Ta ở trong cung gi*t lợn bốn năm, chỉ cần một rìu bổ là không con nào sống sót. Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc. Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao. Gi*t người chặt đầu, a di đà phật. Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai. … 01 Thế gian này, ai ai cũng mắc bệnh. Thiên hạ đều bị bệnh dịch hoành hành, nhưng nhìn đi nhìn lại, không ai bệnh trầm trọng bằng Yến Đế. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Yến Đế bị bệnh kinh niên quấn thân, thuốc dẫn của ông ta là bộ óc của trinh nữ. Ông ta nói: "Mỹ vị không bằng mỹ khí." Mà cái đầu người chứa bộ óc, là chiếc bình đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da trắng như tuyết, dáng người đẹp, mới chính là mỹ khí. Trên chiếc bàn đàn tử kim chạm khắc, đục một cái lỗ vừa đúng với kích thước của đầu. Cung nhân ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống dưới bàn, đưa đầu qua…
Chương 33
Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料Tác giả: 人间废料Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngTa ở trong cung gi*t lợn bốn năm, chỉ cần một rìu bổ là không con nào sống sót. Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc. Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao. Gi*t người chặt đầu, a di đà phật. Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai. … 01 Thế gian này, ai ai cũng mắc bệnh. Thiên hạ đều bị bệnh dịch hoành hành, nhưng nhìn đi nhìn lại, không ai bệnh trầm trọng bằng Yến Đế. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Yến Đế bị bệnh kinh niên quấn thân, thuốc dẫn của ông ta là bộ óc của trinh nữ. Ông ta nói: "Mỹ vị không bằng mỹ khí." Mà cái đầu người chứa bộ óc, là chiếc bình đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da trắng như tuyết, dáng người đẹp, mới chính là mỹ khí. Trên chiếc bàn đàn tử kim chạm khắc, đục một cái lỗ vừa đúng với kích thước của đầu. Cung nhân ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống dưới bàn, đưa đầu qua… Yến Khang dẫn binh tấn công Yến cung trong đêm, xông thẳng vào Ngự Thư Phòng của phụ vương, dùng rìu c.h.é.m đứt đầu ông ấy ngay tại chỗ.Vạn ngàn vó ngựa san phẳng Yến cung, gi*t thì gi*t, thiêu thì thiêu. Ai nấy đều hoảng loạn, chen lấn leo lên tường cung để trốn thoát.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.Lúc đó ta không còn ngủ chung với mẫu hậu nữa, ta ngủ trong hành cung của mình và được nhũ mẫu đánh thức.Nhũ mẫu Xuân Lan và thái giám Đức Hải kéo vài t.h.i t.h.ể đến phòng ngủ của ta, sau đó phóng hỏa thiêu cháy hành cung, rồi đưa ta rời đi.Họ dẫn ta qua đường mật đạo dưới Trích Tinh Các, đêm ấy ta bò ra khỏi mật đạo, nhìn lên bầu trời đầy sao.Ta hỏi: “Khi nào phụ vương và mẫu hậu sẽ ra ngoài?” Họ trả lời: “Điện hạ, không còn phụ vương, không còn mẫu hậu và cũng không còn Đại Yến nữa.”Không còn nhũ mẫu, không còn thái giám và cũng không còn công chúa. Không còn gì nữa, chữ viết của ta, chú chó của ta, tất cả đều không còn.Thứ duy nhất ta mang theo là sợi tua rua đỏ treo ở đầu giường, ta gắt gao nắm chặt nó trong tay, không dám buông.Tuyết rơi rồi, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay rồi tan biến.Ta từng nghĩ ông trời đối xử với ta rất tốt, cho ta sinh ra làm công chúa vô ưu vô lo sống trong nhung lụa. Nhưng sau này ta mới biết, ông trời đối xử với ta bằng một sự tàn nhẫn không thường. Ngài đã cho ta rất nhiều thứ mà ta yêu thích, rồi lại lấy đi tất cả.Cả tuyết, cả những vì sao, những thứ đẹp đẽ đến nhường ấy, cũng phải khiến ta căm hận, căm hận vì vào một đêm tuyết rơi, sao sáng ấy, ta đã mất đi mọi thứ.Thúc phụ của ta, Yến Khang, phát động cuộc đảo chính, gi*t huynh đoạt vị, lên ngôi hoàng đế, trở thành Yến Đế.Có người mắng Yến Đế vô liêm sỉ, rồi bị gi*t. Sau đó rất ít người dám mắng Yến Đế nữa, lâu dần chuyện này cũng phai nhạt.Xuân Lan và Đức Hải dẫn ta rời khỏi Yến Đô, chúng ta mai danh ẩn tích, giả làm một gia đình, lặng lẽ sống qua ngày.Không có tiền, nên Xuân Lan gi*t lợn, còn Đức Hải thì rao bán. Ta ngồi thẫn thờ trước bậc cửa, nhìn những con lợn to béo bị gi*t dưới lưỡi d.a.o mổ.Thế là ta bắt đầu học cách gi*t lợn, nhưng ta không muốn dùng d.a.o gi*t lợn, ta muốn dùng rìu, thứ rìu để c.h.ặ.t đ.ầ.u người.Lần đầu gi*t lợn, ta đã chảy nước mắt xuống, cảm thấy những con lợn thật đáng thương. Đức Hải nói: “Ta không khóc được, thế gian là vậy mà.”Thế gian này chính là như vậy đấy, nếu ngươi không giơ rìu lên, thì ngươi sẽ ch dưới lưỡi rìu của kẻ khác.Lợn và chó bị người gi*t mổ, chí ít còn sẽ kêu to. Nhưng dân chúng trong thiên hạ bị Yến Đế bóc lột, lại chẳng dám thốt lên một lời than.Không nên như vậy. Cho dù Đại Yến là của ai, thì nó cũng không nên thảm thương đến vậy.
Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料Tác giả: 人间废料Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngTa ở trong cung gi*t lợn bốn năm, chỉ cần một rìu bổ là không con nào sống sót. Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc. Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao. Gi*t người chặt đầu, a di đà phật. Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai. … 01 Thế gian này, ai ai cũng mắc bệnh. Thiên hạ đều bị bệnh dịch hoành hành, nhưng nhìn đi nhìn lại, không ai bệnh trầm trọng bằng Yến Đế. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Yến Đế bị bệnh kinh niên quấn thân, thuốc dẫn của ông ta là bộ óc của trinh nữ. Ông ta nói: "Mỹ vị không bằng mỹ khí." Mà cái đầu người chứa bộ óc, là chiếc bình đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da trắng như tuyết, dáng người đẹp, mới chính là mỹ khí. Trên chiếc bàn đàn tử kim chạm khắc, đục một cái lỗ vừa đúng với kích thước của đầu. Cung nhân ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống dưới bàn, đưa đầu qua… Yến Khang dẫn binh tấn công Yến cung trong đêm, xông thẳng vào Ngự Thư Phòng của phụ vương, dùng rìu c.h.é.m đứt đầu ông ấy ngay tại chỗ.Vạn ngàn vó ngựa san phẳng Yến cung, gi*t thì gi*t, thiêu thì thiêu. Ai nấy đều hoảng loạn, chen lấn leo lên tường cung để trốn thoát.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.Lúc đó ta không còn ngủ chung với mẫu hậu nữa, ta ngủ trong hành cung của mình và được nhũ mẫu đánh thức.Nhũ mẫu Xuân Lan và thái giám Đức Hải kéo vài t.h.i t.h.ể đến phòng ngủ của ta, sau đó phóng hỏa thiêu cháy hành cung, rồi đưa ta rời đi.Họ dẫn ta qua đường mật đạo dưới Trích Tinh Các, đêm ấy ta bò ra khỏi mật đạo, nhìn lên bầu trời đầy sao.Ta hỏi: “Khi nào phụ vương và mẫu hậu sẽ ra ngoài?” Họ trả lời: “Điện hạ, không còn phụ vương, không còn mẫu hậu và cũng không còn Đại Yến nữa.”Không còn nhũ mẫu, không còn thái giám và cũng không còn công chúa. Không còn gì nữa, chữ viết của ta, chú chó của ta, tất cả đều không còn.Thứ duy nhất ta mang theo là sợi tua rua đỏ treo ở đầu giường, ta gắt gao nắm chặt nó trong tay, không dám buông.Tuyết rơi rồi, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay rồi tan biến.Ta từng nghĩ ông trời đối xử với ta rất tốt, cho ta sinh ra làm công chúa vô ưu vô lo sống trong nhung lụa. Nhưng sau này ta mới biết, ông trời đối xử với ta bằng một sự tàn nhẫn không thường. Ngài đã cho ta rất nhiều thứ mà ta yêu thích, rồi lại lấy đi tất cả.Cả tuyết, cả những vì sao, những thứ đẹp đẽ đến nhường ấy, cũng phải khiến ta căm hận, căm hận vì vào một đêm tuyết rơi, sao sáng ấy, ta đã mất đi mọi thứ.Thúc phụ của ta, Yến Khang, phát động cuộc đảo chính, gi*t huynh đoạt vị, lên ngôi hoàng đế, trở thành Yến Đế.Có người mắng Yến Đế vô liêm sỉ, rồi bị gi*t. Sau đó rất ít người dám mắng Yến Đế nữa, lâu dần chuyện này cũng phai nhạt.Xuân Lan và Đức Hải dẫn ta rời khỏi Yến Đô, chúng ta mai danh ẩn tích, giả làm một gia đình, lặng lẽ sống qua ngày.Không có tiền, nên Xuân Lan gi*t lợn, còn Đức Hải thì rao bán. Ta ngồi thẫn thờ trước bậc cửa, nhìn những con lợn to béo bị gi*t dưới lưỡi d.a.o mổ.Thế là ta bắt đầu học cách gi*t lợn, nhưng ta không muốn dùng d.a.o gi*t lợn, ta muốn dùng rìu, thứ rìu để c.h.ặ.t đ.ầ.u người.Lần đầu gi*t lợn, ta đã chảy nước mắt xuống, cảm thấy những con lợn thật đáng thương. Đức Hải nói: “Ta không khóc được, thế gian là vậy mà.”Thế gian này chính là như vậy đấy, nếu ngươi không giơ rìu lên, thì ngươi sẽ ch dưới lưỡi rìu của kẻ khác.Lợn và chó bị người gi*t mổ, chí ít còn sẽ kêu to. Nhưng dân chúng trong thiên hạ bị Yến Đế bóc lột, lại chẳng dám thốt lên một lời than.Không nên như vậy. Cho dù Đại Yến là của ai, thì nó cũng không nên thảm thương đến vậy.
Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料Tác giả: 人间废料Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ CườngTa ở trong cung gi*t lợn bốn năm, chỉ cần một rìu bổ là không con nào sống sót. Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc. Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao. Gi*t người chặt đầu, a di đà phật. Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai. … 01 Thế gian này, ai ai cũng mắc bệnh. Thiên hạ đều bị bệnh dịch hoành hành, nhưng nhìn đi nhìn lại, không ai bệnh trầm trọng bằng Yến Đế. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Yến Đế bị bệnh kinh niên quấn thân, thuốc dẫn của ông ta là bộ óc của trinh nữ. Ông ta nói: "Mỹ vị không bằng mỹ khí." Mà cái đầu người chứa bộ óc, là chiếc bình đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da trắng như tuyết, dáng người đẹp, mới chính là mỹ khí. Trên chiếc bàn đàn tử kim chạm khắc, đục một cái lỗ vừa đúng với kích thước của đầu. Cung nhân ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống dưới bàn, đưa đầu qua… Yến Khang dẫn binh tấn công Yến cung trong đêm, xông thẳng vào Ngự Thư Phòng của phụ vương, dùng rìu c.h.é.m đứt đầu ông ấy ngay tại chỗ.Vạn ngàn vó ngựa san phẳng Yến cung, gi*t thì gi*t, thiêu thì thiêu. Ai nấy đều hoảng loạn, chen lấn leo lên tường cung để trốn thoát.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.Lúc đó ta không còn ngủ chung với mẫu hậu nữa, ta ngủ trong hành cung của mình và được nhũ mẫu đánh thức.Nhũ mẫu Xuân Lan và thái giám Đức Hải kéo vài t.h.i t.h.ể đến phòng ngủ của ta, sau đó phóng hỏa thiêu cháy hành cung, rồi đưa ta rời đi.Họ dẫn ta qua đường mật đạo dưới Trích Tinh Các, đêm ấy ta bò ra khỏi mật đạo, nhìn lên bầu trời đầy sao.Ta hỏi: “Khi nào phụ vương và mẫu hậu sẽ ra ngoài?” Họ trả lời: “Điện hạ, không còn phụ vương, không còn mẫu hậu và cũng không còn Đại Yến nữa.”Không còn nhũ mẫu, không còn thái giám và cũng không còn công chúa. Không còn gì nữa, chữ viết của ta, chú chó của ta, tất cả đều không còn.Thứ duy nhất ta mang theo là sợi tua rua đỏ treo ở đầu giường, ta gắt gao nắm chặt nó trong tay, không dám buông.Tuyết rơi rồi, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay rồi tan biến.Ta từng nghĩ ông trời đối xử với ta rất tốt, cho ta sinh ra làm công chúa vô ưu vô lo sống trong nhung lụa. Nhưng sau này ta mới biết, ông trời đối xử với ta bằng một sự tàn nhẫn không thường. Ngài đã cho ta rất nhiều thứ mà ta yêu thích, rồi lại lấy đi tất cả.Cả tuyết, cả những vì sao, những thứ đẹp đẽ đến nhường ấy, cũng phải khiến ta căm hận, căm hận vì vào một đêm tuyết rơi, sao sáng ấy, ta đã mất đi mọi thứ.Thúc phụ của ta, Yến Khang, phát động cuộc đảo chính, gi*t huynh đoạt vị, lên ngôi hoàng đế, trở thành Yến Đế.Có người mắng Yến Đế vô liêm sỉ, rồi bị gi*t. Sau đó rất ít người dám mắng Yến Đế nữa, lâu dần chuyện này cũng phai nhạt.Xuân Lan và Đức Hải dẫn ta rời khỏi Yến Đô, chúng ta mai danh ẩn tích, giả làm một gia đình, lặng lẽ sống qua ngày.Không có tiền, nên Xuân Lan gi*t lợn, còn Đức Hải thì rao bán. Ta ngồi thẫn thờ trước bậc cửa, nhìn những con lợn to béo bị gi*t dưới lưỡi d.a.o mổ.Thế là ta bắt đầu học cách gi*t lợn, nhưng ta không muốn dùng d.a.o gi*t lợn, ta muốn dùng rìu, thứ rìu để c.h.ặ.t đ.ầ.u người.Lần đầu gi*t lợn, ta đã chảy nước mắt xuống, cảm thấy những con lợn thật đáng thương. Đức Hải nói: “Ta không khóc được, thế gian là vậy mà.”Thế gian này chính là như vậy đấy, nếu ngươi không giơ rìu lên, thì ngươi sẽ ch dưới lưỡi rìu của kẻ khác.Lợn và chó bị người gi*t mổ, chí ít còn sẽ kêu to. Nhưng dân chúng trong thiên hạ bị Yến Đế bóc lột, lại chẳng dám thốt lên một lời than.Không nên như vậy. Cho dù Đại Yến là của ai, thì nó cũng không nên thảm thương đến vậy.