“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời…
Chương 627
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… “Sản phẩm của các cậu rất tươi mới, chất lượng cũng rất tốt.” Chủ cửa hàng bách hóa cắt một miếng phô mai nếm thử và nói hài lòng.Triệu Khoan bình tĩnh đứng bên cạnh mỉm cười:“Rất vui vì ông hài lòng, chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì và cải thiện.”Ông chủ càng vui hơn, ria mép khẽ run:“Tôi đã nhận hàng rồi, chúng ta thanh toán đi, cậu nhận séc của ngân hàng nào?”“Ngân hàng Giao thông.”Ông chủ đưa chi phiếu cho cậu, đôi mắt không thể dời đi được.Ông ta nhìn Triệu Khoan rồi trong lòng thầm cảm thán, nếu không phải ba của Triệu Khoan là thương nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, ông ta thật sự muốn nuốt trọn hàng.Triệu Khoan liếc ông chủ, cũng không nói gì.“Đúng rồi cậu trai, hàng của các cậu tốt như vậy, tôi muốn tiếp tục ký hợp đồng cung cấp dài hạn với các cậu, cậu thấy sao?” Ông chủ cười nói.Triệu Khoan mỉm cười:“Đương nhiên là được, chúng ta tìm quán cà phê nào đó ngồi xuống nói chuyện chi tiết nhé?”“Được!”Khi Trương Thiên biết Triệu Khoan tìm được ba ruột Triệu Hữu Phúc, thời gian đã trôi qua hai tháng.Hai ba con này thật không dễ dàng gì. Trương Vệ Quốc cầm lá thư trong tay mà cảm thán.DTVTrương Thiên ngồi bên cạnh uống trà sữa, ôm một chú chó con tròn xoe, rất thoải mái.“Chỉ có thể nói, Triệu Hữu Đức đúng là một kẻ không ra gì, không chỉ muốn bỏ đói c.h.ế.t cháu trai mà còn lừa dối em ruột mình nói rằng cháu trai bị sốt chết, hại Triệu Hữu Phúc nhiều năm không nghĩ đến việc gửi thư về nhà xem sao.” Cô chậm rãi nói.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-627.html.]Chung Quyên mang ra đĩa đậu phộng và hạt dưa, đặt trên bàn trước TV, miệng lẩm bẩm chửi rủa.“Triệu Hữu Đức đúng là đồ khốn, cả đời anh ta hại bao nhiêu người tốt rồi? Vợ anh ta là Hương Cần, ba mẹ ruột, cháu trai, em ruột, cả nhà đều bị anh ta hại!”“Ông trời thật không có mắt, sao không cho ông ta c.h.ế.t đuối ở biển luôn đi, còn để lọt anh ta trốn sang Hồng Kông làm gì?”“Thật là người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm. Anh ta ở bên đó hưởng phúc vài năm lại chạy về quê lừa mọi người, lấy hết tiền mồ hôi xương máu, nếu không nhờ có mấy đồng chí cảnh sát, chắc chắn anh ta lại bỏ trốn rồi.”Trương Thiên bất lực nhìn mẹ, đưa cho bà cốc nước để bà thấm giọng.“May mà bây giờ Tiểu Khoan đã đoàn tụ với ba, hiện giờ cả gia đình đang ở Hồng Kông, chờ một thời gian nữa sẽ về. Mẹ có muốn nhân lúc này dọn dẹp nhà cửa không? Đến lúc đó chú Triệu Hữu Phúc về thì chắc chắn sẽ ở nhà mình, nhà cũ của họ không ở được nữa rồi.”Hiện nay Hồng Kông vẫn chưa được trả về nhưng đã có vài người di cư về thăm quê.Theo như thư của Triệu Khoan gửi về, có lẽ năm sau họ sẽ về quê một chuyến, còn cậu trong khoảng thời gian này sẽ ở đó cùng ba mẹ và em trai, cũng xử lý công việc của xưởng sữa Hồng Quang ở bên đó.Trương Thiên rất yên tâm về khả năng của cậu, chỉ là trong thư nhắc đến em trai khiến cô hơi lo lắng.Không biết Triệu Hữu Phúc và vợ có vì con nhỏ mà bỏ quên con lớn không đây? Cô nghĩ.Thực tế là Trương Thiên lo hơi thừa, Triệu Hữu Phúc và vợ biết con cả đã chịu khổ suốt mười mấy năm, đau lòng không chịu nổi. Bọn họ đã tặng cho con cả một căn biệt thự, còn dẫn cậu đến công ty và các bữa tiệc nhằm giới thiệu thêm tài nguyên cho cậu.Còn Triệu Khoan biết mình có thêm em trai thì vui không thể tả, việc đầu tiên làm mỗi sáng thức dậy là đưa em trai đi chơi.“Anh, hôm nay chúng ta đến quán trà ăn bánh cuốn được không?” Triệu Dung mở đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi nhìn anh trai Triệu Khoan.Triệu Khoan không thể cưỡng lại sự đáng yêu của em trai, đồng ý ngay mà không hề do dự.“Được! Anh đi lấy xe ngay!”Mẹ Triệu ở bên cạnh thì nhìn hai anh em đầy yêu thương, kéo tay con cả lại:“Nhà đã làm xong bữa sáng rồi, hôm nay ăn ở nhà nhé, con đừng nuông chiều em quá.”
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… “Sản phẩm của các cậu rất tươi mới, chất lượng cũng rất tốt.” Chủ cửa hàng bách hóa cắt một miếng phô mai nếm thử và nói hài lòng.Triệu Khoan bình tĩnh đứng bên cạnh mỉm cười:“Rất vui vì ông hài lòng, chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì và cải thiện.”Ông chủ càng vui hơn, ria mép khẽ run:“Tôi đã nhận hàng rồi, chúng ta thanh toán đi, cậu nhận séc của ngân hàng nào?”“Ngân hàng Giao thông.”Ông chủ đưa chi phiếu cho cậu, đôi mắt không thể dời đi được.Ông ta nhìn Triệu Khoan rồi trong lòng thầm cảm thán, nếu không phải ba của Triệu Khoan là thương nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, ông ta thật sự muốn nuốt trọn hàng.Triệu Khoan liếc ông chủ, cũng không nói gì.“Đúng rồi cậu trai, hàng của các cậu tốt như vậy, tôi muốn tiếp tục ký hợp đồng cung cấp dài hạn với các cậu, cậu thấy sao?” Ông chủ cười nói.Triệu Khoan mỉm cười:“Đương nhiên là được, chúng ta tìm quán cà phê nào đó ngồi xuống nói chuyện chi tiết nhé?”“Được!”Khi Trương Thiên biết Triệu Khoan tìm được ba ruột Triệu Hữu Phúc, thời gian đã trôi qua hai tháng.Hai ba con này thật không dễ dàng gì. Trương Vệ Quốc cầm lá thư trong tay mà cảm thán.DTVTrương Thiên ngồi bên cạnh uống trà sữa, ôm một chú chó con tròn xoe, rất thoải mái.“Chỉ có thể nói, Triệu Hữu Đức đúng là một kẻ không ra gì, không chỉ muốn bỏ đói c.h.ế.t cháu trai mà còn lừa dối em ruột mình nói rằng cháu trai bị sốt chết, hại Triệu Hữu Phúc nhiều năm không nghĩ đến việc gửi thư về nhà xem sao.” Cô chậm rãi nói.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-627.html.]Chung Quyên mang ra đĩa đậu phộng và hạt dưa, đặt trên bàn trước TV, miệng lẩm bẩm chửi rủa.“Triệu Hữu Đức đúng là đồ khốn, cả đời anh ta hại bao nhiêu người tốt rồi? Vợ anh ta là Hương Cần, ba mẹ ruột, cháu trai, em ruột, cả nhà đều bị anh ta hại!”“Ông trời thật không có mắt, sao không cho ông ta c.h.ế.t đuối ở biển luôn đi, còn để lọt anh ta trốn sang Hồng Kông làm gì?”“Thật là người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm. Anh ta ở bên đó hưởng phúc vài năm lại chạy về quê lừa mọi người, lấy hết tiền mồ hôi xương máu, nếu không nhờ có mấy đồng chí cảnh sát, chắc chắn anh ta lại bỏ trốn rồi.”Trương Thiên bất lực nhìn mẹ, đưa cho bà cốc nước để bà thấm giọng.“May mà bây giờ Tiểu Khoan đã đoàn tụ với ba, hiện giờ cả gia đình đang ở Hồng Kông, chờ một thời gian nữa sẽ về. Mẹ có muốn nhân lúc này dọn dẹp nhà cửa không? Đến lúc đó chú Triệu Hữu Phúc về thì chắc chắn sẽ ở nhà mình, nhà cũ của họ không ở được nữa rồi.”Hiện nay Hồng Kông vẫn chưa được trả về nhưng đã có vài người di cư về thăm quê.Theo như thư của Triệu Khoan gửi về, có lẽ năm sau họ sẽ về quê một chuyến, còn cậu trong khoảng thời gian này sẽ ở đó cùng ba mẹ và em trai, cũng xử lý công việc của xưởng sữa Hồng Quang ở bên đó.Trương Thiên rất yên tâm về khả năng của cậu, chỉ là trong thư nhắc đến em trai khiến cô hơi lo lắng.Không biết Triệu Hữu Phúc và vợ có vì con nhỏ mà bỏ quên con lớn không đây? Cô nghĩ.Thực tế là Trương Thiên lo hơi thừa, Triệu Hữu Phúc và vợ biết con cả đã chịu khổ suốt mười mấy năm, đau lòng không chịu nổi. Bọn họ đã tặng cho con cả một căn biệt thự, còn dẫn cậu đến công ty và các bữa tiệc nhằm giới thiệu thêm tài nguyên cho cậu.Còn Triệu Khoan biết mình có thêm em trai thì vui không thể tả, việc đầu tiên làm mỗi sáng thức dậy là đưa em trai đi chơi.“Anh, hôm nay chúng ta đến quán trà ăn bánh cuốn được không?” Triệu Dung mở đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi nhìn anh trai Triệu Khoan.Triệu Khoan không thể cưỡng lại sự đáng yêu của em trai, đồng ý ngay mà không hề do dự.“Được! Anh đi lấy xe ngay!”Mẹ Triệu ở bên cạnh thì nhìn hai anh em đầy yêu thương, kéo tay con cả lại:“Nhà đã làm xong bữa sáng rồi, hôm nay ăn ở nhà nhé, con đừng nuông chiều em quá.”
Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà XưởngTác giả: Triệu Linh Nhi (赵灵儿)Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!” “Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!” “Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!” Trương Thiên cố gắng mở to mắt, chống tay lên mặt đất choáng váng đứng dậy, sau khi nhớ ra bản thân đang ở đâu thì ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng không thôi. Bên ngoài là Hồng Tụ Tử(*), trong nhà còn có rất nhiều đồ cổ văn vật, dựa theo ký ức của nguyên chủ, ngôi nhà này rất nhanh sẽ vợ con ly tán, cửa nát nhà tan. (*) Hồng Tụ Tử (tay áo đỏ) là một tổ chức lãnh đạo của sinh viên, họ đã gây ra những tổn thất không thể bù đắp được cho Trung Quốc. Mà nguyên chủ lại là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết viết về những năm 60, sau này cô sẽ gặp phải một tên đàn ông tệ bạc, lừa mất cả tâm và thân. Lúc tên cặn bã kia trở về thành phố, nguyên chủ cũng không màng bản thân đang có thai mà chạy tới Thượng Hải để tìm anh ta, cuối cùng bởi vì vượt đèn đỏ mà bị xe tông chết. “Cái số mệnh khỉ gió gì thế này?!” Cô không nhịn được mà chửi thầm một câu, đồng thời… “Sản phẩm của các cậu rất tươi mới, chất lượng cũng rất tốt.” Chủ cửa hàng bách hóa cắt một miếng phô mai nếm thử và nói hài lòng.Triệu Khoan bình tĩnh đứng bên cạnh mỉm cười:“Rất vui vì ông hài lòng, chúng tôi sẽ tiếp tục duy trì và cải thiện.”Ông chủ càng vui hơn, ria mép khẽ run:“Tôi đã nhận hàng rồi, chúng ta thanh toán đi, cậu nhận séc của ngân hàng nào?”“Ngân hàng Giao thông.”Ông chủ đưa chi phiếu cho cậu, đôi mắt không thể dời đi được.Ông ta nhìn Triệu Khoan rồi trong lòng thầm cảm thán, nếu không phải ba của Triệu Khoan là thương nhân nổi tiếng ở Hồng Kông, ông ta thật sự muốn nuốt trọn hàng.Triệu Khoan liếc ông chủ, cũng không nói gì.“Đúng rồi cậu trai, hàng của các cậu tốt như vậy, tôi muốn tiếp tục ký hợp đồng cung cấp dài hạn với các cậu, cậu thấy sao?” Ông chủ cười nói.Triệu Khoan mỉm cười:“Đương nhiên là được, chúng ta tìm quán cà phê nào đó ngồi xuống nói chuyện chi tiết nhé?”“Được!”Khi Trương Thiên biết Triệu Khoan tìm được ba ruột Triệu Hữu Phúc, thời gian đã trôi qua hai tháng.Hai ba con này thật không dễ dàng gì. Trương Vệ Quốc cầm lá thư trong tay mà cảm thán.DTVTrương Thiên ngồi bên cạnh uống trà sữa, ôm một chú chó con tròn xoe, rất thoải mái.“Chỉ có thể nói, Triệu Hữu Đức đúng là một kẻ không ra gì, không chỉ muốn bỏ đói c.h.ế.t cháu trai mà còn lừa dối em ruột mình nói rằng cháu trai bị sốt chết, hại Triệu Hữu Phúc nhiều năm không nghĩ đến việc gửi thư về nhà xem sao.” Cô chậm rãi nói.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-627.html.]Chung Quyên mang ra đĩa đậu phộng và hạt dưa, đặt trên bàn trước TV, miệng lẩm bẩm chửi rủa.“Triệu Hữu Đức đúng là đồ khốn, cả đời anh ta hại bao nhiêu người tốt rồi? Vợ anh ta là Hương Cần, ba mẹ ruột, cháu trai, em ruột, cả nhà đều bị anh ta hại!”“Ông trời thật không có mắt, sao không cho ông ta c.h.ế.t đuối ở biển luôn đi, còn để lọt anh ta trốn sang Hồng Kông làm gì?”“Thật là người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống ngàn năm. Anh ta ở bên đó hưởng phúc vài năm lại chạy về quê lừa mọi người, lấy hết tiền mồ hôi xương máu, nếu không nhờ có mấy đồng chí cảnh sát, chắc chắn anh ta lại bỏ trốn rồi.”Trương Thiên bất lực nhìn mẹ, đưa cho bà cốc nước để bà thấm giọng.“May mà bây giờ Tiểu Khoan đã đoàn tụ với ba, hiện giờ cả gia đình đang ở Hồng Kông, chờ một thời gian nữa sẽ về. Mẹ có muốn nhân lúc này dọn dẹp nhà cửa không? Đến lúc đó chú Triệu Hữu Phúc về thì chắc chắn sẽ ở nhà mình, nhà cũ của họ không ở được nữa rồi.”Hiện nay Hồng Kông vẫn chưa được trả về nhưng đã có vài người di cư về thăm quê.Theo như thư của Triệu Khoan gửi về, có lẽ năm sau họ sẽ về quê một chuyến, còn cậu trong khoảng thời gian này sẽ ở đó cùng ba mẹ và em trai, cũng xử lý công việc của xưởng sữa Hồng Quang ở bên đó.Trương Thiên rất yên tâm về khả năng của cậu, chỉ là trong thư nhắc đến em trai khiến cô hơi lo lắng.Không biết Triệu Hữu Phúc và vợ có vì con nhỏ mà bỏ quên con lớn không đây? Cô nghĩ.Thực tế là Trương Thiên lo hơi thừa, Triệu Hữu Phúc và vợ biết con cả đã chịu khổ suốt mười mấy năm, đau lòng không chịu nổi. Bọn họ đã tặng cho con cả một căn biệt thự, còn dẫn cậu đến công ty và các bữa tiệc nhằm giới thiệu thêm tài nguyên cho cậu.Còn Triệu Khoan biết mình có thêm em trai thì vui không thể tả, việc đầu tiên làm mỗi sáng thức dậy là đưa em trai đi chơi.“Anh, hôm nay chúng ta đến quán trà ăn bánh cuốn được không?” Triệu Dung mở đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi nhìn anh trai Triệu Khoan.Triệu Khoan không thể cưỡng lại sự đáng yêu của em trai, đồng ý ngay mà không hề do dự.“Được! Anh đi lấy xe ngay!”Mẹ Triệu ở bên cạnh thì nhìn hai anh em đầy yêu thương, kéo tay con cả lại:“Nhà đã làm xong bữa sáng rồi, hôm nay ăn ở nhà nhé, con đừng nuông chiều em quá.”