Tác giả:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai…

Chương 163: Lục Tư Đình Giả Say (2)

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Bạch Vi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Tư Đình bỗng dưng bật cười, bảo cô: "Nếu anh không giả say, chị anh sẽ không tha cho anh đâu, em thấy cha anh và cha em đó, đều đã bị rót cho đến mức không đứng dậy nổi, phải chứ?"Đúng vậy, cuối cùng còn phải nhờ Lục Tư Dĩnh đưa bọn họ vê.Bạch Vi lập tức hiểu ra.Mặc dù đã là ban đêm nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ đèn được vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn nghe đâu có tiếng pháo nổ, trên trời những bông tuyết lả tả bay bay, không bao lâu sau, một lớp tuyết mỏng đã phủ kín mặt đất.Bạch Vi thấy thích thú lắm, bèn xuống đường đi dạo cùng Lục Tư Đình, còn xe, thì ngày mai lái về cũng được.Vốn dĩ nhà hàng đã không cách quân khu bao xa, hai người đi chẳng mất bao lâu đã về đến nhà.Trong viện có chiếc xích đu Lục Tư Đình làm cho Bạch Vi, mỗi khi xuân sang hay thu về, Bạch Vi rất thích ngồi trên xích đu một lúc.Bây giờ mới hơn 10 giờ, Bạch Vi không muốn vào nhà ngay, bèn cùng Lục Tư Đình ngồi trên xích đu. Dù sao thì hai người cũng đều mặc áo ấm, Lục Tư Đình còn ôm Bạch Vi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô bất cứ lúc nào.Tuyết vẫn rơi lất phất, bầu trời quang đãng, dù rất yên tĩnh nhưng xa xa thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng dây pháo với pháo hoa.Trong quân khu có quy định cấm đốt pháo, nhưng vì là ngày tết, một số người vẫn không nhịn được, len lén chạy ra ngoài quân khu, lẳng lặng đốt pháo nổ.Thỉnh thoảng còn có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, muôn màu sắc rực rỡ, lộng lẫy tươi đẹp. Trong thời đại này, pháo hoa không hề rẻ, nhưng cũng có khá nhiều những gia đình khả năng mua được."Vị Vi, lạnh không, có muốn vào nhà không?""Không lạnh, em muốn ngồi đây.""Được.""Pháo hoa đẹp quá, tiếc là không được bắn trong quân khu."Hai người tình tứ thân mật với nhau trong khi ngắm pháo hoa, bỗng nhiên Lục Tư Đình nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Dịp tết, mọi người đi thăm hỏi họ hàng, chắc không phải mở cửa tiệm đâu nhỉ?"Vào dịp tết cũng sẽ ít người mua hơn, đa số hàng hóa cần thiết đều đã được mua trước tết rồi, cho dù là quần áo hay thực phẩm, ai cũng chuẩn bị tích trữ rất nhiều từ trước tết, không biết chừng còn có thể ăn được tới tận rằm tháng Giêng.Lại nói, Bạch Vi đã bận rộn cả năm, cũng muốn nghỉ ngơi, thế nên cô gật đầu.Trong một khoảnh khắc, bỗng nhiên cơ thể cô bị bế lên, Bạch Vi giật mình, vội vàng ôm chặt cổ Lục Tư Đình.Không ngờ Lục Tư Đình lại đột ngột hôn lên trán cô một cái.Anh thấp giọng nói: "Trước Tết em rất bận rộn, ban ngày bận, đêm cũng bận, anh không muốn để em mệt mỏi quá sức nên không chạm đến em. Bây giờ em phải bù đắp cho anh chứ?"Bạch Vi mắc nghẹn, có vẻ là thế thật.Nửa tháng trước tết, cô bận rộn đến không thở nổi, công việc trong cửa hàng còn phải nhờ cha mẹ tới giúp đỡ một phần, nhưng về thiết kế đồ trang sức theo yêu cầu, từ vẽ bản thiết kế, chế tạo, rồi đến chuyện cho khách chọn lựa mẫu, tất cả đều do Bạch Vi một mình gánh vác.Hơn nữa, đồ trang sức trong cửa hàng bán rất chạy, trong lúc làm theo yêu cầu cô vẫn cần quan tâm đến những món trang sức trong tiệm. Vậy là đến lượt Lục Tư Đình phải ra tay.Khả năng thủ công của anh khá tốt, đã giúp Bạch Vi làm đồ trang sức bốn, năm lần, cũng coi như là thành thạo, muốn làm thế nào sẽ được thế nấy, mấy món đồ đó đều do một tay Lục Tư Đình làm.Bạch Vi mệt đến nỗi nằm xuống là ngủ ngay, cô cũng biết Lục Tư Đình đã nhịn thật lâu, rất vất vả. Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, cũng không ảnh hưởng gì.Bạch Vi bỗng dưng nở nụ cười, gật đầu.Lục Tư Đình không nói hai lời, lập tức bế Bạch Vi lên lầu.Bạch Vi nghĩ mình có thể kiểm soát được số lần của Lục Tư Đình.Nhưng cô không biết, có những thứ không thể đồn nén, cố nhịn quá lâu, khi bùng nổ rồi sẽ làm người ta không thể đụng vào, cũng khiến cho con người ta hối hận trong lòng.

Bạch Vi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Tư Đình bỗng dưng bật cười, bảo cô: "Nếu anh không giả say, chị anh sẽ không tha cho anh đâu, em thấy cha anh và cha em đó, đều đã bị rót cho đến mức không đứng dậy nổi, phải chứ?"

Đúng vậy, cuối cùng còn phải nhờ Lục Tư Dĩnh đưa bọn họ vê.

Bạch Vi lập tức hiểu ra.

Mặc dù đã là ban đêm nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ đèn được vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn nghe đâu có tiếng pháo nổ, trên trời những bông tuyết lả tả bay bay, không bao lâu sau, một lớp tuyết mỏng đã phủ kín mặt đất.

Bạch Vi thấy thích thú lắm, bèn xuống đường đi dạo cùng Lục Tư Đình, còn xe, thì ngày mai lái về cũng được.

Vốn dĩ nhà hàng đã không cách quân khu bao xa, hai người đi chẳng mất bao lâu đã về đến nhà.

Trong viện có chiếc xích đu Lục Tư Đình làm cho Bạch Vi, mỗi khi xuân sang hay thu về, Bạch Vi rất thích ngồi trên xích đu một lúc.

Bây giờ mới hơn 10 giờ, Bạch Vi không muốn vào nhà ngay, bèn cùng Lục Tư Đình ngồi trên xích đu. Dù sao thì hai người cũng đều mặc áo ấm, Lục Tư Đình còn ôm Bạch Vi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô bất cứ lúc nào.

Tuyết vẫn rơi lất phất, bầu trời quang đãng, dù rất yên tĩnh nhưng xa xa thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng dây pháo với pháo hoa.

Trong quân khu có quy định cấm đốt pháo, nhưng vì là ngày tết, một số người vẫn không nhịn được, len lén chạy ra ngoài quân khu, lẳng lặng đốt pháo nổ.

Thỉnh thoảng còn có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, muôn màu sắc rực rỡ, lộng lẫy tươi đẹp. Trong thời đại này, pháo hoa không hề rẻ, nhưng cũng có khá nhiều những gia đình khả năng mua được.

"Vị Vi, lạnh không, có muốn vào nhà không?"

"Không lạnh, em muốn ngồi đây."

"Được."

"Pháo hoa đẹp quá, tiếc là không được bắn trong quân khu."

Hai người tình tứ thân mật với nhau trong khi ngắm pháo hoa, bỗng nhiên Lục Tư Đình nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Dịp tết, mọi người đi thăm hỏi họ hàng, chắc không phải mở cửa tiệm đâu nhỉ?"

Vào dịp tết cũng sẽ ít người mua hơn, đa số hàng hóa cần thiết đều đã được mua trước tết rồi, cho dù là quần áo hay thực phẩm, ai cũng chuẩn bị tích trữ rất nhiều từ trước tết, không biết chừng còn có thể ăn được tới tận rằm tháng Giêng.

Lại nói, Bạch Vi đã bận rộn cả năm, cũng muốn nghỉ ngơi, thế nên cô gật đầu.

Trong một khoảnh khắc, bỗng nhiên cơ thể cô bị bế lên, Bạch Vi giật mình, vội vàng ôm chặt cổ Lục Tư Đình.

Không ngờ Lục Tư Đình lại đột ngột hôn lên trán cô một cái.

Anh thấp giọng nói: "Trước Tết em rất bận rộn, ban ngày bận, đêm cũng bận, anh không muốn để em mệt mỏi quá sức nên không chạm đến em. Bây giờ em phải bù đắp cho anh chứ?"

Bạch Vi mắc nghẹn, có vẻ là thế thật.

Nửa tháng trước tết, cô bận rộn đến không thở nổi, công việc trong cửa hàng còn phải nhờ cha mẹ tới giúp đỡ một phần, nhưng về thiết kế đồ trang sức theo yêu cầu, từ vẽ bản thiết kế, chế tạo, rồi đến chuyện cho khách chọn lựa mẫu, tất cả đều do Bạch Vi một mình gánh vác.

Hơn nữa, đồ trang sức trong cửa hàng bán rất chạy, trong lúc làm theo yêu cầu cô vẫn cần quan tâm đến những món trang sức trong tiệm. Vậy là đến lượt Lục Tư Đình phải ra tay.

Khả năng thủ công của anh khá tốt, đã giúp Bạch Vi làm đồ trang sức bốn, năm lần, cũng coi như là thành thạo, muốn làm thế nào sẽ được thế nấy, mấy món đồ đó đều do một tay Lục Tư Đình làm.

Bạch Vi mệt đến nỗi nằm xuống là ngủ ngay, cô cũng biết Lục Tư Đình đã nhịn thật lâu, rất vất vả. Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, cũng không ảnh hưởng gì.

Bạch Vi bỗng dưng nở nụ cười, gật đầu.

Lục Tư Đình không nói hai lời, lập tức bế Bạch Vi lên lầu.

Bạch Vi nghĩ mình có thể kiểm soát được số lần của Lục Tư Đình.

Nhưng cô không biết, có những thứ không thể đồn nén, cố nhịn quá lâu, khi bùng nổ rồi sẽ làm người ta không thể đụng vào, cũng khiến cho con người ta hối hận trong lòng.

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh NhấtTác giả: Tô Nhiễm CửuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Thất Liên Hoa “Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV. “Mẹ, con thật sự không muốn xem mắt mà, con không sốt ruột, con còn trẻ, không cần phải đi xem mắt.” Bạch Vi đang xem TV, nghe thấy vậy thì nhíu mày nói. Mẹ của cô - Thẩm Quyên nói: “Đứa trẻ ngốc, xem mắt thì phải sớm chút, con xem mắt sớm thì đó là con được lựa chọn, chờ sau này con lớn tuổi rồi, thì đó là người ta chọn con!” Bạch Vi rất tự tin nói: “Không phải đâu, con xinh gái, dáng người cũng được, trình độ học vấn cũng không tệ, có một công việc đàng hoàng, cho dù có ba mươi tuổi thì cũng là con chọn người khác.” Mẹ cô Thẩm Quyên lại nói: “Con nghĩ cái gì vậy! Phụ nữ qua hai mươi lăm, người ta đều do dự một chút, con nghĩ đi, con yêu đương cũng không thể nào lập tức kết hôn đúng chứ? Hai mươi hai tuổi yêu đương một hai năm, hai mươi ba hai… Bạch Vi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Tư Đình bỗng dưng bật cười, bảo cô: "Nếu anh không giả say, chị anh sẽ không tha cho anh đâu, em thấy cha anh và cha em đó, đều đã bị rót cho đến mức không đứng dậy nổi, phải chứ?"Đúng vậy, cuối cùng còn phải nhờ Lục Tư Dĩnh đưa bọn họ vê.Bạch Vi lập tức hiểu ra.Mặc dù đã là ban đêm nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ đèn được vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn nghe đâu có tiếng pháo nổ, trên trời những bông tuyết lả tả bay bay, không bao lâu sau, một lớp tuyết mỏng đã phủ kín mặt đất.Bạch Vi thấy thích thú lắm, bèn xuống đường đi dạo cùng Lục Tư Đình, còn xe, thì ngày mai lái về cũng được.Vốn dĩ nhà hàng đã không cách quân khu bao xa, hai người đi chẳng mất bao lâu đã về đến nhà.Trong viện có chiếc xích đu Lục Tư Đình làm cho Bạch Vi, mỗi khi xuân sang hay thu về, Bạch Vi rất thích ngồi trên xích đu một lúc.Bây giờ mới hơn 10 giờ, Bạch Vi không muốn vào nhà ngay, bèn cùng Lục Tư Đình ngồi trên xích đu. Dù sao thì hai người cũng đều mặc áo ấm, Lục Tư Đình còn ôm Bạch Vi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, anh có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô bất cứ lúc nào.Tuyết vẫn rơi lất phất, bầu trời quang đãng, dù rất yên tĩnh nhưng xa xa thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng dây pháo với pháo hoa.Trong quân khu có quy định cấm đốt pháo, nhưng vì là ngày tết, một số người vẫn không nhịn được, len lén chạy ra ngoài quân khu, lẳng lặng đốt pháo nổ.Thỉnh thoảng còn có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, muôn màu sắc rực rỡ, lộng lẫy tươi đẹp. Trong thời đại này, pháo hoa không hề rẻ, nhưng cũng có khá nhiều những gia đình khả năng mua được."Vị Vi, lạnh không, có muốn vào nhà không?""Không lạnh, em muốn ngồi đây.""Được.""Pháo hoa đẹp quá, tiếc là không được bắn trong quân khu."Hai người tình tứ thân mật với nhau trong khi ngắm pháo hoa, bỗng nhiên Lục Tư Đình nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Dịp tết, mọi người đi thăm hỏi họ hàng, chắc không phải mở cửa tiệm đâu nhỉ?"Vào dịp tết cũng sẽ ít người mua hơn, đa số hàng hóa cần thiết đều đã được mua trước tết rồi, cho dù là quần áo hay thực phẩm, ai cũng chuẩn bị tích trữ rất nhiều từ trước tết, không biết chừng còn có thể ăn được tới tận rằm tháng Giêng.Lại nói, Bạch Vi đã bận rộn cả năm, cũng muốn nghỉ ngơi, thế nên cô gật đầu.Trong một khoảnh khắc, bỗng nhiên cơ thể cô bị bế lên, Bạch Vi giật mình, vội vàng ôm chặt cổ Lục Tư Đình.Không ngờ Lục Tư Đình lại đột ngột hôn lên trán cô một cái.Anh thấp giọng nói: "Trước Tết em rất bận rộn, ban ngày bận, đêm cũng bận, anh không muốn để em mệt mỏi quá sức nên không chạm đến em. Bây giờ em phải bù đắp cho anh chứ?"Bạch Vi mắc nghẹn, có vẻ là thế thật.Nửa tháng trước tết, cô bận rộn đến không thở nổi, công việc trong cửa hàng còn phải nhờ cha mẹ tới giúp đỡ một phần, nhưng về thiết kế đồ trang sức theo yêu cầu, từ vẽ bản thiết kế, chế tạo, rồi đến chuyện cho khách chọn lựa mẫu, tất cả đều do Bạch Vi một mình gánh vác.Hơn nữa, đồ trang sức trong cửa hàng bán rất chạy, trong lúc làm theo yêu cầu cô vẫn cần quan tâm đến những món trang sức trong tiệm. Vậy là đến lượt Lục Tư Đình phải ra tay.Khả năng thủ công của anh khá tốt, đã giúp Bạch Vi làm đồ trang sức bốn, năm lần, cũng coi như là thành thạo, muốn làm thế nào sẽ được thế nấy, mấy món đồ đó đều do một tay Lục Tư Đình làm.Bạch Vi mệt đến nỗi nằm xuống là ngủ ngay, cô cũng biết Lục Tư Đình đã nhịn thật lâu, rất vất vả. Dù sao ngày mai cũng không phải đi làm, cũng không ảnh hưởng gì.Bạch Vi bỗng dưng nở nụ cười, gật đầu.Lục Tư Đình không nói hai lời, lập tức bế Bạch Vi lên lầu.Bạch Vi nghĩ mình có thể kiểm soát được số lần của Lục Tư Đình.Nhưng cô không biết, có những thứ không thể đồn nén, cố nhịn quá lâu, khi bùng nổ rồi sẽ làm người ta không thể đụng vào, cũng khiến cho con người ta hối hận trong lòng.

Chương 163: Lục Tư Đình Giả Say (2)