Dòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là…
Chương 80: Ta không cần Ä�? Cá»§a ngươi
Đoạt Thê - Dịch ChiêuTác giả: Dịch ChiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là… Hai ngưá»i Äi rá»i, Tiêu Thừa cÅ©ng không có tâm tư Äi tìm nà ng, mình ngá»i á» Ngá»± Thư Phòng, cá»±c kỳ tức giáºn.Lúc Äầu chá» do bá» thân thá» nà ng gợi lên hứng thú, sau Äó lại cà ng không buông ÄÆ°á»£c nà ng, tháºm chà còn mang nà ng tiến cung. Váºy mà phụ nhân nà y vẫn tâm tâm niá»m niá»m vá»i ngưá»i trưá»c, cho dù biết hắn Äã thà nh thân vá»i ngưá»i khác, vẫn như cÅ©â¦Hắn than mạnh má»t hÆ¡i, nhìn chiếc trâm bạc trên tay, háºn không thá» bẻ gãy nó.Má»t ngưá»i cứ ngá»i lâu như váºy, Äợi cho mặt trá»i xuá»ng núi, hắn rùng mình, cuá»i cùng cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c Äi tìm nà ng.Äã nhiá»u ngà y dùng bữa trong cung cá»§a nà ng, hắn Äã quen vá»i ngá»± thiá»n á» Äó.Tiêu Thừa banh mặt, khoanh tay cháºm rãi Äi tá»i.NghÄ© Äến lát nữa thấy nà ng, trong lòng không khá»i bá»±c bá»i, hắn không muá»n lại là m nà ng sợ, cá» tình âânà ng lại tức giáºn vá»i hắn!Äi Äến Äó, bá»ng nhiên nhìn thấy Nháºm Khanh Khanh dẫn theo mấy cung nữ Äang Äi trên ÄÆ°á»ng trá» lại Ngá»± Thư Phòng, nhìn Äông nhìn tây như tìm cái gì.Nà ng nhìn thấy Tiêu Thừa, láºp tức chạy bưá»c nhá» Äến, há»i: âNgươi thấy cây trâm cá»§a ta Äâu không?âTiêu Thừa mÃm môi, mặt vô cảm lấy cây trâm kia ra, nói: âCái nà y?âNháºm Khanh Khanh nhẹ nhà ng thá» ra, liên tục Äáp Äúng váºy, nà ng Äang ÄÆ°a tay nháºn lấy, nam tá» kia bá»ng nhiên ÄÆ°a tay ra, quÄng nó và o ven há».Nà ng trừng lá»n hai mắt, ghé và o lan can bên há», mặt há» gợn sóng, Äã không còn thấy bóng dáng cây trâm nhá» kia Äâu. Nà ng xoay ngưá»i cÄm tức nhìn: âNgươi là m cái gì?!âCung nữ bên cạnh cúi Äầu, không ai dám ngẩng lên nhìn, chá» bá»i phục lá gan nà ng tháºt lá»n, dám gà o to vá»i hoà ng Äế.Tiêu Thừa cưá»i lạnh má»t tiếng: âNgươi còn luyến tiếc Äá» váºt cá»§a hắn?âNháºm Khanh Khanh tức giáºn Äến phát run, tay bắt lấy lan can muá»n nhảy xuá»ng dưá»i, lại bá» hắn ôm eo ngÄn lại, âm thanh nà ng sắc nhá»n: âNgươi buông ta ra!âMặt hắn như bÄng lạnh: âÄá»i nà y, muá»n cÅ©ng Äừng có nghÄ©.âHắn khiêng ngưá»i lên trên vai, rất nhanh Äem nà ng rá»i Äi. Tay chân Nháºm Khanh Khanh Äấm Äá lung tung á» trên ngưá»i hắn, tay xẹt qua, móng tay nhòn nhá»n cà o qua mặt tạo ra và i ÄÆ°á»ng tÆ¡ máu.Äang Äánh, ngưá»i bá»ng nhiên bất Äá»ng, tay nà ng vô lá»±c rÆ¡i xuá»ng, vì mặt bá» trúc xuá»ng máu dá»n Äến Äá» bừng, nưá»c trong mắt cháºm rãi trà o ra.Tiêu Thừa không nói má»t lá»i, vác nà ng trá» vá» Thừa Tú Cung, vứt nà ng Äến trên giưá»ng, lúc nà y má»i phát giác nà ng khóc Äến mặt Äầy nưá»c mắt, cái mÅ©i nhÄn lại, má»t tiếng cÅ©ng không phát ra.Äầu tim hắn vô cùng Äau Äá»n, chá» ném má»t cây trâm, nà ng lại khá» sá» như váºy.Nháºm Khanh Khanh ôm Äầu gá»i, mặt chôn trong khuá»·u tay, lưng còng xuá»ng, khóc nấc lên.Tiêu Thừa im lặng má»t lát, má»t lần nữa ngá»i xuá»ng cạnh nà ng, ÄÆ°a tay muá»n ôm, lại bá» nà ng dùng sức gạt ra.Nà ng há»ng mắt, mang theo tiếng khóc nức ná» chất vấn hắn: âNgươi dá»±a và o cái gì ném cây trâm cá»§a ta!âGiữa mà y hắn nảy dá»±ng, tay nắm chặt, cay chát má» miá»ng: âTrong cung có rất nhiá»u trang sức khác, ngươi muá»n bao nhiêu có bấy nhiêu âââNháºm Khanh Khanh cắt lá»i hắn: âTa muá»n Äá» cá»§a mình! Ta không cần Äá» cá»§a ngươi!âTiêu Thừa Äen mặt, nhìn chằm chằm và o nà ng sau má»t lúc lâu cÅ©ng không hé rÄng. Nà ng quáºt cưá»ng hất mặt, cuá»i cùng, hắn Äứng lên, không nói má»t lá»i Äi ra ngoà i.Nà ng chá» cảm thấy tá»§i nhục, nam tá» nà y muá»n thế nà o thì như thế Äó Äá»i vá»i nà ng, vì có thá» ra khá»i cung, hắn bảo gì nà ng là m theo như thế. Kết quả hắn lại nhân lúc không chú ý cầm mất cây trâm cá»§a nà ng, còn là m trò ném và o trong há», dá»±a và o cái gì. Là m sao lại có Äạo lý nà y, hắn dá»±a và o cái gì bá Äạo như váºy!
Hai ngưá»i Äi rá»i, Tiêu Thừa cÅ©ng không có tâm tư Äi tìm nà ng, mình ngá»i á» Ngá»± Thư Phòng, cá»±c kỳ tức giáºn.
Lúc Äầu chá» do bá» thân thá» nà ng gợi lên hứng thú, sau Äó lại cà ng không buông ÄÆ°á»£c nà ng, tháºm chà còn mang nà ng tiến cung. Váºy mà phụ nhân nà y vẫn tâm tâm niá»m niá»m vá»i ngưá»i trưá»c, cho dù biết hắn Äã thà nh thân vá»i ngưá»i khác, vẫn như cÅ©â¦
Hắn than mạnh má»t hÆ¡i, nhìn chiếc trâm bạc trên tay, háºn không thá» bẻ gãy nó.
Má»t ngưá»i cứ ngá»i lâu như váºy, Äợi cho mặt trá»i xuá»ng núi, hắn rùng mình, cuá»i cùng cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c Äi tìm nà ng.
Äã nhiá»u ngà y dùng bữa trong cung cá»§a nà ng, hắn Äã quen vá»i ngá»± thiá»n á» Äó.
Tiêu Thừa banh mặt, khoanh tay cháºm rãi Äi tá»i.
NghÄ© Äến lát nữa thấy nà ng, trong lòng không khá»i bá»±c bá»i, hắn không muá»n lại là m nà ng sợ, cá» tình âânà ng lại tức giáºn vá»i hắn!
Äi Äến Äó, bá»ng nhiên nhìn thấy Nháºm Khanh Khanh dẫn theo mấy cung nữ Äang Äi trên ÄÆ°á»ng trá» lại Ngá»± Thư Phòng, nhìn Äông nhìn tây như tìm cái gì.
Nà ng nhìn thấy Tiêu Thừa, láºp tức chạy bưá»c nhá» Äến, há»i: âNgươi thấy cây trâm cá»§a ta Äâu không?â
Tiêu Thừa mÃm môi, mặt vô cảm lấy cây trâm kia ra, nói: âCái nà y?â
Nháºm Khanh Khanh nhẹ nhà ng thá» ra, liên tục Äáp Äúng váºy, nà ng Äang ÄÆ°a tay nháºn lấy, nam tá» kia bá»ng nhiên ÄÆ°a tay ra, quÄng nó và o ven há».
Nà ng trừng lá»n hai mắt, ghé và o lan can bên há», mặt há» gợn sóng, Äã không còn thấy bóng dáng cây trâm nhá» kia Äâu. Nà ng xoay ngưá»i cÄm tức nhìn: âNgươi là m cái gì?!â
Cung nữ bên cạnh cúi Äầu, không ai dám ngẩng lên nhìn, chá» bá»i phục lá gan nà ng tháºt lá»n, dám gà o to vá»i hoà ng Äế.
Tiêu Thừa cưá»i lạnh má»t tiếng: âNgươi còn luyến tiếc Äá» váºt cá»§a hắn?â
Nháºm Khanh Khanh tức giáºn Äến phát run, tay bắt lấy lan can muá»n nhảy xuá»ng dưá»i, lại bá» hắn ôm eo ngÄn lại, âm thanh nà ng sắc nhá»n: âNgươi buông ta ra!â
Mặt hắn như bÄng lạnh: âÄá»i nà y, muá»n cÅ©ng Äừng có nghÄ©.â
Hắn khiêng ngưá»i lên trên vai, rất nhanh Äem nà ng rá»i Äi. Tay chân Nháºm Khanh Khanh Äấm Äá lung tung á» trên ngưá»i hắn, tay xẹt qua, móng tay nhòn nhá»n cà o qua mặt tạo ra và i ÄÆ°á»ng tÆ¡ máu.
Äang Äánh, ngưá»i bá»ng nhiên bất Äá»ng, tay nà ng vô lá»±c rÆ¡i xuá»ng, vì mặt bá» trúc xuá»ng máu dá»n Äến Äá» bừng, nưá»c trong mắt cháºm rãi trà o ra.
Tiêu Thừa không nói má»t lá»i, vác nà ng trá» vá» Thừa Tú Cung, vứt nà ng Äến trên giưá»ng, lúc nà y má»i phát giác nà ng khóc Äến mặt Äầy nưá»c mắt, cái mÅ©i nhÄn lại, má»t tiếng cÅ©ng không phát ra.
Äầu tim hắn vô cùng Äau Äá»n, chá» ném má»t cây trâm, nà ng lại khá» sá» như váºy.
Nháºm Khanh Khanh ôm Äầu gá»i, mặt chôn trong khuá»·u tay, lưng còng xuá»ng, khóc nấc lên.
Tiêu Thừa im lặng má»t lát, má»t lần nữa ngá»i xuá»ng cạnh nà ng, ÄÆ°a tay muá»n ôm, lại bá» nà ng dùng sức gạt ra.
Nà ng há»ng mắt, mang theo tiếng khóc nức ná» chất vấn hắn: âNgươi dá»±a và o cái gì ném cây trâm cá»§a ta!â
Giữa mà y hắn nảy dá»±ng, tay nắm chặt, cay chát má» miá»ng: âTrong cung có rất nhiá»u trang sức khác, ngươi muá»n bao nhiêu có bấy nhiêu âââ
Nháºm Khanh Khanh cắt lá»i hắn: âTa muá»n Äá» cá»§a mình! Ta không cần Äá» cá»§a ngươi!â
Tiêu Thừa Äen mặt, nhìn chằm chằm và o nà ng sau má»t lúc lâu cÅ©ng không hé rÄng. Nà ng quáºt cưá»ng hất mặt, cuá»i cùng, hắn Äứng lên, không nói má»t lá»i Äi ra ngoà i.
Nà ng chá» cảm thấy tá»§i nhục, nam tá» nà y muá»n thế nà o thì như thế Äó Äá»i vá»i nà ng, vì có thá» ra khá»i cung, hắn bảo gì nà ng là m theo như thế. Kết quả hắn lại nhân lúc không chú ý cầm mất cây trâm cá»§a nà ng, còn là m trò ném và o trong há», dá»±a và o cái gì. Là m sao lại có Äạo lý nà y, hắn dá»±a và o cái gì bá Äạo như váºy!
Đoạt Thê - Dịch ChiêuTác giả: Dịch ChiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhDòng người tha hương, tiếng người bán rong rao hàng hết đợt này đến đợt khác. Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé một tuổi rưỡi chen chúc trong đám người, khuỷu tay nàng rung rung muốn dỗ đứa bé vừa mới bị đánh thức vui cười. Tiểu nương tử mười chín tuổi môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài dùng một cây trâm búi cao, nhìn thoáng qua đúng là cách búi của phụ nhân*. (*)Đàn bà đã có chồng Chỉ nhìn vào gương mặt kia của nàng, mắt ngọc mày ngài, mày liễu nhẹ nhăn, trên mặt mang theo vẻ thuần khiết tự nhiên, liếc mắt nhìn thoáng qua chỉ như một cô nương mới cập kê, làm sao có thể liên quan đến đứa bé mới sinh đang ôm trong lòng ngực. Tiểu Bảo đã tỉnh, đứa bé được mẫu thân ôm vào trong ngực, lúc này mở đôi mắt to tròn nhìn dòng người qua lại. Nơi này đông người, âm thanh hỗn độn, không giống như ở trên đường chỉ có hai mẹ con. Nhậm Khanh Khanh vỗ vỗ lưng đứa bé, ánh mắt không rời khỏi hàng bán bánh bao trước mặt. Nàng đã lên đường vài tháng, trên người tiền bạc đã sớm không thừa lại bao nhiêu. Chỉ là… Hai ngưá»i Äi rá»i, Tiêu Thừa cÅ©ng không có tâm tư Äi tìm nà ng, mình ngá»i á» Ngá»± Thư Phòng, cá»±c kỳ tức giáºn.Lúc Äầu chá» do bá» thân thá» nà ng gợi lên hứng thú, sau Äó lại cà ng không buông ÄÆ°á»£c nà ng, tháºm chà còn mang nà ng tiến cung. Váºy mà phụ nhân nà y vẫn tâm tâm niá»m niá»m vá»i ngưá»i trưá»c, cho dù biết hắn Äã thà nh thân vá»i ngưá»i khác, vẫn như cÅ©â¦Hắn than mạnh má»t hÆ¡i, nhìn chiếc trâm bạc trên tay, háºn không thá» bẻ gãy nó.Má»t ngưá»i cứ ngá»i lâu như váºy, Äợi cho mặt trá»i xuá»ng núi, hắn rùng mình, cuá»i cùng cÅ©ng nhá»n không ÄÆ°á»£c Äi tìm nà ng.Äã nhiá»u ngà y dùng bữa trong cung cá»§a nà ng, hắn Äã quen vá»i ngá»± thiá»n á» Äó.Tiêu Thừa banh mặt, khoanh tay cháºm rãi Äi tá»i.NghÄ© Äến lát nữa thấy nà ng, trong lòng không khá»i bá»±c bá»i, hắn không muá»n lại là m nà ng sợ, cá» tình âânà ng lại tức giáºn vá»i hắn!Äi Äến Äó, bá»ng nhiên nhìn thấy Nháºm Khanh Khanh dẫn theo mấy cung nữ Äang Äi trên ÄÆ°á»ng trá» lại Ngá»± Thư Phòng, nhìn Äông nhìn tây như tìm cái gì.Nà ng nhìn thấy Tiêu Thừa, láºp tức chạy bưá»c nhá» Äến, há»i: âNgươi thấy cây trâm cá»§a ta Äâu không?âTiêu Thừa mÃm môi, mặt vô cảm lấy cây trâm kia ra, nói: âCái nà y?âNháºm Khanh Khanh nhẹ nhà ng thá» ra, liên tục Äáp Äúng váºy, nà ng Äang ÄÆ°a tay nháºn lấy, nam tá» kia bá»ng nhiên ÄÆ°a tay ra, quÄng nó và o ven há».Nà ng trừng lá»n hai mắt, ghé và o lan can bên há», mặt há» gợn sóng, Äã không còn thấy bóng dáng cây trâm nhá» kia Äâu. Nà ng xoay ngưá»i cÄm tức nhìn: âNgươi là m cái gì?!âCung nữ bên cạnh cúi Äầu, không ai dám ngẩng lên nhìn, chá» bá»i phục lá gan nà ng tháºt lá»n, dám gà o to vá»i hoà ng Äế.Tiêu Thừa cưá»i lạnh má»t tiếng: âNgươi còn luyến tiếc Äá» váºt cá»§a hắn?âNháºm Khanh Khanh tức giáºn Äến phát run, tay bắt lấy lan can muá»n nhảy xuá»ng dưá»i, lại bá» hắn ôm eo ngÄn lại, âm thanh nà ng sắc nhá»n: âNgươi buông ta ra!âMặt hắn như bÄng lạnh: âÄá»i nà y, muá»n cÅ©ng Äừng có nghÄ©.âHắn khiêng ngưá»i lên trên vai, rất nhanh Äem nà ng rá»i Äi. Tay chân Nháºm Khanh Khanh Äấm Äá lung tung á» trên ngưá»i hắn, tay xẹt qua, móng tay nhòn nhá»n cà o qua mặt tạo ra và i ÄÆ°á»ng tÆ¡ máu.Äang Äánh, ngưá»i bá»ng nhiên bất Äá»ng, tay nà ng vô lá»±c rÆ¡i xuá»ng, vì mặt bá» trúc xuá»ng máu dá»n Äến Äá» bừng, nưá»c trong mắt cháºm rãi trà o ra.Tiêu Thừa không nói má»t lá»i, vác nà ng trá» vá» Thừa Tú Cung, vứt nà ng Äến trên giưá»ng, lúc nà y má»i phát giác nà ng khóc Äến mặt Äầy nưá»c mắt, cái mÅ©i nhÄn lại, má»t tiếng cÅ©ng không phát ra.Äầu tim hắn vô cùng Äau Äá»n, chá» ném má»t cây trâm, nà ng lại khá» sá» như váºy.Nháºm Khanh Khanh ôm Äầu gá»i, mặt chôn trong khuá»·u tay, lưng còng xuá»ng, khóc nấc lên.Tiêu Thừa im lặng má»t lát, má»t lần nữa ngá»i xuá»ng cạnh nà ng, ÄÆ°a tay muá»n ôm, lại bá» nà ng dùng sức gạt ra.Nà ng há»ng mắt, mang theo tiếng khóc nức ná» chất vấn hắn: âNgươi dá»±a và o cái gì ném cây trâm cá»§a ta!âGiữa mà y hắn nảy dá»±ng, tay nắm chặt, cay chát má» miá»ng: âTrong cung có rất nhiá»u trang sức khác, ngươi muá»n bao nhiêu có bấy nhiêu âââNháºm Khanh Khanh cắt lá»i hắn: âTa muá»n Äá» cá»§a mình! Ta không cần Äá» cá»§a ngươi!âTiêu Thừa Äen mặt, nhìn chằm chằm và o nà ng sau má»t lúc lâu cÅ©ng không hé rÄng. Nà ng quáºt cưá»ng hất mặt, cuá»i cùng, hắn Äứng lên, không nói má»t lá»i Äi ra ngoà i.Nà ng chá» cảm thấy tá»§i nhục, nam tá» nà y muá»n thế nà o thì như thế Äó Äá»i vá»i nà ng, vì có thá» ra khá»i cung, hắn bảo gì nà ng là m theo như thế. Kết quả hắn lại nhân lúc không chú ý cầm mất cây trâm cá»§a nà ng, còn là m trò ném và o trong há», dá»±a và o cái gì. Là m sao lại có Äạo lý nà y, hắn dá»±a và o cái gì bá Äạo như váºy!