguội, món cuối cùng là canh trứng với tôm và nấm hương.Lúc này mọi người đều đã biết nhau nên cũng không cần giới thiệu, Trương Thiên không cần đi mời rượu từng bàn nữa mà ngồi xuống ăn cùng mọi người.“Em nếm thử món giò này đi, rất ngon.”Triệu Tùng gắp một miếng thịt giò cho Trương Thiên.Trương Thiên cắn thử một miếng, quả thực rất ngon.“Còn tôm nữa này, nó có vị giống tôm Tứ Xuyên, rất thơm.”Triệu Tùng lại thả tôm đã bóc vỏ vào trong bát của Trương Thiên.Trương Thiên gắp lên bỏ vào trong miệng rồi hài lòng gật đầu, đúng là hương vị đó.“Em muốn ăn thịt Đông Pha không.”Triệu Tùng gắp một miếng thịt.Trương Thiên lắc đầu:“Em không muốn, mập lắm.”Đúng là một tầng thịt mỡ dày, bây giờ cô không còn thèm ăn thịt như trước nữa mà muốn ăn thứ gì đó nạc hơn.Triệu Tùng suy nghĩ một lúc rồi dùng đũa gạt bỏ phần mỡ phía trên rồi cho phần thịt nạc phía dưới vào bát của Trương Thiên.“Vậy thì em ăn phần nạc bên dưới đi!”Trương Thiên có thể ăn được phần này nên cô bỏ thẳng vào miệng ăn hết.Những người ngồi cạnh hầu hết đều là công nhân nhà máy sữa, mọi người nhìn màn tương tác ngọt ngào giữa hai người, khóe miệng sắp cong lên tận trời xanh.
Cả hai người thường xuyên đi công tác cũng từng gặp tình huống tương tự, hoàn toàn có thể hiểu nỗi khổ của anh ấy.
Thậm chí Triệu Tùng còn hiếm khi vỗ vai anh ấy như anh em tốt, dặn dò anh ấy ăn nhiều một chút, dọa Vệ Đông dựng cả lông tơ.
Ăn xong thì Vệ Đông cũng chuẩn bị về nhà, ban đầu định về nhà trước nhưng lo mẹ thấy mình ăn uống khổ sở sẽ lo lắng nên mới đến quán ăn lấp đầy bụng.
Trước khi rời đi, Vệ Đông đưa một bức thư cho Trương Thiên.
“Trước đây cô có hỏi tôi về chuyện bò sữa đúng không.”
Anh ấy lấy ra một cuốn sổ nhỏ, xé một tờ giấy đưa cho Trương Thiên.
“Nơi tôi lao động có nhiều bò sữa lắm, nhà bạn cùng phòng của tôi cũng có. Tôi đã hỏi họ rồi, vùng thảo nguyên bên đó sẵn lòng bán bò nhưng giá vận chuyển chắc chắn không rẻ, nếu thật sự muốn mua, cô hãy gọi điện liên hệ với họ.
Trong lá thư là tình hình bên đó và giới thiệu về các giống bò sữa, tờ giấy này là cách liên lạc với bên đó. Nếu quyết định mua bò, họ sẽ giao bò tới cho cô, cô nhận hàng rồi chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng này.”
Trương Thiên sững sờ:
“Cậu còn nhớ sao?”
Chuyện này đã lâu rồi.
Vệ Đông phất tay, không để ý nói:
“Thuận miệng thôi, đơn giản mà.”
DTV
Đối phương nói đơn giản nhưng Trương Thiên biết việc này rắc rối đến mức nào.
Không nói đến việc người ta có đồng ý bán một con bò sữa hay không, còn việc vận chuyển nữa, cô chỉ cần quyết định là được, Vệ Đông đã giải quyết tất cả các vấn đề.
Cô mím môi, nghiêm túc nói:
“Cảm ơn cậu!”
Vệ Đông trông có vẻ hơi ngại ngùng gãi đầu:
“Chuyện nhỏ, cô giúp tôi còn nhiều hơn.”
Nếu không có sách của Trương Thiên gửi qua và sự trao đổi kéo dài suốt một năm, anh ấy hoàn toàn không thể đỗ đại học, lại là Đại học Nhân Dân.
Trương Thiên rất cảm động, thậm chí hốc mắt hơi ướt.
Triệu Tùng bên cạnh thấy thế lòng bèn căng thẳng, lập tức chen vào giữa hai người.
“Đồng chí Vệ Đông, ba ngày nữa là lễ cưới của tôi và vợ, cậu nhất định phải đến.”
Anh như gặp kẻ địch, hiếm khi bày ra vẻ lạnh lùng ngày xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-499.html
.]
Vệ Đông hoàn toàn không nhận ra, cười hớn hở nói:
“Nhất định sẽ đến!”
Trương Thiên đứng sau Triệu Tùng lườm anh.
Hai người tiễn Vệ Đông rồi đến siêu thị mua khăn mới, chậu rửa mặt và ấm đun nước, sau đó mới về nhà.
“Chủ nghĩa xã hội tốt! Chủ nghĩa xã hội tốt! Chủ nghĩa xã hội…”
Khi khẩu hiệu cuối cùng kết thúc, bước tiếp theo là bữa ăn mà mọi người mong chờ nhất.
Vì tiệc cưới lần này, nhà họ Trương đã mời bếp trưởng của tiệm cơm quốc doanh, cũng chính là đầu bếp Chu một lần nữa.
Trên bàn không chỉ có những món ngon như thịt Đông Pha mà còn có tôm sông, rau xanh, thịt nguội, món cuối cùng là canh trứng với tôm và nấm hương.
Lúc này mọi người đều đã biết nhau nên cũng không cần giới thiệu, Trương Thiên không cần đi mời rượu từng bàn nữa mà ngồi xuống ăn cùng mọi người.
“Em nếm thử món giò này đi, rất ngon.”
Triệu Tùng gắp một miếng thịt giò cho Trương Thiên.
Trương Thiên cắn thử một miếng, quả thực rất ngon.
“Còn tôm nữa này, nó có vị giống tôm Tứ Xuyên, rất thơm.”
Triệu Tùng lại thả tôm đã bóc vỏ vào trong bát của Trương Thiên.
Trương Thiên gắp lên bỏ vào trong miệng rồi hài lòng gật đầu, đúng là hương vị đó.
“Em muốn ăn thịt Đông Pha không.”
Triệu Tùng gắp một miếng thịt.
Trương Thiên lắc đầu:
“Em không muốn, mập lắm.”
Đúng là một tầng thịt mỡ dày, bây giờ cô không còn thèm ăn thịt như trước nữa mà muốn ăn thứ gì đó nạc hơn.
Triệu Tùng suy nghĩ một lúc rồi dùng đũa gạt bỏ phần mỡ phía trên rồi cho phần thịt nạc phía dưới vào bát của Trương Thiên.
“Vậy thì em ăn phần nạc bên dưới đi!”
Trương Thiên có thể ăn được phần này nên cô bỏ thẳng vào miệng ăn hết.
Những người ngồi cạnh hầu hết đều là công nhân nhà máy sữa, mọi người nhìn màn tương tác ngọt ngào giữa hai người, khóe miệng sắp cong lên tận trời xanh.
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… Cả hai người thường xuyên đi công tác cũng từng gặp tình huống tương tự, hoàn toàn có thể hiểu nỗi khổ của anh ấy.Thậm chí Triệu Tùng còn hiếm khi vỗ vai anh ấy như anh em tốt, dặn dò anh ấy ăn nhiều một chút, dọa Vệ Đông dựng cả lông tơ.Ăn xong thì Vệ Đông cũng chuẩn bị về nhà, ban đầu định về nhà trước nhưng lo mẹ thấy mình ăn uống khổ sở sẽ lo lắng nên mới đến quán ăn lấp đầy bụng.Trước khi rời đi, Vệ Đông đưa một bức thư cho Trương Thiên.“Trước đây cô có hỏi tôi về chuyện bò sữa đúng không.”Anh ấy lấy ra một cuốn sổ nhỏ, xé một tờ giấy đưa cho Trương Thiên.“Nơi tôi lao động có nhiều bò sữa lắm, nhà bạn cùng phòng của tôi cũng có. Tôi đã hỏi họ rồi, vùng thảo nguyên bên đó sẵn lòng bán bò nhưng giá vận chuyển chắc chắn không rẻ, nếu thật sự muốn mua, cô hãy gọi điện liên hệ với họ.Trong lá thư là tình hình bên đó và giới thiệu về các giống bò sữa, tờ giấy này là cách liên lạc với bên đó. Nếu quyết định mua bò, họ sẽ giao bò tới cho cô, cô nhận hàng rồi chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng này.”Trương Thiên sững sờ:“Cậu còn nhớ sao?”Chuyện này đã lâu rồi.Vệ Đông phất tay, không để ý nói:“Thuận miệng thôi, đơn giản mà.”DTVĐối phương nói đơn giản nhưng Trương Thiên biết việc này rắc rối đến mức nào.Không nói đến việc người ta có đồng ý bán một con bò sữa hay không, còn việc vận chuyển nữa, cô chỉ cần quyết định là được, Vệ Đông đã giải quyết tất cả các vấn đề.Cô mím môi, nghiêm túc nói:“Cảm ơn cậu!”Vệ Đông trông có vẻ hơi ngại ngùng gãi đầu:“Chuyện nhỏ, cô giúp tôi còn nhiều hơn.”Nếu không có sách của Trương Thiên gửi qua và sự trao đổi kéo dài suốt một năm, anh ấy hoàn toàn không thể đỗ đại học, lại là Đại học Nhân Dân.Trương Thiên rất cảm động, thậm chí hốc mắt hơi ướt.Triệu Tùng bên cạnh thấy thế lòng bèn căng thẳng, lập tức chen vào giữa hai người.“Đồng chí Vệ Đông, ba ngày nữa là lễ cưới của tôi và vợ, cậu nhất định phải đến.”Anh như gặp kẻ địch, hiếm khi bày ra vẻ lạnh lùng ngày xưa.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-499.html.]Vệ Đông hoàn toàn không nhận ra, cười hớn hở nói:“Nhất định sẽ đến!”Trương Thiên đứng sau Triệu Tùng lườm anh.Hai người tiễn Vệ Đông rồi đến siêu thị mua khăn mới, chậu rửa mặt và ấm đun nước, sau đó mới về nhà.“Chủ nghĩa xã hội tốt! Chủ nghĩa xã hội tốt! Chủ nghĩa xã hội…”Khi khẩu hiệu cuối cùng kết thúc, bước tiếp theo là bữa ăn mà mọi người mong chờ nhất.Vì tiệc cưới lần này, nhà họ Trương đã mời bếp trưởng của tiệm cơm quốc doanh, cũng chính là đầu bếp Chu một lần nữa.Trên bàn không chỉ có những món ngon như thịt Đông Pha mà còn có tôm sông, rau xanh, thịt nguội, món cuối cùng là canh trứng với tôm và nấm hương.Lúc này mọi người đều đã biết nhau nên cũng không cần giới thiệu, Trương Thiên không cần đi mời rượu từng bàn nữa mà ngồi xuống ăn cùng mọi người.“Em nếm thử món giò này đi, rất ngon.”Triệu Tùng gắp một miếng thịt giò cho Trương Thiên.Trương Thiên cắn thử một miếng, quả thực rất ngon.“Còn tôm nữa này, nó có vị giống tôm Tứ Xuyên, rất thơm.”Triệu Tùng lại thả tôm đã bóc vỏ vào trong bát của Trương Thiên.Trương Thiên gắp lên bỏ vào trong miệng rồi hài lòng gật đầu, đúng là hương vị đó.“Em muốn ăn thịt Đông Pha không.”Triệu Tùng gắp một miếng thịt.Trương Thiên lắc đầu:“Em không muốn, mập lắm.”Đúng là một tầng thịt mỡ dày, bây giờ cô không còn thèm ăn thịt như trước nữa mà muốn ăn thứ gì đó nạc hơn.Triệu Tùng suy nghĩ một lúc rồi dùng đũa gạt bỏ phần mỡ phía trên rồi cho phần thịt nạc phía dưới vào bát của Trương Thiên.“Vậy thì em ăn phần nạc bên dưới đi!”Trương Thiên có thể ăn được phần này nên cô bỏ thẳng vào miệng ăn hết.Những người ngồi cạnh hầu hết đều là công nhân nhà máy sữa, mọi người nhìn màn tương tác ngọt ngào giữa hai người, khóe miệng sắp cong lên tận trời xanh.