Vân Niệm nhíu chặt mày, đánh giá từ trên xuống dưới thiếu niên đang thất hồn lạc phách trước mặt, cảm thấy không vui. Mẹ cậu dỗ dành: "Niệm Niệm ngoan, anh không có nơi nào để đi, chúng ta giúp đỡ anh được không?" Chu Hành Nghiên đột nhiên bị mang về, trong nhà nhất thời chưa dọn phòng trống, nên đành để hai đứa nhỏ chen chúc ngủ cùng nhau một đêm. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Vân Niệm bởi vì tức giận mà đỏ ửng lên, lắc đầu: "Con không muốn, con không muốn thấy anh ta trong phòng của con, trông anh ta bẩn thỉu quá!" Chu Hành Nghiên nghe vậy, cúi đầu. Trên mặt giày, bị bám một lớp bùn dày, không nhìn thấy rõ màu sắc ban đầu. Vân Niệm lui ra sau vài bước, ghét bỏ nói: "Bẩn quá, đừng đến gần tôi." Cậu cũng không có ý đuổi người, chỉ ra hướng ngoài hành lang, phá lệ khai ân nói: "Anh xuống tầng hầm ngủ đi!" Nói xong liền xoay người "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, để lại nữ nhân và Chu Hành Nghiên đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ. Diệp Phỉ Vân biết con trai bị chiều thành hư, nhưng đứa nhỏ…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...