Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai…
Chương 113: Mặt Của Đôi Vợ Chồng Trẻ Đỏ Ran (1)
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Bạch Vi cẩn thận bưng chén canh đi lên lầu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Tư Đình, cô đặt xuống.Anh ngạc nhiên hỏi: "Em muốn ngồi ở trên giường uống sao?""Không phải, đây là cho anh uống."Bạch Vi cười tom tỉm.Lục Tư Đình lắc đầu nói: "Không cần, em uống đi, anh không thích ăn gì trước khi ngủ."Nói xong, Lục Tư Đình đi tìm quần áo cho ngày mai.Đương nhiên là Bạch Vi biết thói quen của anh, nhưng mà tối nay lại khác.Cô vội vàng đi lên phía trước giữ chặt Lục Tư Đình lại, Bạch Vi quả thực đã kéo được người lại: “Không được, đây chính là món canh mà em đã làm vất vả mấy tiếng, anh nhất định phải uống."Lục Tư Đình đứng ở bên cạnh bàn, nhìn chén canh đen sì kia, hình như còn tỏa ra mùi kỳ lạ.Anh suy nghĩ ở trong lòng, gần đây mình không chọc cho Bạch Vi tức giận mà, tại sao phải uống chén canh này?"Nếu không thì em uống trước..." "Ai nha, Lục Tư Đình, anh cứ uống đi, trong nồi canh còn rất nhiều đấy, hôm nay uống không hết thì ngày mai còn có thể tiếp tục uống, anh cứ yên tâm uống đi."Bạch Vi ngửa đầu dùng mắt to blingbling theo đõi anh, trong mắt tràn đầy chờ mong, tựa như nũng nịu: "Đây chính là canh em đặc biệt nấu cho anh, nếu anh không uống thì sẽ có lỗi với em."Đặc biệt nấu cho anh sao?Lúc anh trở lại, không phải Bạch Vi đã nói là do cô muốn uống sao, tại sao bây giờ lại biến thành đặc biệt nấu cho anh?Lục Tư Đình càng nghi hoặc trong lòng, thế là liền hỏi: "Không phải lúc đó em nói là bản thân muốn uống cho nên mới hầm canh sao, tại sao bây giờ lại thành canh được đặc biệt hầm cho anh, còn có, đây rốt cuộc là canh gì?"Nói nhiều như vậy, thứ khiến Lục Tư Đình tò mò nhất vẫn là một vấn đề cuối cùng.Bạch Vi vẫn không chịu nói mình hầm canh gì, trong lúc nấu canh cũng không để anh tới gần, cho nên Lục Tư Đình chỉ biết ngoại trừ ở bên trong có thịt gà thì cũng không biết đây là canh gì.Bạch Vi thấy Lục Tư Đình giống như không quá muốn uống thì cắn răng nói: "Không phải là anh ghét bỏ khả năng nấu nướng của em cho nên mới không muốn uống chén canh này sao?"Dĩ nhiên là Lục Tư Đình không có ý này, anh chỉ không hiểu rõ ý của Bạch Vi.Hôm nay Bạch Vi cố ý tan làm sớm đi mua nguyên liệu ve nấu ăn, trong lúc đó còn không cho anh nhúng tay, còn hầm nồi canh này hết hơn ba tiếng.Nói thế nào thì món canh này cũng là món do Bạch Vi dụng tâm hầm ra, nếu như cô muốn mình uống thì Lục Tư Đình sẽ không từ chối.Bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ đi rửa mặt thêm một lần.Lục Tư Đình bưng canh lên thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ ổn định thì anh lập tức uống một hơi cạn sạch.Canh này.. Không thể nói là uống ngon hay không, mà hương vị có chút kỳ lạ, hơn nữa giống như chỉ cho thêm muối, cũng không có gì khác.Lục Tư Đình không nếm ra được, nhưng mà mùi vị này quanh quẩn ở chóp mũi khiến anh có chút quen thuộc.Thực sự không nghĩ ra được, Lục Tư Đình liền hỏi: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết đây là canh gì chưa?”Mắt thấy Lục Tư Đình đã uống sạch chén canh, Bạch Vi vô cùng kích động, cuối cùng cũng không uổng phí tấm lòng thành của cô.Chỉ có điều, canh này.. Bạch Vi ho khan hai tiếng, trong tâm mắt hiếu kỳ của Lục Tư Đình, ngượng ngùng nói: "Thật ra, canh này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, bôi bổ cơ thể mà thôi."Mấy chữ cuối cùng, tiếng nói của Bạch Vi vô cùng bé, nhưng mà trong phòng yên tĩnh như vậy, lỗ tai của Lục Tư Đình lại rất thính, dù tiếng của Bạch Vi có nhỏ thì anh cũng nghe thấy.Lục Tư Đình còn cho là mình nghe lầm, anh nhìn Bạch Vi, Bạch Vi cũng nhìn anh, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lục Tư Đình dần dần hiểu ra, Bạch Vi, không phải đang nói đùa.Canh bồi bổ cơ thể?Canh bồi bổ cơ thể là sao?
Bạch Vi cẩn thận bưng chén canh đi lên lầu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Tư Đình, cô đặt xuống.
Anh ngạc nhiên hỏi: "Em muốn ngồi ở trên giường uống sao?"
"Không phải, đây là cho anh uống."
Bạch Vi cười tom tỉm.
Lục Tư Đình lắc đầu nói: "Không cần, em uống đi, anh không thích ăn gì trước khi ngủ."
Nói xong, Lục Tư Đình đi tìm quần áo cho ngày mai.
Đương nhiên là Bạch Vi biết thói quen của anh, nhưng mà tối nay lại khác.
Cô vội vàng đi lên phía trước giữ chặt Lục Tư Đình lại, Bạch Vi quả thực đã kéo được người lại: “Không được, đây chính là món canh mà em đã làm vất vả mấy tiếng, anh nhất định phải uống."
Lục Tư Đình đứng ở bên cạnh bàn, nhìn chén canh đen sì kia, hình như còn tỏa ra mùi kỳ lạ.
Anh suy nghĩ ở trong lòng, gần đây mình không chọc cho Bạch Vi tức giận mà, tại sao phải uống chén canh này?
"Nếu không thì em uống trước..." "Ai nha, Lục Tư Đình, anh cứ uống đi, trong nồi canh còn rất nhiều đấy, hôm nay uống không hết thì ngày mai còn có thể tiếp tục uống, anh cứ yên tâm uống đi."
Bạch Vi ngửa đầu dùng mắt to blingbling theo đõi anh, trong mắt tràn đầy chờ mong, tựa như nũng nịu: "Đây chính là canh em đặc biệt nấu cho anh, nếu anh không uống thì sẽ có lỗi với em."
Đặc biệt nấu cho anh sao?
Lúc anh trở lại, không phải Bạch Vi đã nói là do cô muốn uống sao, tại sao bây giờ lại biến thành đặc biệt nấu cho anh?
Lục Tư Đình càng nghi hoặc trong lòng, thế là liền hỏi: "Không phải lúc đó em nói là bản thân muốn uống cho nên mới hầm canh sao, tại sao bây giờ lại thành canh được đặc biệt hầm cho anh, còn có, đây rốt cuộc là canh gì?"
Nói nhiều như vậy, thứ khiến Lục Tư Đình tò mò nhất vẫn là một vấn đề cuối cùng.
Bạch Vi vẫn không chịu nói mình hầm canh gì, trong lúc nấu canh cũng không để anh tới gần, cho nên Lục Tư Đình chỉ biết ngoại trừ ở bên trong có thịt gà thì cũng không biết đây là canh gì.
Bạch Vi thấy Lục Tư Đình giống như không quá muốn uống thì cắn răng nói: "Không phải là anh ghét bỏ khả năng nấu nướng của em cho nên mới không muốn uống chén canh này sao?"
Dĩ nhiên là Lục Tư Đình không có ý này, anh chỉ không hiểu rõ ý của Bạch Vi.
Hôm nay Bạch Vi cố ý tan làm sớm đi mua nguyên liệu ve nấu ăn, trong lúc đó còn không cho anh nhúng tay, còn hầm nồi canh này hết hơn ba tiếng.
Nói thế nào thì món canh này cũng là món do Bạch Vi dụng tâm hầm ra, nếu như cô muốn mình uống thì Lục Tư Đình sẽ không từ chối.
Bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ đi rửa mặt thêm một lần.
Lục Tư Đình bưng canh lên thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ ổn định thì anh lập tức uống một hơi cạn sạch.
Canh này.. Không thể nói là uống ngon hay không, mà hương vị có chút kỳ lạ, hơn nữa giống như chỉ cho thêm muối, cũng không có gì khác.
Lục Tư Đình không nếm ra được, nhưng mà mùi vị này quanh quẩn ở chóp mũi khiến anh có chút quen thuộc.
Thực sự không nghĩ ra được, Lục Tư Đình liền hỏi: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết đây là canh gì chưa?”
Mắt thấy Lục Tư Đình đã uống sạch chén canh, Bạch Vi vô cùng kích động, cuối cùng cũng không uổng phí tấm lòng thành của cô.
Chỉ có điều, canh này.. Bạch Vi ho khan hai tiếng, trong tâm mắt hiếu kỳ của Lục Tư Đình, ngượng ngùng nói: "Thật ra, canh này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, bôi bổ cơ thể mà thôi."
Mấy chữ cuối cùng, tiếng nói của Bạch Vi vô cùng bé, nhưng mà trong phòng yên tĩnh như vậy, lỗ tai của Lục Tư Đình lại rất thính, dù tiếng của Bạch Vi có nhỏ thì anh cũng nghe thấy.
Lục Tư Đình còn cho là mình nghe lầm, anh nhìn Bạch Vi, Bạch Vi cũng nhìn anh, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lục Tư Đình dần dần hiểu ra, Bạch Vi, không phải đang nói đùa.
Canh bồi bổ cơ thể?
Canh bồi bổ cơ thể là sao?
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Bạch Vi cẩn thận bưng chén canh đi lên lầu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Lục Tư Đình, cô đặt xuống.Anh ngạc nhiên hỏi: "Em muốn ngồi ở trên giường uống sao?""Không phải, đây là cho anh uống."Bạch Vi cười tom tỉm.Lục Tư Đình lắc đầu nói: "Không cần, em uống đi, anh không thích ăn gì trước khi ngủ."Nói xong, Lục Tư Đình đi tìm quần áo cho ngày mai.Đương nhiên là Bạch Vi biết thói quen của anh, nhưng mà tối nay lại khác.Cô vội vàng đi lên phía trước giữ chặt Lục Tư Đình lại, Bạch Vi quả thực đã kéo được người lại: “Không được, đây chính là món canh mà em đã làm vất vả mấy tiếng, anh nhất định phải uống."Lục Tư Đình đứng ở bên cạnh bàn, nhìn chén canh đen sì kia, hình như còn tỏa ra mùi kỳ lạ.Anh suy nghĩ ở trong lòng, gần đây mình không chọc cho Bạch Vi tức giận mà, tại sao phải uống chén canh này?"Nếu không thì em uống trước..." "Ai nha, Lục Tư Đình, anh cứ uống đi, trong nồi canh còn rất nhiều đấy, hôm nay uống không hết thì ngày mai còn có thể tiếp tục uống, anh cứ yên tâm uống đi."Bạch Vi ngửa đầu dùng mắt to blingbling theo đõi anh, trong mắt tràn đầy chờ mong, tựa như nũng nịu: "Đây chính là canh em đặc biệt nấu cho anh, nếu anh không uống thì sẽ có lỗi với em."Đặc biệt nấu cho anh sao?Lúc anh trở lại, không phải Bạch Vi đã nói là do cô muốn uống sao, tại sao bây giờ lại biến thành đặc biệt nấu cho anh?Lục Tư Đình càng nghi hoặc trong lòng, thế là liền hỏi: "Không phải lúc đó em nói là bản thân muốn uống cho nên mới hầm canh sao, tại sao bây giờ lại thành canh được đặc biệt hầm cho anh, còn có, đây rốt cuộc là canh gì?"Nói nhiều như vậy, thứ khiến Lục Tư Đình tò mò nhất vẫn là một vấn đề cuối cùng.Bạch Vi vẫn không chịu nói mình hầm canh gì, trong lúc nấu canh cũng không để anh tới gần, cho nên Lục Tư Đình chỉ biết ngoại trừ ở bên trong có thịt gà thì cũng không biết đây là canh gì.Bạch Vi thấy Lục Tư Đình giống như không quá muốn uống thì cắn răng nói: "Không phải là anh ghét bỏ khả năng nấu nướng của em cho nên mới không muốn uống chén canh này sao?"Dĩ nhiên là Lục Tư Đình không có ý này, anh chỉ không hiểu rõ ý của Bạch Vi.Hôm nay Bạch Vi cố ý tan làm sớm đi mua nguyên liệu ve nấu ăn, trong lúc đó còn không cho anh nhúng tay, còn hầm nồi canh này hết hơn ba tiếng.Nói thế nào thì món canh này cũng là món do Bạch Vi dụng tâm hầm ra, nếu như cô muốn mình uống thì Lục Tư Đình sẽ không từ chối.Bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ đi rửa mặt thêm một lần.Lục Tư Đình bưng canh lên thổi thổi, cảm thấy nhiệt độ ổn định thì anh lập tức uống một hơi cạn sạch.Canh này.. Không thể nói là uống ngon hay không, mà hương vị có chút kỳ lạ, hơn nữa giống như chỉ cho thêm muối, cũng không có gì khác.Lục Tư Đình không nếm ra được, nhưng mà mùi vị này quanh quẩn ở chóp mũi khiến anh có chút quen thuộc.Thực sự không nghĩ ra được, Lục Tư Đình liền hỏi: "Được rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết đây là canh gì chưa?”Mắt thấy Lục Tư Đình đã uống sạch chén canh, Bạch Vi vô cùng kích động, cuối cùng cũng không uổng phí tấm lòng thành của cô.Chỉ có điều, canh này.. Bạch Vi ho khan hai tiếng, trong tâm mắt hiếu kỳ của Lục Tư Đình, ngượng ngùng nói: "Thật ra, canh này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, bôi bổ cơ thể mà thôi."Mấy chữ cuối cùng, tiếng nói của Bạch Vi vô cùng bé, nhưng mà trong phòng yên tĩnh như vậy, lỗ tai của Lục Tư Đình lại rất thính, dù tiếng của Bạch Vi có nhỏ thì anh cũng nghe thấy.Lục Tư Đình còn cho là mình nghe lầm, anh nhìn Bạch Vi, Bạch Vi cũng nhìn anh, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lục Tư Đình dần dần hiểu ra, Bạch Vi, không phải đang nói đùa.Canh bồi bổ cơ thể?Canh bồi bổ cơ thể là sao?