1 "Cộc cộc". Một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên tiết trời mưa gió. Ta thắp nến, khoác áo ngoài đứng dậy, bước tới cửa cẩn thận hỏi: "Ai đó?" Một giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên: "Tống Hành Vân." Giọng nói này ta không thể nào quen thuộc hơn, vội vàng hạ then cửa mở cửa ra. Chớp sáng rạch ngang bầu trời đêm, phát ra ánh sáng trắng, ta nhìn rõ người đàn ông bên ngoài. Một chiếc áo tơi khoác trên người, chiếc nón rộng lớn hơi nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. "Mau vào đi." Ta vội vàng đóng cửa, thắp đèn, ánh sáng mờ nhạt từ cây nến phủ kín cả căn phòng. Chiếc áo tơi được tháo ra, Tống Hành Vân cẩn thận bế đứa bé trong lòng ra ngoài. Đứa bé đó xinh xắn như ngọc, được Tống Hành Vân bọc kín mít, đôi mắt to tròn như hạt nho đảo quanh, nhìn thấy ta liền bập bẹ mút ngón tay, nở một nụ cười. Ta do dự: "Đây là… nhị tiểu thư?" Tống Hành Vân nhìn bé, thần sắc phức tạp: "Phải." Khi ta rời khỏi Tống phủ, nhị tiểu thư Tống Hành Vũ mới vừa hai tuổi, giờ chắc…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...